Liễu Minh Cẩn thấy Triệu Húc và Vân Trân còn sống, cũng rất hoảng sợ.
Ngay lập tức, hắn hạ lệnh dừng đốt lửa Tây Hà quận, dẫn Triệu Húc và Vân Trân vào doanh địa bên cạnh.
“Lục điện hạ, ngài thật sự còn sống?” Trong doanh trướng không có người ngoài, Liễu Minh Cẩn cuối cùng cũng không khống chế được tâm trạng kích động.
“Ta không sao.” Triệu Húc lắc đầu, “Có điều, các ngươi tới đây làm gì?”
Liễu Minh cẩn nhìn Triệu Húc và Vân Trân, thở dài, nói họ nghe ngọn nguồn sự việc.
Thì ra, người trong trại bệnh dịch sau khi phát hiện Triệu Húc mất tích, lập tức báo về hoàng cung. Đức Phi cầu xin bệ hạ phái người đi tìm hắn.
Bệ hạ đồng ý, phái người đi tìm.
Nhưng người được phái đi chỉ thấy thi thể khắp nơi, căn bản không thấy bóng dáng Triệu Húc.
Sau đó, bọn họ đuổi tới trong núi, phát hiện Lôi Tiêu trọng thương hôn mê.
Lôi Tiêu tỉnh lại, có rất nhiều việc đều không nhớ rõ, chỉ nhớ Triệu Húc rơi xuống vực thẳm.
...
Tin tức truyền về kinh thành, Đức Phi vô cùng bi thương.
Toàn bộ Càn Nguyên Cung đều chìm vào tang thương.
Hoàng đế nổi giận, hạ lệnh trực tiếp tàn sát dân trong thành, không cần tìm thuốc giải.
Phàm là thành trấn cảm nhiễm ôn dịch, hủy diệt tất cả!
Liễu Minh Cẩn là quan chấp hành công việc tàn sát dân trong thành ở Tây Hà quận.
“Lục điện hạ, nếu ngài còn sống, vậy thần lập tức truyền tin tốt này về kinh thành!” Liễu Minh Cẩn kể xong, lại nói.
“Khoan đã.” Triệu Húc giơ tay ngăn cản, “Ta muốn viết phong thư xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh tàn sát dân trong thành.”
“Việc này... E rằng rất khó.” Liễu Minh Cẩn do dự.
“Tàn sát dân trong thành không thể khống chế ôn dịch, chỉ sợ còn tiếp tục khuếch tán. Hơn nữa, bọn ta đã tìm được cách giải quyết, việc tàn sát dân trong thành không cần thiết nữa.” Triệu Húc nói.
“Cái gì? Tìm được cách rồi?” Liễu Minh Cẩn mở to hai mắt.
Triệu Húc gật đầu, sau đó nhìn Vân Trân.
“Ta cần vào thành một chuyến.” Vân Trân nói.
...
Người của Tây Hà quận, tất cả đều bị cảm nhiễm.
Người đi vào, chắc chắn cũng sẽ bị cảm nhiễm.
Yêu cầu của Vân Trân khiến Liễu Minh Cẩn do dự.
Có điều, Triệu Húc cũng muốn như vậy, Liễu Minh Cẩn chỉ đành đồng ý.
Sau đó, Vân Trân chia số hoa bọn họ mang từ thôn Đào Nguyên về, lấy một phần ra, sai người đi nấu hai nồi canh, kế tiếp sai người mang tới trước cửa thành.
“Mở cửa.” Vân Trân nói.
Liễu Minh Cẩn phất tay, binh lính canh giữ ngoài thành mở cửa, Vân Trân mang hai túi nước vào trong.
Ngay khi binh lính chuẩn bị đóng cửa thành, nàng phát hiện Triệu Húc cũng đi theo.
Vân Trân quay đầu nhìn hắn.
“Ta đi với nàng.”
Vân Trân sửng sốt, sau đó mỉm cười.
...
Trong thành rất an tĩnh.
Rõ ràng còn nhiều người như vậy, nhưng lại tràn ngập sự tuyệt vọng khiến người ta không thở nổi.
Những người đó dường như đều cho rằng ôn dịch không có thuốc nào cứu chữa, người bên ngoài lại muốn phóng hỏa đốt thành. Bọn họ, đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Vân Trân và Triệu Húc đi trên đường phố Tây Hà quận.
Thời điểm bọn họ đi qua, chỉ thỉnh thoảng có người nằm dưới đất quay đầu nhìn họ, có lẽ không hiểu vì sao tòa thành này đã bị vứt bỏ, còn có người vào?
“Xin hỏi, quận thủ phủ của Tây Hà quận ở đâu?” Vân Trân dừng lại, hỏi người dựa vào tường.
Quầng mắt người kia là một vòng tím đen.
Hiển nhiên, thời gian đã không còn nhiều.
“Quận thủ phủ? A, quận thủ đã chạy rồi, còn hỏi quận thủ phủ làm gì?” Người nọ châm chọc.
“Vậy xin hỏi, quan viên cao nhất ở Tây Hà quận lúc này là ai?” Vân Trân hỏi.
Người nọ nghe tới đây, cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn Vân Trân.