Tuy thời gian ở chung không dài, nhưng Vân Trân phát hiện Độc Cô Minh Ngọc sùng bái Ngụy đại ca một cách mù quáng, dường như tất cả mọi việc chỉ cần tới chỗ Ngụy đại ca đều có thể được giải quyết thuận lợi.
Tuy Độc Cô Minh Ngọc tin tưởng Ngụy đại ca, nhưng Vân Trân không khỏi vẫn lo lắng.
Lúc trước Ngụy đại ca nói với nàng, y còn quân cờ sắp xếp ở vương đình.
Quân cờ kia có lại tại thời khắc mấu chốt sẽ giúp họ chuyển bại thành thắng.
Nhưng hiện tại, tình cảnh của họ càng ngày càng gian nan. Nếu “quân cờ” Ngụy đại ca nói thật sự lợi hại như vậy, bọn họ đã không bị buộc tới hoàn cảnh này.
Bởi vậy Vân Trân suy đoán, “quân cờ” mà Ngụy đại ca nói chỉ sợ chính y cũng không nắm chắc.
Có điều y đương nhiên sẽ không nói việc này với Độc Cô Minh Ngọc.
Có lòng tin vẫn tốt hơn lo lắng mù quáng.
...
Người của Độc Cô Hạo Lan ở bên ngoài tìm kiếm họ khắp nơi.
Theo thời gian trôi qua, phạm vi tìm kiếm không ngừng thu nhỏ.
Tới ngày thứ mười một bọn họ vào núi, Độc Cô Hạo Lan dẫn người chặn đường họ xuống núi.
Nhưng người của Độc Cô Hạo Lan bao vây chân núi một ngày vẫn không thấy ai xuống núi.
“Đại công tử, chúng ta lên làm sao đây?” Có người hỏi Độc Cô Hạo Lan.
Độc Cô Hạo Lan híp mắt nhìn lên đỉnh núi: “Mặc kệ, xông lên đi.”
Độc Cô Hạo Lan vừa ra lệnh, binh lính bao vây dưới chân núi lập tức xuất phát.
Nhưng bọn họ vừa tới giữa sườn núi liền gặp đủ các loại bẫy.
Những cái bẫy đó kém xa loại bẫy Vân Trân nhìn thấy ở Bạo Tuyết Trại trên Sư Đà Lĩnh. Những cái bẫy đó đa phần là thủ pháp của thợ săn đi săn, nhưng cố tình chúng cũng đủ khiến nhân mã của Độc Cô Hạo Lan phải đau đầu.
“Cẩn thận một chút.”Độc Cô Hạo Lan khống chế lửa giận, nói.
Kế tiếp, nhờ có chuẩn bị, thương vong của đôi nhân mã liền giảm. Đọc truyện hay, truy cập ngay == Тг umTruуeЛ.V N ==
Nhưng thời điểm bọn họ xông lên đỉnh núi, đá văng cửa trại, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, không một bóng người.
“Người đâu?” Độc Cô Hạo Lan giận dữ.
“Bẩm báo đại công tử, bên này không có.”
“Bẩm báo đại công tử, phía sau không có.”
“Bẩm báo đại công tử...”
“Báo! Trong phòng tận cùng phát hiện bóng người.” Đột nhiên có người tới báo cáo.
“Đi!” Độc Cô Hạo Lan ra lệnh.
Dứt lời, gã dẫn người vào trong cùng tìm kiếm.
Rất nhanh, bọn họ đã tới tận cùng trong viện, nhìn thấy một người khoanh chân ngồi dưới đất, mặc áo choàng, đầu đội mũ che khuất mặt người.
Trên dưới toàn thân người nọ đề bị trường bào và mũ che khuất, không thể nhìn thấy dung mạo.
Mãi đến khi bọn họ tiến vào, người ngồi dưới đất kia vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, không khỏi khiến người ta cảm thấy quái dị.
“Ngươi là người phương nào?” Thủ hạ của Độc Cô Hạo Lan có người quát lớn.
Nhưng người ngồi dưới đất kia vẫn không nhúc nhích.
“Nè, câm à? Hỏi ngươi đấy!” Thủ hạ tiến lên gỡ mũ che trên đầu “người” kia xuống, “Không phải người!”
Ngồi dưới đất ở kia nào phải là “người”? Chẳng qua là rối gỗ mặc thêm y phục, đầu đội mũ che, ngụy trang thành “người” mà thôi.
Bịch bịch bịch...
Đột nhiên trong không khí có âm thanh gì đó vang lên.
“Tiếng gì đấy?” Một cao thủ bên cạnh Độc Cô Hạo Lan nhíu mày hỏi.
Lúc này mọi người mới chú ý.
“Không xong rồi, là hỏa dược!” Không biết ai rống lớn.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
“Bùm!” một tiếng, hình nộm trước mặt bọn họ nổ tung.