Chương 5: Thục Nghi 【 hai 】
Edit: Fuly
Thục Nghi là cung phi Tòng Nhị phẩm, địa vị rất cao, gia thế cũng không thể khinh thường. Phụ thân của nàng ta là đương kim Binh Bộ Thượng Thư, quan Chính Nhị phẩm, quản lý quân sự cả nước.
Đương Kim hoàng thượng vốn mưa móc chia đều, không để ý đến chư phi hậu cung lắm, mỗi tháng chỉ đến một hai lần, cho nên phương diện con cháu khá ít ỏi, cho tới bây giờ cũng chỉ có một trai một gái.
Nhưng hoàng thượng vẫn còn trẻ, chưa đến 30, lại bận rộn chính trị, nên cũng không mấy lo lắng chuyện con cháu, trừ việc thường xuyên bị Thái hậu càu nhàu mấy câu, cũng không có vấn đề gì lớn.
Dưới tình huống như vậy, đến cả hoàng hậu cũng chỉ có một vị công chúa, Thục Nghi lại sinh ra được hoàng tử, quả thực không phải tầm thường.
Trong Nguyên Hi điện bày biện trang nhã, trên ghế ngồi bên cửa sổ có một nữ tử đang mặc cung trang, chải Quy Vân kế, kim sức rực rỡ chói mắt, một thân váy áo đỏ thẫm cao quý Mỹ Lệ.
Giờ phút này, nàng ta cười tủm tỉm uống một hớp trà, sau đó không nhanh không chậm đậy nắp lại, đưa cho cung nữ bên cạnh, dịu dàng nói: “Đứng lên đi, đừng quỳ, Bổn cung gọi ngươi tới là muốn thưởng cho ngươi, chứ không phải phạt.”
Không phải sau khi nàng quỳ xuống liền lập tức miễn lễ, cũng không bắt nàng phải quỳ thật lâu mới ngạo mạn cho nàng đứng dậy, thời gian vừa vặn không dài không ngắn, vừa có thể biểu hiện uy nghiêm của Thục Nghi, vừa đúng mức thể hiện sự thông cảm với cung tỳ.
Dung Chân cám ơn Thục Nghi xong liền ngoan ngoãn đứng dậy, trực giác cho biết vị chủ nhân này không phải kẻ vừa.
Thục Nghi nhìn nàng, nụ cười bên khóe môi vẫn không giảm: “Quả thật là nha đầu khéo léo, không chỉ có khéo tay, dáng dấp cũng dễ nhìn như vậy, Bổn cung rất vừa lòng.”
Dung Chân vội nói, “Nương nương quá khen rồi, nô tỳ nào có tài đức gì.”
Thục Nghi cười tủm tỉm nói: “Ngươi không phải cần phải khiêm tốn, tới đây cho Bổn cung nhìn một chút.”
Dung Chân không dám chậm trễ, liền tiến lên mấy bước. Thục Nghi quan sát mặt của nàng mấy lần, sau đó lại kéo hai tay của nàng cẩn thận nhìn, đôi tay kia dĩ nhiên không mềm mại giống các chủ tử, không những có vết chai, còn lưu lại vết thương do công việc, mặc dù rất nhạt, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.
Thả tay nàng xuống, lúc này Thục Nghi mới cười nhạt: “Quả thật là nha đầu chịu khó, chẳng trách có thể làm được những món ăn ngon như vậy. Mấy ngày trước Vạn Tuế Gia tới chỗ của Bổn cung, ăn chút điểm tâm thì rất vừa ý, Bổn cung hỏi ra mới biết là ngươi làm, nghe nói Như quý tần cũng rất thích canh ngươi nấu, trong lòng Bổn cung liền nổi lên ý nghĩ nên quý trọng người tài. . . . . .”
Nàng ta nói đến đây liền dừng lại, tim Dung Chân run lên, liền đoán được ẩn ý trong đó.
Thục Nghi gật đầu với một cái, cung nữ phía sau liền hiểu ý, bưng lấy cái mâm trên bàn đi đến trước mặt Dung Chân: “Đây là nương nương thưởng cho ngươi.”
Trong khay gỗ đen là một chiếc vòng tay bạch ngọc, tính chất oánh nhuận, dưới ánh mặt trời hiển lộ vầng ánh nhàn nhạt, hiển nhiên không phải tầm thường.
Dung Chân vội quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Nô tỳ cám ơn ý tốt của nương nương. Chỉ là Vạn Tuế Gia yêu thích bánh ngọt này, là vì yêu thích nương nương, nô tỳ không dám giành công. Nô tỳ chỉ là một cung nữ thấp kém, sao sánh được với sự nâng đỡ của nương nương, vòng tay này quá mức trân quý, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không dám nhận.”
Ý của Thục Nghi đã rất rõ, ban thưởng chỉ là cái cớ, ý chính là muốn nàng ở lại Nguyên Hi điện, làm việc cho nàng ta.
Nếu hoàng thượng yêu thích thủ nghệ của nàng, một món điểm tâm có thể khiến ngài một tháng bãi giá Nguyên Hi điện hai lần, đương nhiên phải biến nàng thành người của mình, Thục Nghi mới có thể yên tâm.
Nhưng Dung Chân vốn không định khoe khoang, cũng không muốn một bước lên mây, nàng chỉ muốn an phận đợi ở thượng thực cục cách xa quyền thế, so với những kẻ mang tâm tư bay lên làm phượng hoàng, tâm nguyện duy nhất của nàng chính là xuất cung đoàn viên cùng người nhà.
Giờ phút này đặt ở trước mặt nàng là lựa chọn quá mức rung động lòng người, nếu đồng ý, từ nay về sau nàng chỉ có thể sống qua từng ngày nơi đầu sóng ngọn gió.
Thục Nghi là một người lợi hại, nhanh chóng nghe ra ngụ ý của nàng, không phản bác ngay, chỉ cười cười, cúi mắt nhìn móng tay của mình, giống như đang thưởng thức màu sơn mới mỹ lệ thế nào.
“Khiêm tốn là đức tính tốt, nhưng khiêm tốn quá mức thì đồng nghĩa với kiêu ngạo, Bổn cung nói thủ nghệ tốt, thì chính là tốt, dù sao đi nữa có thể làm hài lòng chủ tử thì chính là thành công của nô tài rồi, phải không?”
Tôn ti đã phân chia rất rõ ràng, Thục Nghi đang ám chỉ cho Dung Chân, hôm nay khen nàng thủ nghệ tốt, thì nàng nên biết cất nhắc; nếu không, chủ tử chỉ cần nói nàng tay nghề vụng về, sợ rằng đến cả thượng thực cục nàng cũng không ở được nữa.
Trong lòng Dung Chân lạnh lẽo, quỳ trên mặt đất một lúc lâu, mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười nói: “Vậy nô tỳ xin cảm ơn ý tốt của nương nương.”
Nàng đưa tay nhận lấy vòng ngọc, chỉ cảm thấy vật này quả thật nặng ngàn cân.
Thục Nghi hài lòng cười, dịu dàng nói, “Bổn cung có chút mệt mỏi, ngươi hãy đi về trước đi, một lát Bổn cung sẽ sai người đến thượng thực cục nói một tiếng với Hoa Nghi cô cô, bảo là Bổn cung rất hài lòng tài nấu nướng của ngươi, muốn đưa ngươi tới Nguyên Hi điện. Mấy ngày nay ngươi cứ chuẩn bị đi, đợi Nội Vụ phủ sắp xếp xong xuôi, Bổn cung sẽ phái người đi đón ngươi tới.”
Dung Chân thẫn thờ đáp vâng, hành lễ rồi theo Tiểu Lộ Tử thối lui ra khỏi đại điện.
Tiểu Lộ Tử phụ trách đưa nàng trở về, cũng thuận tiện thông báo với Hoa Nghi cô cô chuyện này, dọc theo đường đi hắn rất là vui vẻ, cứ tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn không ngừng, vừa muốn chiếu cố nàng, vừa bảo nàng nếu được ban thưởng thì đừng quên hắn.
Suốt cả đường đi Dung Chân không nói gì, lời của Tiểu Lộ Tử nàng chẳng nghe vào nửa chữ, chỉ cảm thấy quả thực là mây đen che đỉnh núi, tương lai vô vọng.
Nàng chỉ muốn lặng yên đợi đến ngày xuất cung mà thôi. Trước khi Trùng sinh bị Phúc Lộc nhìn trúng, muốn kết hôn để làm đối với thực; cố gắng lắm mới trốn được số mạng kia, lần nữa sống lại, nhưng vẫn không thể an ổn, phải đứng nơi đầu sóng. . . . . .
Hít sâu một hơi, nàng cắn môi động viên mình.
Sống ở đâu mà chẳng là sống? Cũng chỉ là đổi chủ tử để phục vụ thôi, chỉ cần cẩn thận chút thì sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì đâu.
Phó Dung Chân, số ngươi chính là số vất vả, có lẽ ông trời muốn rèn luyện tính cách can trường hơn cho ngươi thôi.
Không phải trước kia nương đã nói rồi sao? Trước khổ sau ngọt mới là đạo lý.
Đến thượng thực cục rồi, Tiểu Lộ Tử nhét cho Hoa Nghi chút đồ chủ nhân Nguyên Hi điện phân phó, cười nói, “ Thục Nghi nương nương nói rồi, cô cô rất biết dạy dỗ, mới dạy được một Dung Chân tỷ tỷ có thể khiến người khác vui vẻ như vậy. Mấy ngày nữa đợi tỷ tỷ vào Nguyên Hi điện, nếu lập được đại công, sau này chắc chắn sẽ không thiếu lễ vật cho cô cô.”
Hoa Nghi là người khôn khéo đến mức nào? Vừa thấy Tiểu Lộ Tử đưa Dung Chân về, chưa cần đối phương nói, đã đoán được ý đồ của vị chủ nhân kia, bình tĩnh nghe Tiểu Lộ Tử nói xong, chỉ cười cười: “ Tuy nói ta là sư phụ của Dung Chân, nhưng chuyện này cũng phải hỏi ý Dung Chân đã, huống chi tay nghề của thượng thực cục không phải là nói một hai câu liền dạy thành. . . . . . Như vậy đi, ngươi cứ trở về trước, để ta thương lượng với hai vị cô cô khác, rồi hỏi ý Dung Chân đã, cũng xin Thục Nghi nương nương cho chúng ta mấy ngày để thương nghị thật kỹ chuyện này.”
Tiểu Lộ Tử gặp trắc trở, muốn nói gì đó, nhưng lại ngại danh tiếng nghiêm cẩn trầm ổn của Hoa Nghi, trong khoảng thời gian ngắn chẳng thốt nổi một câu.
Hơn nữa câu nào của nàng cũng có lý, không cho cự tuyệt, dù Tiểu Lộ Tử biết rõ chủ tử nhà mình nghe vậy sẽ tức giận, cũng không có cách nào khác.
“Vậy liền làm phiền cô cô, ta sẽ trở về bẩm báo nương nương.”
Đưa mắt nhìn Tiểu Lộ Tử đi xa, lúc này Hoa Nghi mới chậm rãi xoay người lại, nhìn Dung Chân “Chuyện gì xảy ra?”
Dung Chân cúi đầu, chán nản kể: “Nghe Thục Nghi nương nương nói, mấy ngày trước hoàng thượng đến cung nương nương, thấy Phù Dung thấm lộ cao con làm, sau khi nếm thử hoàng thượng rất yêu thích, vì vậy mà tháng này đã đến Nguyên Hi điện hai lần. . . . . .”
Những lời kế tiếp không cần nói nữa.
Hoa Nghi thở dài: “Thôi, cũng không biết nên nói ngươi vận khí tốt hay xấu, Thục Nghi nương nương là chủ tử được sủng ái, nếu như ngươi đi theo nàng ta, ngày sau chắc chắn thoải mái hơn nhiều so với hiện tại, chỉ là. . . . . . ở trong cung này, nơi khổ cực hơn chút, chính là nơi có thể sống lâu hơn một chút; mà nơi thoải mái, thì lại phải luôn sống trong thấp thỏm phập phồng, người không cẩn thận liền bị mất mạng không ít. . . . . .” Bà dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Với tính tình của ngươi, chắc hẳn cũng muốn nhận phúc phận này.”
Mắt Dung Chân đỏ lên: “Cô cô sáng suốt, Dung Chân vốn muốn ở thượng thực cục đợi đến ngày xuất cung, không muốn bị dính vào việc này, thật sự là một ngàn lần không muốn. Mong cô cô hãy giúp con nghĩ cách, những vinh hoa phú quý kia, con không hề muốn chút nào.”
Ở trong cung đã lâu, những chuyện kia là tin đồn cũng được, là thật cũng không sao, nàng đều nhớ kỹ. Ví dụ như cung nữ thái giám ở điện nào bị dính vào việc gì, nhẹ thì bị đuổi ra cung, nặng thì khó thoát tội chết; lại ví dụ như như vị chủ tử nào thất sủng, người phía dưới liền bị liên lụy thế nào , những chuyện này nghe thấy nhiều, Dung Chân cũng liền hiểu những ngày tháng tưởng như an nhàn kia kì thực ẩn giấu nguy cơ tứ phía.
Nàng căn bản không dám nghĩ tới mặt này.
Tuy xưa nay Hoa Nghi nghiêm nghị hà khắc, nhất là đối với các tiểu cung nữ dưới quyền, quả thực là nổi danh không nương tay, nhưng thật ra trong lòng bà lại rất thương cho bọn họ.
Dung Chân cũng có thể xem là đồ đệ nhiều năm của bà, ngày thường làm việc ổn trọng, thái độ làm người cũng rất chu toàn, trong lòng bà quả thực rất thích Dung Chân.
Thấy Tiểu Đồ Đệ trước giờ luôn nghiêm cẩn giờ nước mắt lưng tròng, Hoa Nghi chỉ đành phải lắc đầu một cái, cố ra vẻ nghiêm nghị nói: “Được rồi được rồi, dáng vẻ này nếu bị người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì, lại tưởng thượng thực cục qua quá hà khắc với nô tỳ. Ngươi trở về làm việc tiếp đi, đừng để lộ tin tức ra, ta sẽ cố nghĩ biện pháp.”
Dung Chân cảm kích liên tục nói cám ơn, chỉ cảm thấy cô cô chợt trở nên hòa ái dễ gần , cả người cũng lấp lánh kim quang. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng như cũ, dù sao Hoa Nghi chỉ là một cô cô thượng thực cục, dù hầu hạ nhiều năm, được người tôn kính, nhưng nói trắng ra vẫn chỉ là cung nữ; nhưng Thục Nghi nương nương thì khác, người ta là chủ tử đó. . . . . .
Nghĩ đi nghĩ lại, một tia hy vọng vừa le lói liền vụt tắt.