“Gã chưa khai hóa?” Miến Đà Loa vừa nghe, lập tức nổi giận, “Ta...”
“Hai vị, đừng cãi nhau nữa, dĩ hòa vi quý...” Vân Trân khuyên nhủ.
“Nha đầu, con đừng xen vào! Hôm nay vi sư phải giáo huấn kẻ lông mày đen trắng thích lén đào góc tường sau lưng người khác này!”
“Cái gì? Lông mày đen trắng? Lông mày của ta bị sao? Ngươi ghen ghét, hâm mộ à?” Ta...”
“Ta mà thèm ghen ghét? Rõ ràng là ngươi ghen ghét ta cả đầu tóc bạc, lông mày của ngươi...”
...
“A...” Vân Trân ôm trán, thở dài.
Tục ngữ có câu “càng già càng như hài tử” đúng là có đạo lý.
...
Ngày thứ mười một ba người Vân Trân lên núi Kỳ Lan, trong lúc ồn ào nhốn nháo, Độc Thủ Y Tiên và Miến Đà Loa cuối cùng cũng nghĩ ra cách giải độc cho Vân Trân.
“Vứt bỏ?” Vân Trân sửng sốt.
“Không sai! Chính là vứt bỏ!” Miến Đà Loa vuốt râu.
Giờ phút này, bốn người đều ở dược lư.
Vân Trân ngồi trên ghế, Lệ Vô Ngân ôm vai đứng dựa vào tường. Mà Miến Đà Loa và Độc Thủ Y Tiên đứng trước mặt Vân Trân, vừa kích động lại nghiêm túc nói ra phương pháp của họ.
“Từ Bi Độ không có thuốc nào giải được.” Độc Thủ Y Tiên nói, “Mấy ngày nay, ta và kẻ lông mày đen trắng này thử rất nhiều cách trên người con, phát hiện đều không được. Từ Bi Độ đúng như trong truyền thuyết, không có thuốc giải. Có điều, tuy nó không có thuốc giải, nhưng lại có một cách đặc biệt xua đuổi nó tới một chỗ trên cơ thể con.”
“Chờ tất cả độc tố bị dồn tới một chút, chúng ta sẽ vứt bỏ nơi đó.” Miến Đà La tiếp lời, “Như vậy, Từ Bi Độ trong người ngươi cũng sẽ được thanh trừ.”
Từ Bi Độ không có thuốc giải.
Trong quá khứ, thời điểm Độc Thủ Y Tiên giải Từ Bi Độ trên người Triệu Húc cũng là vì lợi dụng mối liên hệ đặc biệt giữa hắn và Vân Trân, dẫn máu trong người Triệu Húc vào người Vân Trân.
Nhưng cách như vậy chỉ áp dụng được trên hai người trung hợp bị hạ tình nhân cổ.
Hơn nữa, cách đó không thể đảo nghịch.
“Nhưng làm vậy chẳng phải nàng ấy sẽ mất đi một bộ phận trên cơ thể sao?” Chờ Miến Đà Loa nói xong, Lệ Vô Ngân dựa vào vách tường lên tiếng.
Độc Thủ Y Tiên và Miến Đà Loa nhìn nhau, thở dài: “Nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này.”
Dùng một bộ phận của cơ thể, đổi lấy tính mạng.
Nhìn thế nào cũng có lời.
“Con đồng ý.” Vân Trân đáp.
Vừa hết câu, Lệ Vô Ngân nhìn nàng.
“Cần con vứt bỏ thứ gì?” Vân Trân hỏi.
Độc Thủ Y Tiên nhíu mày: “Đôi mắt.”
Đôi mắt?
Vân Trân sửng sốt.
“Chẳng lẽ không thể là thứ khác sao?” Lệ Vô Ngân hỏi.
“Không được.” Lần này là Miến Đà Loa trả lời, “Tình huống trước mắt chỉ có thể là đôi mắt. Không bằng, hội tụ độc tố trong cơ thể vào thai nhi chưa chào đời kia cũng được.”
“Ta không đồng ý.” Vân Trân lập tức phản đối, “Cứ đôi mắt, đôi mắt của ta! Đừng động vào hài tử.”
Dồn độc tố vào thai nhi, thai nhi chắc chắn sẽ chết.
Nàng vất vả lắm mới kiên trì đến bây giờ, không thể mất đi hài tử.
Lệ Vô Ngân nhìn nàng, cuối cùng dời mắt đi.
“Sư phụ, Miến Đà Loa tiền bối, cứ đôi mắt đi.” Vân Trân sợ họ dao động, “Con mất đi đôi mắt cũng được. Năng lực thích ứng của con rất mạnh, tin rằng không lâu nữa sẽ có thể sống như người bình thường.”
...