Miến Đà Loa nói xong, Vân Trân trầm mặc.
Thân thể này của nàng là nữ nhi của Cửu Ca, từ lúc nàng bắt đầu bước vào thân thể này, nàng chính là “Trân Nhi“. Nàng chiếm thân thể này, đồng nghĩa với việc gánh vác mọi chuyện về thân thể này, dù là tình cảnh hay thân thế.
Nhưng đồng thời, nội tâm nàng vẫn tỉnh táo.
Nàng biết rõ mình từ đâu tới, cũng biết rõ giới hạn của mình ở đâu. Nghe Miến Đà Loa kể về chuyện “Tham Lang” gặp phải, lòng nàng cũng phẫn nộ, cũng đồng tình. Nhưng nàng biết đầu óc nàng rất tỉnh táo, ngoài những cảm xúc trái mặt sinh ra, nàng không hề bị thù hận của hơn hai mươi năm trước che mờ lý trí.
Bởi vì nàng biết nàng đến từ đâu.
Nếu nàng không phải linh hồn dị thế, nếu lúc đầu nàng xuyên tới ngay thời điểm mẫu thân Cửu Ca hoài thai mười tháng, nếu nàng và Thịnh gia có nhiều tình cảm, có lẽ nàng thật sự sẽ làm chút gì đó cho “Tham Lang”, có lẽ nàng sẽ đi tìm kẻ phản bội kia, có lẽ nàng sẽ báo thù hoàng tộc Triệu thị...
Nhưng dù sao nàng cũng không phải “Trân Nhi” thật sự.
Nàng tiếp nhận thân thể của “nàng”, tiếp nhận thân thế của “nàng”, nhưng không có cách nào hoàn toàn tiếp nhận tình cảm của “nàng“.
Nàng biết Miến Đà Loa đang lo lắng điều gì.
Ông ấy lo nàng sẽ bước lên con đường báo thù, lo nàng bị những kẻ đó lợi dụng.
Nhưng chỉ cần lòng nàng còn nhớ nàng là ai, nàng sẽ không bị thù hận che mờ hai mắt. Chỉ cần đầu óc còn tỉnh táo, bản thân sẽ không hãm sâu vào.
“Tiền bối...” Vân Trân lần nữa lên tiếng.
“Ngươi cảm thấy bọn họ không tìm thấy ngươi sao? Ngươi cảm thấy mình cách báo thù còn rất xa sao?” Miến Đà Loa đột nhiên ngắt lời nàng. Lúc này ông đã bắt đầu nổi giận lôi đình. Vân Trân chợt nhớ ra rằng tính tình lão đầu trước mặt không hề tốt như vậy, “Ngươi sai rồi, ngươi sai rồi! Ngươi cảm thấy thứ có thể chứng minh thân phận của ngươi chỉ có đồ đằng trên tay ngươi hả? Ngươi cảm thấy gương mặt tương tự này nhiều nhất chỉ khiến người ta kinh ngạc, không hề nghĩ nhiều à? Ngươi sai rồi! Nếu ngươi thật sự nghĩ thế, vậy ngày ngươi rơi đầu không còn xa nữa!”
Miến Đà Loa vừa nói vừa dậm chân đi vòng vòng trong phòng.
Cuối cùng, ông đứng lại trước mặt Vân Trân, duỗi tay chỉ vào nàng: “Ngươi cho rằng thứ vạch trần thân thế bí mật của ngươi chỉ có từng này sao? Sai! Hoàn toàn sai! Ngươi đừng quên thân phận của ngươi chính là lỗ hổng lớn nhất! Thời điểm Cửu Ca hoài thai ngươi, tuy không quá nhiều người biết, nhưng đó chẳng phải bí mật gì. Đặc biệt là cuối cùng, Cửu Ca rời khỏi núi Kỳ La, chạy tới kinh thành ám sát tên cẩu hoàng đế kia... Cái bụng lớn của nàng, người khác không thể không nghĩ nhiều...”
Cho dù cuối cùng, Cửu Ca vì bảo vệ nàng, một lớn một trẻ nhảy xuống vực thẳm, khiến những kẻ đuổi giết bà cho rằng bà và hài tử đều đã chết...
Nhưng vẫn có người biết hài tử của Cửu Ca chưa chết.
Miến Đà Loa là một trong số đó!
Lúc trước, biết Cửu Ca rời khỏi núi Kỳ Sơn, tới kinh thành tìm cẩu hoàng đế báo thù, ông cũng đuổi theo. Thời điểm Cửu Ca sinh con, ông cũng có mặt, hài tử là ông nhờ bà đỡ tới cùng đỡ đẻ.
Mà lúc ấy, ngoại trừ bà đỡ đẻ, còn có một thân tín của Thịnh gia.
Sau khi Cửu Ca nhảy xuống vực, Miến Đà Loa vô cùng thương tâm, chờ ông hoàn hồn, mới phát hiện thân tín kia đã lén bế hài tử đi. Ông ở kinh thành một khoảng thời gian, muốn tìm hài tử kia, nhưng vừa qua chuyện Cửu Ca hành thích hoàng đế, kinh thành đã không còn an toàn.
Cuối cùng, Miến Đà Loa chỉ có thể rời đi.