“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do.” Vân Trân cúi đầu cười khổ.
Tuy rằng “chứng cứ” bày ra trước mắt đều chỉ tội danh về hướng nàng, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ phát hiện trong cả sự việc có rất nhiều chỗ không hợp lý.
Đầu tiên là động cơ của Vân Trân.
Nàng hiện giờ là “phu nhân Túc Vương sủng ái nhất”, lại sinh tiểu công tử cho Túc Vương. A Dần “đã chết”, vậy A Linh của nàng sẽ là trưởng tử của Triệu Húc. Thân phận như vậy, nếu không phải kẻ ngốc, nàng khẳng định không buông tay.
Mà hiện tại, nàng lại cấu kết với kẻ cắp không rõ thân phận, hành thích Trấn Bắc Hầu phủ, lại trộm binh phù, còn cùng họ trong ứng ngoại hợp, điệu hổ ly sơn, muốn điều động tướng sĩ thành Nham Biên, bản thân sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm thế nào?
Nàng phí nhiều tâm tư như vậy rốt cuộc là vì điều gì?
Vì quyền thế?
Vì tài phú?
Thật buồn cười!
“Ngươi cứ mạnh miệng đi.” Liễu phu nhân nhìn nàng, cười lạnh, “Rồi cũng có một ngày ngươi không cười nổi thôi.”
Dứt lời, Liễu phu nhân liền xoay người, định bỏ đi.
Ngay thời điểm tới cửa, bà ta đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Vân Trân, nói: “Đúng rồi, ta kiến nghị ngươi mở cửa sổ phía sau, bởi vì nơi đó có thể nhìn thấy tú lâu Trản Anh từng ở. Ngươi cứ ở đây, mỗi ngày nhìn tú lâu của Trản Anh, tự mình sám hối đi.”
Nói xong, Liễu phu nhân nhấc chân ra ngoài.
Liễu phu nhân đi rồi, liền có nha hoàn tới dùng xiềng xích khóa cửa.
Sám hối?
Vân Trân đến bên cửa sổ, phát hiện cửa sổ kia cũng bị người ta khóa chặt từ bên ngoài, chỉ để lại một khe hở nhỏ có thể nhìn thấy tú lâu đối diện.
Thật đúng là... Đang báo thù cho Liễu Trản Anh mà.
Nhưng bọn họ lại tìm lầm đối tượng để báo thù rồi.
Trong cả sự việc, có một chỗ Vân Trân vẫn không hiểu.
Nàng thật sự không rõ “chứng cứ” khiến Triệu Húc dao động là gì.
Nàng không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa.
Bởi vì nàng biết Triệu Húc sẽ đến nói đáp án cho nàng.
Nghĩ vậy, Vân Trân không khỏi chua xót.
Chạng vạng, Triệu Húc tới.
Rầm rầm...
Xiềng xích treo trên cửa bị gỡ xuống.
Rất nhanh, cánh cửa vẫn luôn khóa chặt được mở ra, Triệu Húc xuất hiện ở cửa.
Khi đó, Vân Trân đang đứng bên cửa sổ nhìn tú lâu đối diện tới phát ngốc.
“Các ngươi lui xuống đi.” Triệu Húc phân phó.
“Vâng.” Bọn hạ nhân lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Húc và Vân Trân.
“Trân Nhi.” Triệu Húc nhìn nàng, gọi.
“Vương gia tới rồi.” Vân Trân quay đầu nhìn hắn, “Ngồi xuống trước đi.”
Nói rồi, tự nàng ngồi xuống, cầm ấm trà trên bàn rót ra hai ly, một ly đưa cho Triệu Húc. Hiện tại nàng còn chưa hoàn toàn bị định tội, Liễu phu nhân duy trì vẻ ngoài hiền lành, không cắt xét sinh hoạt của nàng.”
“Trân Nhi, ta...” Triệu Húc không động tới ly trà trước mặt, chỉ dùng ánh mắt phức tạp và áy náy nhìn nàng.
“Nếu vương gia muốn nói lời áy náy, vậy thì không cần.” Vân Trân ngắt lời, “Hiện tại, thiếp chỉ muốn biết lý do ngài nghi ngờ thiếp. Tướng quân phủ đã lấy ra 'chứng cứ' gì, hoặc là đám người đó đã để lại 'chứng cứ' gì khiến lòng tin chàng dành cho thiếp dao động?”
Hết câu, trong phòng an tĩnh một lát.