A Cửu nghi ngờ nhìn nàng ta, ra hiệu hỏi nương nương nhà nàng ta là ai.
“Ta là cung nữ của Vân Thủy Cung. Vương thái y mau đi đi, đừng để nương nương chờ lâu.” Nói xong, cung nữ hành lễ với A Cửu, rồi vội vàng đi trước.
A Cửu nhìn theo cung nữ, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Cung nữ này thật sự rất lạ mặt, trước kia hắn chưa từng gặp ở Vân Thủy Cung. Hơn nữa nếu tỷ tỷ muốn gặp hắn, cũng sẽ không hẹn hắn ở Ngự Hoa Viên. Nhưng đây cũng chỉ là nghi ngờ trong lòng A Cửu mà thôi. Hắn không nghĩ ra ai sẽ lại lấy chuyện này ra trêu chọc hắn.
Có lẽ có việc thật.
A Cửu đứng ở cửa một lát, xoay người vào trong.
Hắn dặn dò thái y mình quen biết một chút, rồi vội vàng ra ngoài.
...
Ở bên kia, Vân Trân tới phía Đông Ngự Hoa Viên đúng hẹn.
Có điều khi tới đó, nàng lại phát hiện chỉ có một cung nữ canh giữ ở đình hóng gió. Trên bàn trong đình hóng gió sớm đã chuẩn bị rượu và thức ăn.
“Nô tỳ gặp qua Vân phi nương nương.” Cung nữ hành lễ.
“Ừ.” Vân Trân gật đầu, “Nương nương nhà ngươi đâu?”
“Vừa rồi nương nương bất cẩn làm bẩn y phục, cho nên về thay rồi. Nương nương bảo Vân phi nương nương cứ ngồi đây chờ một lát, nương nương thay y phục xong sẽ quay lại.” Cung nữ trả lời.
“Ừ, bổn cung biết rồi.” Nói xong, nàng liền vào đình hóng gió ngồi xuống.
Nàng không nghĩ tới phương diện khác.
Lúc này, cung nữ kia nói còn điểm tâm chưa mang tới đây. Cung nữ cáo từ, chạy đi lấy điểm tâm, để lại Vân Trân và cung nữ của nàng ở lại.
Không bao lâu, A Cửu đột nhiên xuất hiện.
A Cửu hành lễ với Vân Trân.
Vân Trân hơi kinh ngạc.
“Miễn lễ đi.”
A Cửu lại hành lễ, lúc này mới đứng dậy.
“Sao Vương thái y lại xuất hiện ở đây?” Vân Trân hỏi.
Sau khi tới nơi này, nàng luôn cảm giác có chỗ nào không đúng lắm. Hiện tại gặp A Cửu, bất an trong lòng Vân Trân càng thêm mãnh liệt.
Nghe Vân Trân hỏi, A Cửu cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn khoa tay múa chân nói, chẳng lẽ không phải nàng phái người mời hắn tới sao?
“Ta không phái người đi mời đệ.” Vân Trân nói.
A Cửu hoảng sợ, muốn rời đi.
“Thôi, ở lại đi.” Vân Trân lắc đầu.
Hiện tại, bọn họ đều nhìn ra đây có thể là một mưu kế, có kẻ cố ý gài bẫy muốn gọi Vân Trân và A Cửu cũng tới đây, còn bày ra một bàn đầy rượu và thức ăn, có lẽ là muốn ai đó “vô tình” bắt gặp.
“Nếu đã tới, vậy thì ngồi xuống uống chút rượu đi.” Vân Trân nói với A Cửu.
Nếu đã có người cố ý gài bẫy nàng và A Cửu, nàng cũng không thể từ chối “ý tốt” của người ta đúng không? A Cửu đã tới rồi, nói không chừng người “bất ngờ” kia cũng sắp tới. Cho dù trốn, chỉ sợ cũng không kịp. Nếu đã không kịp, cần gì phải trốn?
Nàng và A Cửu trong sạch.
Bọn họ muốn nàng ở cùng A Cửu, vậy cứ để bọn họ xem đi.
A Cửu do dự.
Vân Trân vẫy tay với hắn.
A Cửu lúc này mới ngồi xuống.
Hắn cũng là người thông minh. Sau khi biết cung nữ kia không phải do Vân Trân phái tới, hắn lập tức nhận ra đây là một âm mưu. Hắn vốn định né tránh, cho dù liều chết cũng phải bảo vệ danh tiết của nàng. Nhưng không ngờ, nàng thế mà không né không tránh, ngược lại còn dùng kế trả kế.