“Vui?” Lệ Vô Ngân trầm giọng, “Ừ, nàng có thể sống sót, ta thật sự rất vui.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Vân Trân cười gật đầu, “Một đôi mắt đổi một cái mạng, rất đáng. Mấy ngày nay, ta đã có thể tự đi đường, ít nhất từ căn phòng này đến lò thuốc của Miến Đà Loa tiền bối đối với ta không thành vấn đề. Ta tin chắc chỉ cần luyện tập nhiều hơn, rất nhanh sẽ có thể thích ứng với cách sống mới. Có điều, trước khi ta thích ứng, còn làm phiền A Sanh ngươi huấn luyện giúp ta. Ta nhớ võ công của U Minh giáo hình như có loại nhắm mắt dò vật...”
“Ừ, ta sẽ giúp nàng.” Lệ Vô Ngân nhìn nàng, gật đầu.
“Vậy thì tốt quá.” Vân Trân cười nói, “Có A Sanh hỗ trợ, ta đây chắc chắn sẽ càng thích ứng nhanh hơn. A, cũng không biết bước cuối cùng sư phụ và Miến Đà Loa tiền bối định làm vào ngày nào nữa!”
Cái gọi là “bước cuối cùng” chính là lấy đôi mắt đã “khóa” Từ Bi Độ ra khỏi cơ thể nàng.
“Đến lúc đó, A Sanh ngươi đừng ở bên cạnh nhìn, khẳng định rất dọa người.” Nói rồi, Vân Trân giơ tay sờ đôi mắt, “Xem ra sau này ta phải luôn dải lụa, nếu không ra ngoài sẽ dọa người khác. Ta nghe nói ở thành Quán Châu có một người thợ chế tác đồ bạc tinh mỹ, có lẽ đến lúc đó ta có thể nhờ ông ta chế tạo một bộ bịt mắt. A Sanh, ngươi nói xem có được không?”
Đối mặt với hai mắt mù lòa, đối mặt với thế giới mất đi màu sắc, Vân Trân ở trước mặt Lệ Vô Ngân lại thoải mái hàn huyên, còn cố ý vui đùa, muốn đối phương thả lỏng.
Nàng muốn hắn biết, muốn mọi người xung quanh biết, nàng không có đôi mắt cũng được. Dùng đôi mắt đổi lấy cái mạng, nàng đã rất thỏa mãn. Cho dù sau này không còn đôi mắt, nàng vẫn có thể sống tốt.
Nhưng giờ phút này, hai mắt nàng mù lòa, bên trên quấn dải lụa căn bản không nhìn thấy ánh mắt thương tiếc và phức tạp của Lệ Vô Ngân.
...
Sau khi tới bắt mạch cho Vân Trân, Miến Đà Loa nói với nàng ba ngày sau sẽ “lấy mắt“.
“Sao không thấy sư phụ?”
Từ khi nàng tỉnh lại, bắt mạch xem bệnh cho nàng đều là Miến Đà Loa. Nếu đổi thành trước kia, sư phụ nàng chắc chắn không yên tâm để nàng và Miến Đà Loa ở riêng với nhau, sợ Miến Đà Loa nhân lúc ông không chú ý, bắt cóc đồ đệ bảo bối của mình.
“Do ông ta đánh cược thua ta, nên bị phạt mấy ngày không được xuất hiện trước mặt ngươi.”
“À, thế sao!” Vân Trân gật đầu.
Sư phụ của nàng và Miến Đà Loa tiền bối luôn là ngươi không phục ta, ta không phục ngươi. Nếu hai người họ đánh cược gì đó trong lúc không có nàng, đó là chuyện rất có khả năng.
Do vậy, nghe Miến Đà Loa giải thích, Vân Trân không hề nghi ngờ.
...
Ra khỏi phòng Vân Trân, Miến Đà Loa đụng phải Lệ Vô Ngân tới tìm nàng.
“Ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi? Đến lúc đó cái giá ngươi phải trả không chỉ là đôi mắt của ngươi.”
“Ừ.” Lệ Vô Ngân gật đầu, nhấc chân vào phòng Vân Trân.
Miến Đà Loa đứng dưới mái hiên, nhìn trời cao, thở dài.
Tự cổ đa tình không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ (*).
(*) 自古多情空余恨,此恨绵绵无绝期: kẻ đa tình từ ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận, nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi
Chỉ tiếc, trên thế gian này còn bao nhiêu người tâm tình không bị cô phụ?
Từ xưa đến nay, càng nặng tình, đến cuối cùng bị thương càng nặng.