Đa số những người ở đây đều chứng kiến Vương Tân Vũ ưng thuận đánh cược kia ở Lạc Khê biệt viện ngày ấy.
Người kia vừa nói xong, hiện trường an tĩnh lần nữa.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Vương Tân Vũ.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, sắc mặt Vương Tân Vũ lúc xanh lúc trắng.
Dù sao ngày đó xảy ra chuyện gì mọi người đều nhớ, hôm ấy Vương Tân Vũ không dập đầu xin lỗi Cửu tiểu thư Thịnh gia, bởi vì nàng ta bỏ trốn, cho dù nguyên nhân bỏ trốn là gì đều không quang minh chính đại.
Đáng tiếc Vương Tân Vũ này lại quá ngốc.
Rõ ràng ngày ấy khiêu khích Vân Trân không thành công, “nợ” còn chưa trả, bây giờ đã bắt đầu khoe khoang, đúng là không biết sợ!
“Ngươi, ngươi...” Vương Tân Vũ chỉ vào người nói chuyện, lại chỉ vào Vân Trân, tức giận tới đỏ mặt.
“Vương tiểu thư.” Vân Trân nhìn Vương Tân Vũ, nói, “Con người ta không thích hùng hổ dọa ai, cũng không thích kết thù oán. Hiện tại, ta không cần ngươi quỳ xuống dập đầu, ngươi chỉ cần ở trước mặt mọi người xin lỗi ta, như vậy ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ toàn bộ, sao h ả?”
“Ta...” Vương Tân Vũ siết chặt nắm tay.
“A, Vương Tân Vũ, không phải ngươi muốn đổi ý đấy chứ?” Liễu Hoán Hoán mỉa mai, “Ngày ấy rõ ràng là ngươi vũ nhục Vân Trân muội muội trước. Vân Trân muội muội bị ép buộc, mới đồng ý đánh cược với ngươi, đã nói thua thì phải chịu, ngươi không thể chơi xấu đấy! Nếu ngươi muốn chơi xấu, vậy là nữa vào tiệc mừng thọ của Thái Hậu nương nương, chúng ta tìm lão nhân gia phân xử!”
Tuy nói như vậy nhưng Liễu Hoán Hoán sẽ không thật sự hồ nháo, mang chuyện này vào tiệc mừng thọ của Thái Hậu. Nàng ấy nói như vậy, chẳng qua để uy hiếp Vương Tân Vũ mà thôi.
Mà Vương Tân Vũ, quả thật đã bị uy hiếp.
Nàng ta thật sự sợ Liễu Hoán Hoán nhất thời xúc động, đem chuyện này tới trước mặt Thái Hậu. Nếu làm thế, sự việc càng khó giải quyết.
“Ta... Ta... Xin lỗi ngươi... Thật xin lỗi.”
Rất lâu sau, Vương Tân Vũ mới cúi đầu, dùng âm thanh nhỏ như muỗi đốt nói với Vân Trân.
...
Rất nhanh, sự việc bên này liền truyền tới ngoài Hoa Thanh Cung nơi hoàng đế ở.
Lúc ấy, đám người Triệu Húc và Lưu Vân Bạch mới ra khỏi Hoa Thanh Cung. Những hoàng tử khác và đại thân có việc, vội vã rời đi, Lưu Vân Bạch gọi Triệu Húc lại.
“A Húc ơi A Húc.” Hai tay Lưu Vân Bạch ôm vai, cười như không cười mà nhìn Triệu Húc trước mặt.
“Tứ hoàng huynh có chuyện gì?” Triệu Húc ngẩng đầu, mặt không cảm xúc.
Tranh đấu giữa các hoàng tử, một khắc cũng chưa từng dừng lại.
Tuy rằng ngại hoàng đế ở trên, bọn họ vẫn chưa phá vỡ tầng giấy cửa sổ cuối cùng, ở trước mặt người ngoài làm như hòa bình mà thôi, sau lưng, chẳng có giao thoa gì cả.
Đối với việc Lưu Vân Bạch bỗng cản đường hắn, Triệu Húc có hơi không thoải mái.
“Khi nãy có người tới kể ta nghe một chuyện.” Lưu Vân Bạch nhìn hắn, nói.
“Thế sao? Là chuyện gì lại khiến Tứ hoàng huynh vui vẻ như thế?” Triệu Húc nhàn nhạt hỏi.
“Đương nhiên là một chuyện rất thú vị.” Lưu Vân Bạch khẽ cười, “Ta nghe nói ở Hòa Đình Viện, trong số các tiểu thư hôm nay tiến cung mừng thọ hoàng tổ mẫu, có người mặc xiêm y tương tự kiểu dáng ngày thường Trản Anh tiểu thư thích mặc. Cũng vì chuyện này, nàng ấy bị các tiểu thư khác giễu cợt.”
Lưu Vân Bạch quan sát phản ứng của Triệu Húc, nói tới đây, hắn dừng lại một chút: “Có điều, đến cuối cùng nàng ấy lại khiến tiểu thư cười nhạo mình ở trước mặt mọi người nói lời xin lỗi. Đệ nói xem, có phải thú vị lắm không?”