Lại Bộ Thượng Thư rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn thuật lại chuyện bọn họ đang thảo luận với Vân Trân.
Thì ra, bọn họ đang nói chuyện công chúa chiêu thân. Truyện mới cập nhật
Vòng thi văn đầu tiên đã kết thúc.
Trong mười hai người trúng cử tiến vào đợt đấu võ thứ hai chỉ có ba người của Vân Hán Quốc, lần lượt là Nhị công tử Liễu Minh Cẩn của Trấn Bắc Hầu phủ, con trai độc nhất của Vương Thừa Tướng - Vương Tử Anh, còn lại chính là phó thống lĩnh cấm vệ quân Ngụy Thư Tĩnh.
Chín người còn lại đề là sứ thần phiên bang.
Hoàng đế vốn định mượn đại hội công chúa chiêu thần lần này ra oai phủ đầu với các phiên bang, không ngờ kết quả tý thỉ lại là thế này.
Điều này không có nghĩa người Vân Hán Quốc không bằng những bộ lạc, nước nhỏ phụ thuộc xung quanh. Mà dựa theo quy củ xưa nay của Vân Hán Quốc, là phò mã của công chúa, sau khi thành thân với công chúa đều sẽ bị tước bỏ mọi chức vị, mặc kệ trước đó có thân phận gì, chỉ cần cưới công chúa, người đó chỉ có thể làm một người tiêu dao phú quý mỗi tháng nhận bạc, không được làm quan.
Cho nên, rất nhiều con cháu nhà quan trong kinh thành cùng những thanh niên có khát vọng đều không muốn đụng vào chuyện này, do đó dẫn tới cục diện xấu hổ như hiện tại.
Vòng thi tiếp theo là đấu võ.
Sứ thần các phiên bang phái tới đây đều là cao thủ.
Nếu trong ba người Liễu Minh Cẩn có người thất bại...
Vậy thể diện của hoàng đế, thể diện của Vân Hán Quốc thật sự không biết đặt đi đâu.
Hoàng đế triệu tập đại thần tâm phúc cùng ba vị hoàng tử cũng chính là vì chuyện này.
Nếu đến cuối cùng, không ai có thể vào trận chung kết thì phải làm sao?
Lại Bộ Thượng Thư nói xong, liền buông tay, nhìn Vân Trân.
Ông ta không tin một cung nữ dâng trà nhỏ nhoi có thể nói ra cái gì hay.
Chỉ sợ, người có suy nghĩ này không chỉ có một mình Ngưu Kính.
Ở đây, cho dù là hoàng đế gọi Vân Trân lại, e rằng trong lòng cũng không hề tin tưởng. Ông ta chẳng qua không muốn nhìn Vương Thừa Tướng và Ngưu Kính cãi nhau, cho nên lôi Vân Trân ra, giảm bớt sự căng thẳng mà thôi.
“Ngươi nói xem, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Hoàng đế hỏi Vân Trân.
Vân Trân đặt hai tay trước bụng, cung kính trả lời vấn đề của hoàng đế: “Bệ hạ, nô tỳ chỉ là một cung nữ dâng trà nhỏ bé, ngay cả các vị đại nhân anh minh như Thượng Thư đại nhân và Thừa Tướng đại nhân cũng không nghĩ ra cách, nô tỳ...”
“Hừ!” Vân Trân còn chưa nói xong, bên dưới đã vang lên tiếng cười nhạo.
Sắc mặt Vân Trân hơi thay đổi, tiếp tục: “Có điều, tuy nói như vậy, nhưng bảo vệ uy nghiêm quốc gia là trách nhiệm của mỗi người dân Vân Hán Quốc. Cho dù nô tỳ chỉ là cung nữ, cũng nên vì Vân Hán Quốc ta cống hiến chút sức lực.”
“Tốt, nói hay lắm!” Hoàng đế cao hứng vỗ tay, “Vậy ngươi có cách gì không? Cứ nói đừng ngại, cho dù nói sai, trẫm cũng không trách ngươi. Ngược lại, nếu cách dùng được, trẫm chắc chắn sẽ ban thưởng.”
Hoàng đế vừa nói như vậy, những người khác liền trở nên nghiêm túc.
Chẳng lẽ cung nữ nhỏ bé này thật sự có thể giải quyết vấn đề ngay cả bọn họ đều bó tay sao?
Triệu Húc đứng bên dưới nhìn Vân Trân, ánh mắt có chút phức tạp.
“Hồi bệ hạ, nô tỳ có một cách.” Vân Trân cung kính nói, “Tình hình hiện tại, có lẽ chúng ta dùng cách 'lấy nhu khắc cương', dùng trí để thắng, không dùng võ công.”
“Dùng trí để thắng, không dùng võ công?” Bên dưới có người nghi ngờ, “Đây là cách gì?”