Vân Trân vừa nói xong, Nha Sát liền duỗi tay bóp chặt cổ nàng, ấn nàng lên tường. Nha Sát nhìn nàng, trong đôi mắt không cảm xúc dâng lên phẫn nộ xưa nay chưa từng có.
Nha Sát càng lúc càng dùng sức.
Vân Trân giãy giụa.
Đột nhiên, Nha Sát buông tay, thả nàng ra.
“Khụ khụ khụ...” Vân Trân ôm cổ, ho khan.
Nha Sát đứng trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn.
Hô hấp dần bình thường lại, Vân Trân ngừng ho, ngẩng đầu nhìn Nha Sát.
“Ta đoán đúng rồi, phải không?” Vân Trân hỏi.
Cho nên ngươi mới phẫn nộ như thế.
Bởi vì ta nói ra chân tướng.
Chân tướng đó là Triệu Hi thật sự không còn sống được bao lâu nữa.
Nha Sát nhìn nàng, ánh mắt lạnh như sông băng không thể hòa tan.
“Ngươi có thể cứu ngài ấy không?” Một lát sau, Nha Sát lên tiếng, giọng có hơi khàn khàn, có hơi khó khăn.
Vân Trân nhìn nàng ấy, lắc đầu.
“Tại sao?” Nha Sát nhíu mày, “Ngươi không phải là đồ đệ của Độc Thủ Y Tiên hả? Y thuật của ngươi không phải rất lợi hại sao? Tại sao không cứu được chủ nhân? Hay là chính ngươi không muốn cứu?”
“Không phải là ta muốn cứu, mà ta thật sự không cứu được.” Vân Trân lắc đầu, giải thích, “Bên cạnh chủ nhân ngươi có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, không chỉ có Quỷ Diện bà bà là cao thủ dùng độc, còn có Bạch Cốt thiên phú lợi hại như vậy... Hiện giờ, chủ nhân ngươi dẫn theo ngươi tới đây, ở lại nơi này, hiển nhiên vì hắn đã biết bệnh của mình không thể chữa khỏi. Mà ngươi, đương nhiên cũng hiểu.”
Triệu Hi là người thông minh, lại thích đùa bỡn người ta trong tay.
Bằng sự thông minh và thủ đoạn của hắn, nếu không phải biến bản thân không có cách nào sống tiếp, hắn sẽ lựa chọn không làm gì ngay lúc này, tìm một nơi an tĩnh, vượt qua quãng đời còn lại sao?
Đúng vậy, vượt qua quãng đời còn lại.
Có lẽ Vân Trân đã đoán được suy nghĩ của Triệu Hi, đồng thời cũng bắt đầu lý giải được tại sao sau khi tới đây hắn lại thay đổi.
Triệu Hi hết cách rồi, hắn chỉ có thể chờ đợi cái chết.
Như vậy, nàng sẽ có cách sao?
Đây rõ ràng là tử cục.
Triệu Hi rõ ràng đã từ bỏ con đường sống.
Nghe Vân Trân nói, ánh mắt Nha Sát trở nên ảm đạm.
Nàng ấy cúi đầu đứng trước mặt Vân Trân. Một lát sau, nàng ấy xoay người bỏ đi.
Vân Trân không gọi nàng ấy lại.
Bởi vì nàng biết tại Nha Sát thương tâm vì điều gì.
Nhưng chính vì biết, cho nên mới không gọi nàng ấy lại.
Bởi vì ngay cả nàng cũng không có cách nào hóa giải tử cục này. Nàng gọi Nha Sát lại cũng không thể cho nàng ấy hi vọng, chỉ tăng thêm thương cảm mà thôi.
Thời điểm Vân Trân gặp lại Triệu Hi, Triệu Hi biểu hiện rất bình thường.
Giống như ngày đó, hắn không đột nhiên ngất xỉu, lại giống như Vân Trân căn bản không đoán được tình huống của hắn. Nhưng tuy hắn làm bộ như không có chuyện gì, nhưng sức khỏe của hắn lại bán đứng hắn.
Sức khỏe của hắn càng ngày càng yếu đi.
Sau hôm ngất xỉu, Triệu Hi lần nữa hộc máu trước mặt Vân Trân.
Rõ ràng một giây trước đó hắn còn đang nói cười với nàng, giây tiếp theo lại phun ra máu tươi.
“Việc này...” Triệu Hi lấy khăn tay ra, sắc mặt xuất hiện sự hoảng hốt. Nhưng rất nhanh hắn lại ngẩng đầu, mỉm cười với Vân Trân, “Hình như có hơi nghiêm trọng.”
Nói xong, cả người hắn lảo đảo một cái, ngã ra sau.
Vân Trân duỗi tay đỡ lấy hắn.
Sau hôm ấy, cơ thể suy nhược của Triệu Hi đã không che giấu được.
Thứ lộ ra trước tiên là khí sắc của hắn.