“Đại công thần của ta cuối cùng cũng tới.” Thời điểm Vân Trân đi vào, Xuân Nha liếc nhìn nàng, chanh chua nói.
“Trân Nhi tỷ tỷ, ngồi bên này đi.” Tôn Thúy Châu chỉ vào một vị trí, nói.
Vân Trân cười cười, ngồi xuống.
Tôn Thúy Châu không ngừng mời rượu.
Vân Trân “thịnh tình không thể chối từ”, uống hai ly, liền ghé tay xuống bàn.
“Trân Nhi tỷ tỷ? Trân Nhi tỷ tỷ?” Tôn Thúy Châu đẩy nàng.
Vân Trân mở to hai mắt, hai mắt tan rã, không trả lời.
“Trân Nhi tỷ tỷ say rồi, muội đỡ tỷ ấy về phòng.” Lúc này, Tôn Thúy Châu đứng dậy.
Những người khác thấy vậy cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó, Tôn Thúy Châu đỡ Vân Trân về phòng.
...
“Kẽo kẹt” một tiếng, Tôn Thúy Châu ra ngoài.
Vân Trân mở choàng mắt.
Hiện tại, trong mắt nàng nào còn chút men say.
Nàng nằm trên giường đợi một lát, tiếng động cách vách nhỏ dần, hẳn đã tan cuộc.
Vân Trân nằm trên giường không cử động. Không bao lâu, có một làn khói trắng từ lỗ nhỏ trên cửa sổ thổi vào, rất nhanh liền có người mở cửa đi vào trong.
Mã Hữu Nhân cất đồ trong tay, nghênh ngang đến trước giường Vân Trân.
“Ha ha ha... Con đàn bà thối cũng dám ám toán Mã đại gia ta!” Mã Hữu Nhân mang vẻ mặt tiểu nhân đắc ý, chỉ vào người hôn mê trên giường, mắng, “Mã đại gia coi trọng ngươi là phúc ngươi của, ngươi thế mà dám ám toán ta! Hừ, có điều hiện tại, ngươi vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”
Dứt lời, Mã Hữu Nhân duỗi tay về phía eo của Vân Trân.
Thời điểm sắp đụng tới, gã bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm cánh tay lại, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, khiếp sợ nhìn người trên giường.
Vân Trân ngồi dậy, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm người dưới đất.
Lúc này, trong tay nàng đang cầm một cây ngân châm thon dài.
“Ngươi ngươi ngươi...” Mã Hữu Nhân hoảng sợ nhìn nàng, “Sao ngươi lại không bị gì? Ngươi không phải đã say, còn trúng thuốc mê của ta sao? Không, không thể nào...”
Vân Trân cười lạnh: “Trước khi ra tay, sau ngươi không hỏi thăm một chút, ta ngoại trừ là một nha hoàn, còn là đại phu.”
Trên thế gian này không có bất kỳ loại thuốc mê nào có thể ảnh hưởng tới nàng, cho nên vừa rồi, nàng căn bản không hề nín thở.
Vân Trân giơ ngân châm chậm rãi đi về phía hắn.
Mã Hữu Nhân luống cuống: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng qua đây...”
Ngay thời điểm nàng sắp đến gần Mã Hữu Nhân, nàng đột nhiên ôm lấy cánh tay, dừng lại.
Cơ thể bị sao vậy?
Tại sao lại có cảm giác khô nóng bất an?
“Ngươi hạ mị dược!” Vân Trân phẫn nộ nói.
“Cứu mạng, cứu mạng...” Đúng lúc này, Mã Hữu Nhân gân cổ hét lớn.
Rất nhanh, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
“Biểu ca, biểu ca huynh làm sao vậy?”
“Người bên trong mau mở cửa!”
...
Cửa bị gõ không ngừng.
Không ai biết người bên ngoài tiến vào sẽ làm gì nàng?
Vân Trân chỉ tự hỏi một giây, liền nhanh chóng đâm vào địa huyệt, từ cửa sổ bên cạnh nhảy xuống.
“Loảng xoảng!”
Đúng lúc này, cửa bị phá mở.
“Ưm..”
Vân Trân ôm ngực, không hề quay đầu mà chạy vào ngõ nhỏ.
Không bao lâu, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Đáng chết! Là nàng sơ ý!
“Ưm...”
Không ngờ mị dược này lại hung mãnh như vậy!
Cả người Vân Trân mềm nhũn dựa vào vách tường, toàn thân vừa khó chịu vừa nóng.
Ngay lúc nàng sắp không thở nỗi, cố gắng tìm về ý thức của mình, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu trắng.
...
Thời điểm một chiếc xe ngựa xa hoa ra khỏi ngõ nhỏ, Triệu Húc tới khách điếm tìm nhóm người Vân Trân.