“Người rốt cuộc có phải do các ngươi giết hay không, hiện tại vẫn chưa thể kết luận.” Tam gia đứng cạnh Hoàng Phủ Ngạo Tuyết lên tiếng, “Nhưng trước mắt, ba vị là người có hiềm nghi lớn nhất. Nếu không giải thích rõ ràng, sợ rằng huynh đệ cửa hàng chúng ta sẽ không bỏ qua.”
“Còn giải thích cái gì? Người chắc chắn do họ giết!”
“Không sai! Khẳng định là họ ghi hận Đỗ Thất hôm qua nặng lời với họ, cho nên nhân dịp trời tối lẻn vào phòng Đỗ Thất, giết chết Đỗ Thất.”
“Ta và Đỗ Thất ở cùng phòng, lúc gã chết ta không hề nghe thấy động tĩnh, do vậy hung thủ giết Đỗ Thất nhất định là kẻ võ công cao cường.”
“Trong các ngươi không phải có kẻ võ công cao cường sao? Theo ta thấy, chính là nam nhân áo đen kia!”
Tam gia nói xong, người của cửa hàng Hoàng Phù theo đó gào lên.
Vân Trân nghe bọn họ ngươi một lời, ta một câu, liền hiểu cơ bản sự việc.
Đại khái là tên Đỗ Thất kia hôm qua khiêu khích họ trên đại đường, sau đó sáng nay bị phát hiện chết trong phòng, nhưng người ở cùng phòng với gã lại không biết gì, cho nên bọn họ cho rằng hung thủ giết người là Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân ghi hận việc Đỗ Thất mạo phạm mình, nhân lúc trời tối giết hại gã.
Dù là động cơ hay võ công, Lệ Vô Ngân đều là đối tượng bị hoài nghi.
Nhưng với sự hiểu biết của Vân Trân về Lệ Vô Ngân, nhân vật như Đỗ Thất, Lệ Vô Ngân căn bản không coi gã trong mắt, càng đừng nói nhân lúc trời tối đột nhập giết người.
Nếu Lệ Vô Ngân muốn giết một người, cần gì tới trời tối?
Nếu hắn muốn giết Đỗ Thất, hôm qua Đỗ Thất đã chết ngay trên đại đường.
Chỉ là nàng hiểu Lệ Vô Ngân, nhưng người của cửa hàng Hoàng Phủ lại không hiểu, nếu không, sao bọn họ phải tìm tới cửa ngay sáng sớm?
“Hiềm nghi lớn nhất?” Vân Trân nhìn Tam gia, “Nếu muốn nói hiềm nghi lớn nhất, chẳng lẽ không phải là kẻ hạ độc Hoàng Phủ lão gia sao?”
Vừa hết câu, Vân Trân thấy đồng tử Tam gia hơi co rụt.
Những người khác cũng lộ vẻ nghi hoặc. . Truyện Trinh Thám
“Cô nương có ý gì?” Tam gia hỏi.
Vân Trân cười nói: “Vấn đề này không phải rất dễ hiểu sao? Hôm qua, ở khách điếm trong trấn nhỏ có kẻ hạ độc Tam Khắc Phong Hầu trên người Hoàng Phủ lão gia, muốn dồn Hoàng Phủ lão gia vào chỗ chết. Kết quả không khéo, trùng hợp gặp ba người chúng ta, lại không khéo nữa là ta biết cách giải độc.” Nói tới đây, Vân Trân dùng khăn che miệng, ho khan mấy tiếng, mới tiếp tục, “Ta giải được Tam Khắc Phong Hầu, làm ảnh hưởng tới kế hoạch của người kia, người kia nhất định ghi hận. Dù xuất phát từ mục đích tự bảo vệ mình hay trả thù chúng ta, gã đều sẽ cố gắng tẩy rửa hiềm nghi, nói rằng người hạ độc Hoàng Phủ lão gia là chúng ta, cứ như vậy, không chỉ di dời sự chú ý của mọi người, còn có thể thành công trả thù chúng ta làm hỏng kế hoạch của gã.”
Tam gia nhíu mày, nhìn nàng, không nói gì.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết đứng bên nghe xong, lên tiếng hỏi: “Nếu kẻ đứng sau thật sự nghĩ như vậy, thế cái chết của Đỗ Thất có liên quan gì? Chẳng lẽ cô nương muốn nói Đỗ Thất do kẻ hạ độc kia giết chết sao?”
“Ta không hề nói như vậy, đây là tự Hoàng Phủ cô nương nói.” Vân Trân khẽ cười.