“Nương nương muốn giết ta?” Vân Trân nhìn bà ta, hỏi.
“Giết ngươi?” Đức Phi cười lạnh, “Bổn cung không muốn bị Húc Nhi ghi hận. Có điều, cách tra tấn ngươi thì có rất nhiều.”
“Một khi đã vậy, không bằng nương nương giữ nô tỳ ở lại trong cung đi.”
“Ngươi muốn ở lại hoàng cung?”
“Đúng vậy.” Vân Trân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà ta.
Một lát sau, Đức Phi nheo mắt, lạnh giọng: “Tốt lắm! Đây là do ngươi yêu cầu. Bích Diên!”
Dứt lời, Bích Diên lập tức từ bên ngoài tiến vào.
“Nương nương.” Bích Diên cung kính đứng trước mặt Đức Phi.
“Đưa cung nữ Thịnh Vân Trân tới Vĩnh Hạng, còn lại, ngươi biết nên làm thế nào rồi đúng không?”
“Vâng, nô tỳ hiểu.” Bích Diên hành lễ, sau đó xoay người nhìn Vân Trân, “Mang theo đồ của ngươi, đi theo ta.”
...
Vĩnh Hạng vốn là một hẻm nhỏ hẹp dài trong cung.
Ban đầu, cung nữ và các phi tần ở gần đây. Sau này, xảy ra một vài việc, Vĩnh Hạng liền trở thành nơi chuyện giam giữ cung nhân mệnh phụ phạm lỗi trong hoàng cung Vân Hán Quốc.
Vĩnh Hạng thuộc sự giám thị của Dịch Đình.
Phàm là người vào Vĩnh Hạng, rất ít ai có thể sống sót bước ra.
Nơi đó còn khủng bố hơn Thượng Thanh biệt trang của Ninh Vương phủ rất nhiều, công việc không bao giờ làm hết. Dù nó đã bị tường cao vây quanh, nhưng những phân tranh hậu cung, tranh đấu gay gắt đó vẫn lan tràn tới nơi này.
...
Vân Trân mang theo một cái tay nải nhỏ theo sau Bích Diên tới Vĩnh Hạng.
Xung quanh là tường đỏ vây quanh, trên vách tường có nơi đậm màu có nơi nhạt màu. Vân Trân từng nghe nói rất nhiều người chết ở Vĩnh Hạng, nói không chừng những màu sắc đậm nhạt đó là số người mất mạng.
“Sau khi vào đây, ngươi chỉ là cung nữ Thịnh Vân Trân. Những chuyện trước kia cũng không còn liên quan tới ngươi. Ngươi đừng hòng bỏ trốn hoặc nói bậy với người bên trong. Nếu nương nương đã quyết định đưa ngươi tới đây, khẳng định đã nắm chắc. Dù ngươi muốn làm gì, đều không thoát khỏi lòng bàn tay của nương nương.” Bích Diên dừng lại, nói với Vân Trân, “Ta mặc kệ ngươi vì sao lại ở lại, ta chỉ hi vọng ngươi sau này có thể an phận, chớ gây thêm chuyện. Nếu không, Vĩnh Hạng có người biến mất, cũng không ai hỏi thăm đến.”
“Đa tạ Bích Diên tỷ tỷ nhắc nhở, Vân Trân hiểu rồi.”
Bích Diên liếc nhìn nàng, liền nâng bước đi vào cánh cửa trước mặt.
Vân Trân cầm hành lý, không chút do dự theo sau.
...
Thời điểm nàng bước vào, cảm thấy bản thân như bước vào một thế giới khác.
Một khắc trước còn là hoàng cung tráng lệ huy hoàng, một khắc sau chỉ còn lại tường cao cùng phòng ốc cũ nát. Vân Trân đi theo Bích Diên chưa được mấy bước, liền tới một cái sân rất rộng.
Ở giữa sông có bốn cái ao lớn.
Trong ao đựng đầy vải nhuộm.
Xung quanh có không ít nữ nhân mặc y phục thô sơ, hoặc là đứng bên ao quấy vải vóc bên trong, hoặc là bưng bồn nhuộm lớn, đi tới đi lui trong sân.
Tiếp tục đi về phía trước chính là nơi phơi vải nhuộm.
Những tấm vải nhuộm đó treo trên sào cao, lắc lư theo gió.
Đây là nơi nhuộm vải trong Vĩnh Hạng.
Vân Trân đến, không hề có ai chú ý. Thỉnh thoảng có người phát hiện người mới tới, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, liền cúi đầu làm việc của mình.