Từ ngày ấy, sau khi Phiến Nhu chia sẻ “căn cứ bí mật” với các nàng, khi rảnh, Vân Trân thích bò lên nóc nhà, ngồi trên đó nhìn ngắm nơi xa.
Những lúc ấy, đầu óc nàng luôn có thể bay lên cao.
Trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa, hiện lên rất nhiều hình ảnh khi trước.
Khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy bản thân hình như đã già đi, đã bắt đầu như người già ngồi ngẫm lại quá khứ.
Có điều, nàng không có quá nhiều thời gian để thờ thẫn như vậy.
Cuộc sống ở Vĩnh Hạng vừa bận rộn vừa nặng nề.
Bởi vì mấy ngày nay trời luôn đổ tuyết, hồ nước trong sân cũng kết băng, không thể nhuộm vải, cho nên Trương quản sự và Lưu quản sự bắt các nàng làm việc trong nhà.
Công việc ở Vĩnh Hạng, ngoại trừ nhuộm vải thì chính là dệt vải cùng thêu thùa.
Thêu thùa đã có tú nương chuyên môn.
Chỉ có tú nương ưu tú nhất trong cung mới có tư cách làm xiêm y cho bệ hạ, nương nương cùng hoàng tử, công chúa.
Người ở Vĩnh Hạng tuy rằng cũng thêu thùa, nhưng chỉ là thêu đồ cho nhóm cung nữ nội thị.
Thêu thùa dựa vào tay nghề, không phải ai cũng làm được.
Ngoại trừ việc này, còn lại là dệt vải.
Công việc dệt vải không hề dễ hơn nhuộm vải, thêu thùa.
Quá trình dệt vải vô cùng phức tạp. Sau khi xỏ chỉ, đến lúc chính thức dệt, cả ngày dường như đều phải ngồi trước máy dệt vải, tay bận rộn không ngừng.
Bả vai đau, eo đau, mắt cũng không chịu nổi.
Sợi ngang sợi dọc đan xen chằng chịt, nếu chỉ xảy ra chút sai lầm, cả tấm vải dệt rất có khả năng bị hỏng, vậy ngày đó tương đương với không làm được gì.
Cho nên đối với Vân Trân, công việc dệt vải mệt mỏi nhất.
...
Từ khi công việc chuyển vào trong nhà, những nữ hài tử trẻ tuổi các nàng được chia làm hai nhóm. Nhóm thêu thùa tốt thì tới chỗ thêu thùa, nhóm thêu thùa không tốt thì đi học dệt vải.
Dệt vải chủ yếu dựa vào kiên nhẫn và cẩn thận.
Vân Trân được chia tới chỗ dệt vải.
Phiến Nhu cũng vậy.
Tử Thị và La Chước tới chỗ thêu thùa.
Ba ngày đầu, mọi người đều chăm chỉ làm việc. Đến ngày thứ tư, có người thấy quản sự ít tới, liền bắt đầu lười biếng.
Phiến Nhu cũng nằm trong số đó.
“Trương quản sự kia đúng là không phải con người! Mỗi ngày đều bắt chúng ta làm nhiều như vậy, không hoàn thành còn trừ phần ăn cũng chúng ta...” Phiến Nhu tới bên cạnh Vân Trân, bất mãn oán giận.
Vân Trân nhìn xung quanh, kéo tay áo nàng ấy, bảo nàng ấy nhỏ giọng một chút.
Từ ngày đầu tiên tới, nàng đã biết Vĩnh Hạng này cũng không yên ổn.
Đừng nhìn nơi này không lớn, nhưng kéo bè kết cánh chỗ nào cũng có.
Ở nơi này, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều phải ghi nhớ. Bởi vì ngươi căn bản không biết khi nào ngươi nói những lời đó bị người khác nghe thấy, sau đó bị thêm mắm thêm muối chỗ nào, rồi bẩm báo tới chỗ quản sự... Nói không chừng, ngày hôm sau ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Vĩnh Hạng.
Vân Trân chỉ mới tới đây, người ngủ cạnh nàng đã đổi hai lần.
Phiến Nhu thấy vậy, nói nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn bất mãn.
“Không xong! Không xong rồi! La Chước ở bên kia xảy ra chuyện rồi! La Chước chọc giận Trương quản sự, Trương quản sự muốn giao nàng ấy cho Thiệu Ngục ở Dịch Đình!”
Đúng lúc này, đột nhiên có người thân thiết với các nàng chạy tới báo tin.
“Cái gì?” Phiến Nhu nghe xong, lập tức đứng dậy.