Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Bát sư huynh bắt đầu rầm rì, đòi ra ngoài.
“Cởi trói gì hả?” Nguyên Bảo đi tới, trừng mắt nhìn hắn, “Bớt ở đó làm bộ làm tịch đi, cho dù hiện tại ngươi có sùi bọt mép, ngã xuống đất lăn đùng ra chết, ta cũng không thả ngươi ra!”
“Ngươi... Con người ngươi sao có thể ngoan độc như vậy?” Bát sư huynh ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn Nguyên Bảo, “Nếu ta chết thật, khẳng định chủ tử ngươi sẽ trách phạt ngươi... Đến lúc đó, ta...”
Nói tới đây, Bát sư huynh đột nhiên lệch đầu về một bên, miệng sùi bọt mép.
“A, ngươi làm gì vậy... Đừng ra vẻ...” Nhìn đến đây, Nguyên Bảo sốt ruột gọi.
Bát sư huynh chỉ lo sùi bọt mép, căn bản không trả lời hắn.
Rất nhanh, Bát sư huynh ngã xuống, mí mắt giật giật, ngất đi.
“Nè! Ngươi đừng giả chết, ngươi...” Nguyên Bảo đá một cái, một chút phản ứng Bát sư huynh cũng không có, “Hắn... Hắn... Hắn...”
“Huynh ấy có chứng động kinh, các ngươi mau thả huynh ấy ra đi, bằng không sẽ không kịp...” Vân Trân nói.
Nguyên Bảo không dám tự tiện hành động, liếc nhìn ám vệ bên cạnh.
Ám vệ đi tới, duỗi tay kiểm tra hơi thở của Bát sư huynh, sau đó gật đầu với Nguyên Bảo.
Xem ra là thật.
“Vậy mau cởi trói cho hắn!” Nguyên Bảo nói.
Ám vệ tuân lệnh, ngồi xổm xuống cởi dây thừng trói Bát sư huynh.
“Có cần nâng tới vị trí thông gió không...” Nguyên Bảo còn muốn hỏi.
“Không cần! Tự ta có thể đứng lên!”
Lúc này, Bát sư huynh vốn “hôn mê bất tỉnh” đột nhiên mở mắt, như con cá chép lăn lộn, đứng dậy.
Nguyên Bảo ngây ra một lúc mới hoàn hồn, chỉ vào Bát sư huynh, nói với ám vệ: “Ngươi gạt ta? Mau bắt hắn lại!”
Nhưng khi Triệu Húc rời đi chỉ để lại bốn ám vệ.
Ám vệ dù lợi hại cũng không phải đối thủ của Bát sư huynh, hơn nữa Triệu Húc chỉ bảo họ trông coi Vân Trân và Bát sư huynh, không cho ám vệ thương tổn hai người. Bởi vậy ám vệ và Bát sư huynh đánh nhau cũng có chút bó tay bó chân.
Không bao lâu, Bát sư huynh đã chế phục bốn ám vệ, điểm huyệt họ.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Nguyên Bảo thấy Bát sư huynh tới gần, run rẩy hỏi.
“Ngươi nói xem?” Bát sư huynh nhướng mày.
“A, cứu mạng, cứu mạng...”
Nguyên Bảo mới chạy hai bước liền bị Bát sư huynh cầm đao kề trên cổ, hoảng sợ đến ngất đi, ngã xuống đất.
Bát sư huynh đá hắn mấy cái, xoay người tới trước mặt Vân Trân, cởi trói cho nàng.
“Huynh còn nhớ lối đi tới phần mộ không?” Vân Trân hỏi.
“Nhớ.” Bát sư huynh gật đầu.
“Chúng ta đi thôi!”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Nói rồi, Vân Trân liền cùng Bát sư huynh tới bãi tha ma bên kia.
...
Chờ tới nơi hôm qua Bát sư huynh phát hiện, cơ quan của phần mộ đã bị người ta mở ra.
Vân Trân và Bát sư huynh nhìn nhau.
Xem ra nhóm người Triệu Húc đã đi vào.
Vân Trân nôn nóng.
“Đi!”
Dứt lời, nàng không cần nghĩ ngợi, lập tức nhảy vào.
Trong mộ tối om.
Dù bên ngoài là ban ngày nhưng cũng không thể nhìn rõ đường đi.
Lúc này, Vân Trân lấy ra hai viên dạ minh châu to như trứng gà trong túi, đưa một viên cho Bát sư huynh.
“Không ngờ ngươi có tiền như vậy.” Cầm lấy dạ minh châu, Bát sư huynh không nhịn được mà trêu chọc.
Vân Trân không để ý, đưa dạ minh châu lên trước, nâng bước đi vào trong.