Vân Trân chấn động, quay đầu, chỉ thấy Triệu Húc sắc mặt tái nhợt đứng phía sau, vẫn không nhúc nhích mà nhìn bọn họ.
Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng kia dừng ở Vân Trân bị Ngụy Thư Tĩnh nắm tay, Vân Trân theo bản năng rút tay về. Rất nhanh, nàng phát hiện ánh mắt Ngụy Thư Tĩnh đã trở nên bi thương.
Nhất thời, cả người nàng cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Ba người họ đứng dưới hoàng thành, không ai nói gì.
Không khí như đọng lại.
Đột nhiên, Vân Trân cảm giác có thứ gì đó rơi xuống người nàng, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy bông tuyết từ trên trời rơi xuống. Không ngờ ngay đêm giao thừa lại có tuyết rơi.
“Ngụy huynh, đến giờ rồi, nên vào thôi.”
Bỗng, ở cửa thành có người mặc đồ cấm quân chạy ra, gọi Ngụy Thư Tĩnh, lúc này mới phá tan bầu không khí ở hiện trường.
Ngụy Thư Tĩnh gật đầu với người nọ, sau đó quay đầu nhìn Vân Trân.
“Ta vào trước. Lời ta vừa nói, muội cứ từ từ suy xét.”
“Nhưng thứ này...” Vân Trân thấy y phải đi, mờ mịt giơ túi tiền đựng vòng tay lên.
Ngụy Thư Tĩnh chăm chú nhìn nàng: “Tạm thời cứ để chỗ muội. Chờ muội suy nghĩ cẩn thận, rồi quyết định có muốn trả lại cho ta hay không.”
Dứt lời, y xoay người đi về phía cấm vệ kia.
Rất nhanh, hai người họ biến mất sau hoàng thành.
Chờ Ngụy Thư Tĩnh đi rồi, Vân Trân nhíu mày, cũng xoay người định rời đi.
“Đứng lại!”
Lúc này, Triệu Húc bước nhanh tới, muốn kéo tay nàng, Vân Trân lại vội vã tránh đi.
Không biết thế nào, túi tiền lại bị Triệu Húc làm rơi xuống đất.
Vân Trân hét lên một tiếng, vội chạy qua nhặt túi tiền lên, sau đó lấy vòng tay ra kiểm tra. Nhìn thấy vòng tay không sao, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vòng tay này là A Tĩnh tặng nàng sao?” Triệu Húc hỏi.
Vân Trân nhìn hắn, thái độ có chút lãnh đạm.
Nếu nàng không nhớ lầm, bọn họ hiện giờ không thân như vậy.
“Không phải, ta chỉ là muốn nói ta từng thấy một cái rất giống vòng tay này ở chỗ mẫu phi...” Triệu Húc thấy ánh mắt nàng trở nên lãnh đạm, vội giải thích. Nhưng nói tới đây, hắn bỗng dừng lại.
Trong tay A Tĩnh sao lại có chiếc vòng giống hệt mẫu phi?
Chẳng lẽ...
Hắn theo bản năng nhớ lại nhiều năm trước, ngoài phòng bếp Thanh Lương sơn trang ở Nam Hoang, hắn đứng ở chỗ ngoặt nhìn thấy một màn... Chẳng lẽ vòng tay này là mẫu phi hắn và sư phụ của A Tĩnh Ngụy Duyên Võ...
Không, sao có thể!
Triệu Húc sốt ruột nhìn Vân Trân.
Ánh mắt của nàng cũng là không thể tin được. Triệu Húc cho rằng, nàng cũng nghĩ tới buổi tối mấy năm trước. Nhưng trên thực tế, Vân Trân lại nghĩ tới lai lịch của chiếc vòng tay này mà Ngụy Thư Tĩnh vừa kể.
Ngụy Thư Tĩnh nói, vòng tay này là mẫu thân y để lại cho y.
Đồ mẫu thân y để lại cho y, vì sao Triệu Húc lại nói đã từng ở chỗ Tô trắc phi thấy một cái tương tự?
Không, không thể nào!
Có lẽ, là trùng hợp chăng?
“Thiếu gia, ngài chắc chắn đã từng ở chỗ nương nương nhìn thấy một chiếc vòng tay tương tự?” Cuối cùng, Vân Trân vẫn không nhịn được mà hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc nghe xong, ngây ra một lúc.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Vân Trân chủ động nói chuyện với hắn, trong lòng bỗng có vài phần chua xót, lại có vài phần ngọt ngào.
“Đưa ta xem.”
Vân Trân đưa vòng tay cho hắn.
Sau khi nhận lấy, hắn đến bên ánh đèn cẩn thận quan sát. Dù là loại ngọc hay hình thức đều rất giống chiếc vòng hắn từng nhìn thấy ở chỗ mẫu phi.
Chỉ là không biết, đây chính là cái vòng đó, hay một cái tương tự?