Lập tức có người ồn ào theo, nói sang chuyện khác.
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đều hướng về Vân Trân.
Vân Trân hành lễ với người trong đình, đọc: “Nghĩa công tập thiền tịch, kết cấu y không lâm. Hộ ngoại nhất phong tú, giai tiền chúng hác thâm. Tịch vương liên vũ túc, không thúy lạc đình âm. Khán thủ liên hoa tịnh, ứng tri bất nhiễm tâm (*).”
(*) 义公习禅寂,结构依空林。户外一峰秀,阶前众壑深。夕阳连雨足,空翠落庭阴。看取莲花净,应知不染心: dịch nghĩa: Nghĩa Công siêng tập thiền, nhà ngay cạnh rừng sâu. Ngoài cửa núi cao xanh, hang sâu ở trước thềm. Chiều tàn mưa sắp tạnh, trời biếc biếc một màu hiên. Nhìn đoá sen thuần khiết, mới hay tâm chẳng phiền!
Đây là bài thơ Đề Nghĩa Công thiền của Mạnh Hạo Nhiên.
Nội dung nói về người tham thiền, ẩn cư trong vùng núi sâu.
Cảnh trí xung quanh rất đẹp, nước mương xanh nhạt, hoàng hôn phản chiếu, bóng cây che cả đình viện. Hoa sen trong ao thành thuần khiết tịnh, có thể thấy trong mắt người nọ có Phật, mang theo hương sen không dính bụi trần.
Đây chính là kiếp trước của Vân Trân.
Khi ấy nàng không có cảm tượng gì, nhưng sau khi tới nơi này, nàng cảm thấy rất hợp với tình cảnh hiện tại.
Hoa sen gần bùn nhưng không hôi tanh, có thể tự thức tỉnh chính mình, trong thế gian bộn bề này, càng giữ được cốt cách của mình.
Danh lợi, quyền thế, tiền tài hay dụ hoặc lớn đều phải nhịn, giữ vững trái tim mình, không thể vượt qua. Bằng không, nàng rất nhanh sẽ bị cuốn vào lốc xoáy tranh quyền đoạt lợi, nàng không muốn biến thành Tô trắc phi tiếp theo.
...
Vân Trân đọc xong, trong đình an tĩnh hồi lâu.
Bài thơ lấy cảm hứng từ thiền của nàng khác với những bài thơ trước.
Cho dù không phải do nàng làm, nhưng có thể từ miệng của một “nha hoàn quét rác” đọc ra cũng là đáng quý.
“Không tệ!”
Triệu Húc là người đầu tiên lên tiếng.
Nói xong, hai mắt hắn sáng ngời mà nhìn Vân Trân.
Tô Thanh Loan thấy vậy, nắm chặt khăn trong tay.
“Quả thật không tồi! Khán thủ liên hoa tịnh, ứng tri bất nhiễm tâm. Không ngờ ngươi cũng có thể nói được câu như vậy.” Liễu Minh Cẩn khen ngợi.
“Liễu công tử, đây không phải do ả nói, ả chỉ là đọc thơ của người khác thôi.” Triệu Ngọc Dao không cam lòng.
Trước khi Vân Trân đọc thơ, nàng ta còn muốn chờ nàng đọc xong, sẽ tìm mấy câu hỏi khiến nàng khó xử. Nhưng ai ngờ, bài thơ Vân Trân vừa đọc, nàng ta căn bản chưa từng nghe qua.
Hiện tại, Liễu Minh Cẩn lại mang bộ dáng thưởng thức nàng không thôi, điều này sao có thể không khiến Triệu Ngọc Dao ghen ghét?
Nàng ta thật sự hận chính mình.
Thế mà cho nha hoàn này cơ hội, ngang nhiên đoạt mất nổi bật của mình!
Lưu Vân Bạch thích trêu ghẹo Vân Trân trong lúc này lại không nói gì, hắn duỗi tay chống cằm, giống như suy tư.
Còn về Ngụy Thư Tĩnh...
Tuy rằng từ đầu đến cuối Ngụy Thư Tĩnh đều không nói chuyện, nhưng ánh mắt y trước sau đều dừng trên người Vân Trân, không chút dao động.
...
Buổi “thơ ca” này kết thúc ở chỗ Vân Trân.
Triệu Húc thưởng cho nàng một đĩa điểm tâm, Vân Trân tạ ơn.
Liễu Minh Cẩn cao hứng cởi ngọc bội trên eo xuống, muốn thưởng cho nàng.
Có điều, lại bị Vân Trân uyển chuyển từ chối.
Đùa à!
Triệu Ngọc Dao còn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm đấy!
Tuy nàng không sợ nàng ta, nhưng nàng lại sợ phiền phức.
Nếu bây giờ nàng nhận ngọc bội của Liễu Minh Cẩn, chỉ sợ còn chưa tới tối, Triệu Ngọc Dao đã tới tìm nàng tính sổ.
Liễu Minh Cẩn thấy nàng tự chối, trong lòng có chút không vui. Có điều, hắn cũng không phải kẻ nhỏ mọn, liền học theo Triệu Húc thưởng nàng điểm tâm.
Mà Triệu Húc, thấy nàng không nhận ngọc bội của Liễu Minh Cẩn, nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm.
...
Sau đó, Vân Trân mang hai đĩa điểm tâm ra khỏi đình, chia sẻ với hạ nhân khác.
Tới khi mặt trời sắp lặn, đoàn người Triệu Húc chuẩn bị ngồi thuyền trở về.
Nhưng ngay lúc này, Vương Tử Anh trước đó rơi xuống nước dẫn theo người quay lại báo thù.