Vân Trân nhấp môi, nhìn gã: “Nếu cưa đi đôi chân, có lẽ còn một con đường sống. Bằng không, tôn sư có thể không sống đến mùa đông năm nay.”
Vân Trân vừa dứt lời, sắc mặt Lệ Bạo Tuyết liền thay đổi.
Vân Trân thấy vậy, thầm thở dài.
Thật ra nàng nói như vậy đã uyển chuyển rất nhiều.
Nếu không kịp cưa đi hai chân đã hoại tử, đừng nói là mùa đông, ngay cả mùa hè sắp tới có sống qua không cũng không biết được.
Vân Trân nói như vậy cũng vì nhìn thấy tình cảm của Lệ Bạo Tuyết dành cho sư phụ gã, nhớ tới sư phụ Độc Thủ Y Tiên của mình, không đành lòng.
“Vậy...” Một lát sau, Lệ Bạo Tuyết cố gắng bình tĩnh lại, hỏi Vân Trân, “Nếu cưa chân, cơ hội sống của sư phụ có lớn không? Ông ấy có khỏi hẳn không?”
“Lệ đương gia, ta cũng không muốn giấu ngài. Tôn sư cho dù cưa chân, tỷ lệ sống sót cũng không quá lớn. Cho dù sống sót, thọ mệnh cũng không vượt qua năm năm. Cho nên, xin suy xét cẩn thân.”
“Ta biết rồi.” Lệ Bạo Tuyết gục đầu, “Vậy trước phiền Vân đại phu và bằng hữu của ngươi ở lại Bạo Tuyết trại, ta sẽ thương lượng với sư phụ.”
“Mong Lệ đương gia nhanh chóng đưa ra quyết định.”
...
Sau đó, Lệ Bạo Tuyết dẫn mình dẫn họ tới chỗ ở, hơn nữa còn căn dặn thủ hạ chiêu đãi thật tốt, không thể chậm trễ. Phân phó xong, gã quay về phòng Dương Minh Tử, thương lượng với ông ấy.
“Tình hình sư phụ của Lệ đương gia thế nào?” Chờ người của Bạo Tuyết trại rời đi, Liễu Trản Anh hỏi.
Vân Trân thuật lại tình hình của Dương Minh Tử.
Liễu Trản Anh nghe xong, nhíu mày: “Vậy gã có nói khi nào dẫn chúng ta đi tìm Cửu mệnh hoàn hồn thảo không?”
Quỷ Diện bà bà cho bọn họ thời gian một tháng. Bọn họ đã tốn mười ngày tới Lâm Châu thành, tới nơi còn dùng năm ngày chờ đợi, tính cả lộ trình trở về, thời gian để họ tìm Cửu mệnh hoàn hồn thảo chỉ còn năm ngày.
Ngọn núi này lớn như vậy, Quỷ Diện bà bà chỉ nói đại khái phương hướng. Hiện giờ đã qua mười năm, Bạo Tuyết trại lại được dựng nên, cũng không biết năm ngày còn lại có thể tìm được hay không?
Liễu Trản Anh vô cùng sốt ruột.
“Không có.” Vân Trân lắc đầu.
Có lẽ là chờ xác định sư phụ gã có đồng ý trị liệu hay không, Lệ Bạo Tuyết mới có thể nhả ra. Dù sao điều kiện đưa ra trước đó là nàng chữa khỏi bệnh cho sư phụ của Lệ Bạo Tuyết, Lệ Bạo Tuyết mới phái người giúp họ tìm Cửu mệnh hoàn hồn thảo.
“Như thế sao được!” Liễu Trản Anh nhíu mày.
Triệu Húc khuyên, nói cơ quan trải rộng Bạo Tuyết trại, bọn họ tốt nhất vẫn nên chờ Lệ Bạo Tuyết đồng ý, không nên tự tiện hành động.
Nhưng Vân Trân cảm thấy, Liễu Trản Anh hoàn toàn không nghe lọt tai.
Quả nhiên...
Tới tối, Liễu Trản Anh tránh đám tuần phỉ điều tra, hòa vào bóng đêm.
Triệu Húc phát hiện không thấy Liễu Trản Anh đâu, vội tới chỗ Vân Trân xem, kết quả, ở chỗ Vân Trân cũng không có người.
“Có lẽ Liễu tiểu thư không chờ nổi nữa, tự mình đi tìm Cửu mệnh hoàn hồn thảo.” Vân Trân nói.
Triệu Húc nhíu mày.
“Các ngươi đi tìm Lệ đương gia, ta đi tìm nàng ấy.” Ngụy Thư Tĩnh tới, nói với họ.
Vân Trân gật đầu.
Ngụy Thư Tĩnh là người có thân thủ tốt nhất trong bọn họ, nếu y cũng không có cách, vậy những người khác càng không làm được gì.
“Cẩn thận.” Vân Trân dặn dò.
“Ừ.” Dứt lời, Ngụy Thư Tĩnh phóng người đi, biến mất trong bóng tối.
...
Ngụy Thư Tĩnh đi rồi, Vân Trân và Triệu Húc vội đi tìm Lệ Bạo Tuyết.
Lưu Vân Bạch và Nha Sát ở lại, để ngừa Liễu Trản Anh đột nhiên trở về.