“Người Vân Hán đều là trứng mềm... Ngoại trừ Trấn Bắc quân, các ngươi chẳng còn gì cả... Ha ha ha... A...” Tiểu tướng người Nhung kia còn ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng cười nhạo.
Gã căn bản không coi mũi tên của Triệu Húc vào trong mắt. Đối với gã, hoàng thất Vân Hán Quốc đều là kẻ vô năng, ngoại trừ biết chút thủ đoạn, ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi thì không còn biết gì khác. Mũi tên kia có thể bắn ra đã là rất khó, tiểu tướng căn bản không tin mũi tên kia có thể bắn trúng mình.
Nhưng có đôi khi, ngươi càng khinh thường, thứ ngươi khinh thường càng mang đến cho ngươi đả kích trí mạng.
Tiểu tướng kia căn bản không để ý mũi tên trong tay Triệu Húc đã bắn ra.
Bởi vậy, chờ mũi tên bay tới trước mặt, gã mới hoàn hồn, hoảng loạn muốn né tránh. Đáng tiếc, đã không kịp nữa rồi.
Trên đời này cũng không có thuốc hối hận.
Mũi tên kia trực tiếp bắn xuyên qua đầu gã, khiến gã từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Người Nhung hoảng loạn.
Có mấy kẻ nhảy xuống ngựa tới dìu gã.
Nhưng nâng dậy, chỉ là một thi thể.
Ánh mắt Duẫn Trát trở nên sắc bén.
Lúc này, Triệu Húc đứng trên tường thành lên tiếng: “Người Vân Hán không hề nhu nhược. Người Nhung cũng không hoàn toàn mạnh hơn người Vân Hán. Lần này, sở dĩ các ngươi có thể đánh hạ thành trấn ở Bắc địa chẳng qua là dựa vào những kẻ phản bội vô sỉ. Nhờ có chúng, các ngươi mới có thể thuận lợi tới đây! Các ngươi cười nhạo chúng ta, nhưng thứ các ngươi dựa vào để giành thắng lợi cũng chỉ là những điều khinh bỉ từ chính miệng các ngươi. Ba vạn đại quân của Hỏa Diễm thành ta có thể đối chọi với mười vạn tinh binh người Nhung các ngươi mười một ngày. Các ngươi có tư cách gì cười nhạo chúng ta?”
Người Nhung ngoài thành nghe Triệu Húc nói, vừa xấu hổ giận dữ, vừa tức giận.
Nhưng không biết vì sao, giờ phút này rõ ràng bọn họ đều hận không thể cầm đại đao san bằng tòa thành trước mắt, cố tình hai chân như bị đóng đinh, một bước cũng không đi được.
Lúc này, Triệu Húc lại giơ cao cung tiễn.
“Trời phù hộ, Vân Hán!” Hắn nói.
Hắn nói xong, tướng sĩ Vân Hán Quốc xung quanh cũng hô theo.
“Trời phù hộ, Vân Hán!”
“Trời phù hộ, Vân Hán!”
“Trời phù hộ, Vân Hán!”
Trong nháy mắt, năm chữ “trời phù hộ, Vân Hán” dường như vang vọng khắp bầu trời Hỏa Diễm thành.
Nghiêm túc, trang trọng, đồng thời mang theo quyết tâm chiến đầu tới hơi thở cuối cùng.
Đại tướng người Nhung Duẫn Trán ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu, híp mắt nhìn Hỏa Diễm thành gần đó. Tín niệm ông ta kiên định thế mà bắt đầu lung lay. Nhưng rất nhanh, ông ta đã tỉnh táo lại, gạt bỏ tâm trạng kia.
Nhưng vẫn không đúng.
Khoảnh khắc này, ông ta thế mà cảm thấy người trên tường thành đối diện như thiên sứ hạ phàm, thần thánh không thể xâm phạm, đồng thời lại cho người ta cảm giác đáng sợ nguy hiểm, khiến ông ta bỗng dưng muốn chùn bước.
Ông ta cố gắng đè nén suy nghĩ đáng sợ này.
Duẫn Trát giơ tay.
Ông ta không thể tiếp tục mặc kệ đối phương như vậy.
Bởi vì đôi khi, yếu tố quyết định chiến thắng của một cuộc chiến không dựa vào người đông, mà là sĩ khí.
Ông ta đột nhiên cảm thấy ông ta sai rồi, ông ta đã xem thường vương gia Vân Hán Quốc kia. Đó không phải đóa hoa mọc ra từ nhà ấm, mà là con sói đầu đàn đáng sợ.