Một bên khác, Vân Trân đi theo Ô Châu tới nơi Thịnh Lang Hoàn mất tích.
“Cửu tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ mất tích ở đây!” Ô Châu chỉ vào đình hóng gió phía trước.
Vân Trân và Ô Châu tìm xung quanh đình hóng gió một vòng, đều không nhìn thấy Thịnh Lang Hoàn. Lúc này, Vân Trân mới ý thức được, có lẽ Thịnh Lang Hoàn thật sự đã xảy ra chuyện.
“Cửu tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Ô Châu đi theo Thịnh Lang Hoàn, xưa nay đều có chủ ý, ngày thường cũng hay khinh thường vị Cửu tiểu thư Vân Trân đột nhiên xuất hiện này, nhưng hiện tại, đến lúc này, Ô Châu cũng ý thức được rằng Thịnh Lang Hoàn đã xảy ra chuyện, trong lòng sốt ruột không thôi, cũng vì đã tới đường cùng mời gửi gắm mọi điều lên người Vân Trân.
Vân Trân nhíu mày, cúi đầu suy tư.
Hiện giờ Thịnh Lang Hoàn trúng thuốc thôi tình, khẳng định không thể để nhiều người biết. Nhưng tình huống lúc này là, các nàng không thể xin sự giúp đỡ của người ngoài, hỗ trợ tìm Thịnh Lang Hoàn.
Cho nên, các nàng bắt buộc phải tìm được người có quyền hạn nhất định trong hoàng cung, giúp các nàng tìm người, đồng thời phải biết giữ miệng, không để lộ chuyện của Thịnh Lang Hoàn ra, hơn nữa thời điểm tìm kiếm không khiến người ta chú ý.
Có thể phù hợp với những điều kiện này, Vân Trân chỉ nghĩ đến một người.
Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh là phó thống lĩnh cấm vệ doanh, tuần tra, bảo vệ an toàn trong cung là chức trách của y. Mà y là người chính trực, nhất định sẽ không nói ra chuyện xảy ra với Thịnh Lang Hoàn.
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Ngay khi Vân Trân định đi tìm Ngụy Thư Tĩnh, Ngụy Thư Tĩnh vừa lúc dẫn theo hộ vệ tuần tra gần đây.
“Ngụy thống lĩnh, xin dừng bước.”
Thời điểm đi ngang hoa viên, Ngụy Thư Tĩnh nghe trong đình hóng gió bên cạnh có người gọi mình. Y nghiêng đầu, nhìn thấy Vân Trân mặc y phục màu vàng đứng cách đó không xa.
Nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ này, sắc mặt Ngụy Thư Tĩnh cứng đờ. Sau đó, y làm thủ thế với hộ vệ phía sau, rồi nâng bước đi vào đình hóng gió.
“Ngụy thống lĩnh.” Vân Trân nhìn Ngụy Thư Tĩnh đi đến, hành lễ.
“Thịnh cửu tiểu thư có chuyện gì sao?” Ngụy Thư Tĩnh hỏi.
“Ngụy thống lĩnh, tiểu nữ tử có việc muốn nhờ, mong ngài ra tay tương trợ.” Vân Trân ngẩng đầu nhìn y.
...
Một lát sau, Ngụy Thư Tĩnh từ chỗ Vân Trân biết được chuyện Thịnh Lang Hoàn mất tích. Có điều, Vân Trân không kể chuyện Thịnh Lang Hoàn bị người ta hạ thuốc, chỉ nói tửu lượng của Thịnh Lang Hoàn không tốt, có hơi say, hiện tại mất tích, các nàng lo nàng ấy xảy ra chuyện, muốn nhờ y hỗ trợ tìm người.
Dù sao nơi này là hoàng cung, say rượu thất thốt là điều vi phạm lễ nghĩa.
Vân Trân thỉnh cầu Ngụy Thư Tĩnh hỗ trợ che giấu một chút.
Ngụy Thư Tĩnh nghe xong, liền hỏi Ô Châu tình hình Thịnh Lang Hoàn trước khi nàng ấy rời đi, sau đó, y dẫn theo cấp dưới tìm kiếm xung quanh.
Vân Trân và Ô Châu không yên lòng, muốn đi theo họ.
...
Uống phải thuốc thôi tình trong nước trái cây, cơ thể Thịnh Lang Hoàn nóng như lửa đốt.
Nàng lảo đảo đi về phía trước.
Nàng không biết hiện tại mình ở đâu, trên đường cũng không có ai, nàng chỉ biết cả người rất nóng, nóng đến mức như có ngọn lửa thiêu đốt tất cả lý trí của nàng.
Trong hoảng hốt, nàng hình như nhìn thấy ánh sáng.
Có ánh sáng, có nghĩa là có người; có người; có nghĩa là có nước, có thể khống chế khác thường trong cơ thể.
Nàng mơ màng đi về phía trước.
Nước, khát, khó chịu...
“Bệ hạ, phía trước hình như có người.” Đúng lúc này, có một giọng nói the thé vang lên.