Giữa trưa ánh mắt trời mãnh liệt và chói mắt, mạnh mẽ xuyên qua tấm thủy tinh chiếu vào giường lớn trong phòng ngủ.
Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, Tạ Nghiên nhắm hai mắt duỗi tay sờ soạng, đem chăn trùm qua đầu. Nệm mềm mại dưới thân làm Tạ Nghiên luyến tiếc rời đi, cọ mấy cái vào gối đầu tơ lụa, Tạ Nghiên trở mình tiếp tục ngủ.
Vài giây sau
“!” Hôm nay anh sẽ đi cô nhi viện nhận con trai hoặc là con gái về nhà!
Tạ Nghiên không nhớ rõ là khi nào ngủ, tối hôm qua anh quá kích động xem cẩu huyết văn Mary Sure. Nhìn nhìn liền không còn ý thức, điện thoại di động hẳn còn ở trong chăn.
Duỗi tay hướng bên kia tìm kiếm, bỗng nhiên bàn tay Tạ Nghiên đụng phải một mảnh ấm áp, miêu tả cẩn thận lại cư nhiên là bàn tay người.
Xuất thân cô nhi còn là cẩu độc thân, Tạ Nghiên cũng không nhớ rõ trong nhà mình sẽ có người thứ hai tồn tại, cho nên đây là ăn trộm?
“Tạ Nghiên, giả bộ ngủ có thú vị không?”
Một đạo thanh âm khàn khàn lại thập phần từ tính còn mang theo buồn ngủ vang lên bên tai, Tạ Nghiên “Bá” thoáng một cái mở to mắt, ngồi dậy đề phòng nhìn qua, cùng lúc đó tay kia sờ vào ngăn kéo đầu giường, bên trong có một cây selfie rất rắn chắc, có thể làm vũ khí.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt có đường nét rõ ràng, người đàn ông không giống Tạ Nghiên. Hắn là loại dù mặt không có biểu cảm gì cũng lộ vẻ xinh đẹp khiến nam nữ không ai phân biệt được.
Đuôi mắt nhếch lên, sống mũi cao thẳng, mày kiếm lạnh thấu xương, một đôi mắt thâm thúy như mực trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Cậu còn dám nắm tay Mạt Mạt, tôi liền chặt đứt tay cậu.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm, phảng phất hóa thành dây thừng siết chặt cổ họng Tạ Nghiên. Một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng anh dâng lên, Tạ Nghiên theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Anh đẹp trai, anh là ai vậy?”
Tạ Nghiên không nhận được câu trả lời của đối phương, người đàn ông cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, vén chăn lên trần truồng rời khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa thật lớn chậm rãi quanh quẩn bên tai Tạ Nghiên, mà trước mắt Tạ Nghiên còn hiện lên dáng người hoàn mỹ của người đàn ông vừa rồi, từng khối cơ bắp rắn chắc còn tràn ngập khí tức của người đàn ông trưởng thành.
“Cho nên đây là nơi nào?”
Bàn tay Tạ Nghiên đặt trên ngăn kéo không biết từ lúc nào đã đưa vào, cầm lấy không phải là gậy selfie mà là một ống duy C bong bóng viên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Nghiên vào năng lực của mình mua một ngôi nhà 60 mét vuông, một phòng ốc và một phòng ngủ.
Nhưng phòng ngủ hiện tại của anh có hai phòng ngủ lớn, không chỉ vậy còn có đèn chùm thủy tinh khoe khoang trên đỉnh đầu. Vừa nhìn đã biết là đồ nội thất kiểu châu Âu giá trị không nhỏ, cùng với bức bích họa khổng lồ treo trên tường đối diện giường của anh, không cần ai phải giải thích cũng biết đây căn bản không phải nhà của anh.
Tạ Nghiên có thể xác nhận tối hôm qua anh thật sự đọc tiểu thuyết ngủ, mà không phải uống rượu say cùng người khác 419.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật lần thứ 30 của anh, anh hẳn nên lúc 11 giờ sáng đến cô nhi viện Dương Quang để nhận nuôi một bé trai hay một bé gái.
Tối hôm qua, anh khẩn trương đến không ngủ được, tiện tay mở ra một quyển cẩu huyết văn Mary Sure, tình tiết quá mức cẩu huyết, quá mức thiểu năng trí tuệ nhưng anh vẫn thấy cuối cùng còn thiếu hai chương đại kết cục, dù sao nam phụ phản diện đều chết sạch, nam nữ chính khẳng định ở cùng một chỗ.
Cho nên vì sao vừa ngủ tỉnh lại anh lại di chuyển chỗ ở? Tạ Nghiên nghĩ không ra, càng không nghĩ ra người đàn ông vừa rồi có thù với mình là ai.
Tạ Nghiên không kịp suy nghĩ nhiều, lật giường nữa ngày cũng không tìm được điện thoại của mình, phòng ngủ to như vậy ngay cả một tiếng đồng hồ cũng không có, tuy rằng không biết điện thoại đầu giường là của ai, Tạ Nghiên cũng chỉ có thể lấy trước xem thời gian.
11h30
“…”
Trễ rồi.
“Phu nhân, cha mẹ ngài đã đến rồi.” Sau tiếng gõ cửa, tiếng đàn ông trung niên xa lạ vang lên.
“Ai đến rồi?” Tạ Nghiên mê hoặc.
“Mẹ cùng cha của ngài, tiên sinh bảo phu nhân nên mau đi xuống một chút.”
Cái quỷ gì vậy? Một cô nhi như anh lấy đâu ra cha mẹ, còn gọi anh là phu nhân là có ý gì?
Ngây người một thời gian người bên ngoài đã rời đi, Tạ Nghiên vẫn duy trì động tác cầm điện thoại xem thời gian, ngón trỏ không cẩn thận cọ tới vân tay, điện thoại cư nhiên mở khóa thành công.
Màn hình bảo vệ điện thoại là ảnh chụp chung của một đôi nam nữ. Nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu, nam sinh cao hơn nữ sinh nửa cái đầu tướng mạo cũng rất đáng yêu, giữa lông mày tươi đẹp tinh xảo, đẹp mắt vô cùng.
Tạ Nghiên còn chưa kịp phản ứng ngón tay mình vì sao có thể mở dấu vân tay điện thoại, cửa phòng đã bị mở ra.
Người đàn ông quần áo xốc xếch lúc nãy đã ăn mặc chỉnh tề. Áo sơ mi màu xám không che giấu được dáng người tốt của người đàn ông, chân dài thẳng tắp đứng trước mặt Tạ Nghiên, công kích mười phần.
“Cậu định lề mề bao lâu?”
Thiếu kiên nhẫn trên mặt người đàn ông rất rõ ràng, không đợi Tạ Nghiên trả lời, “Hay là nói cậu đang cố ý trả thù chuyện buổi sáng, tôi vạch trần chuyện của cậu? ”
Người đàn ông tiến tới một bước trước mặt Tạ Nghiên, đã sớm vượt qua khoảng cách an toàn giữa hai người xa lạ, Tạ Nghiên theo bản năng hô hấp dồn dập, lúc này anh đã ý thức được có gì đó không đúng.
Hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, còn có thái độ kỳ quái của những người này, Tạ Nghiên không phải là một tên ngốc, bằng không cũng sẽ không xuất thân từ cô nhi viện hai năm sau tốt nghiệp liền mở cửa hàng hoa của mình.
Tạ Nghiên đè xuống bất an trong lòng, rũ mi mắt xuống không cho người đàn ông nhìn ra vẻ mất tự nhiên của anh.
“Xin lỗi, tôi liền thay quần áo.”
“Tôi khuyên cậu an phận chút, Tạ Nghiên. Không có ai có thể giở trò trước mặt Hoắc Duyên Niên tôi đâu.”
Hoắc Duyên Niên nắm cằm Tạ Nghiên, chỉ trượt xuống chút, xúc cảm non mịn làm cho trong lòng hắn xẹt qua một chút khác thường, “Cho cậu năm phút, bằng không hậu quả tự chịu. ”
Người đàn ông rời đi khí thế hung hăng mười phần theo đó cũng chợt rút, Tạ Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Từ trong tủ quần áo tiện tay cầm một bộ quần áo, vừa thay Tạ Nghiên một bên suy tư tình huống hiện tại.
Ba chữ Hoắc Duyên Niên làm cho anh nhớ tới quyển cẩu huyết văn Mary Sure tên là “Tổng tài bá đạo: Cục cưng bé nhỏ đáng thương của tổng tài lang thang” mà anh đọc trước khi đi ngủ tối qua.
Nữ chính Hàn Mạt Mạt nhỏ nhắn đáng yêu, người gặp người yêu, ngoại trừ nam chủ ra còn có nam phụ 123456 vì cô thần hồn điên đảo, không phải cô không cưới.
Tình tiết đều là một kịch bản cẩu huyết, nhưng điều khiến Tạ Nghiên ấn tượng nhất chính là phản diện trong văn vì muốn có được nữ chính, cư nhiên cùng một nam phụ kết hôn giả chỉ xuất hiện hai lần ở đầu chương, chính là vì muốn liên minh cùng đào góc tường nam chính.
Đương nhiên, cuối cùng nam chủ nhận lại cha là lão tổng và liên hợp với mấy nam phụ bắt gọn phản diện cùng nam N có ý đồ bắt cóc nữ chính, hại nữ chính bị thương nặng hôn mê.
Tên phản diện kia gọi là Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên nhớ tới câu thứ hai Hoắc Duyên Niên nói khi tỉnh lại, “Cậu còn dám dắt Mạt Mạt, tôi sẽ chặt tay cậu.”
Cho nên nếu như đoán không sai, anh chính là nam N cùng phản diện kết hôn vì nữ chính, cuối cùng cùng nam phụ khác chết ở trên biển?
Chiếm hữu dục mạnh mẽ như vậy không phải là phản diện cố chấp Hoắc Duyên Niên thì còn ai vào đây nữa!
Tạ Nghiên mặc quần áo xong, suy nghĩ cẩn thận chuyện của mình. Trước khi xuống lầu không quá ba phút, anh mở camera điện thoại, phát hiện khuôn mặt hiện tại của anh giống hệt cậu nhóc trong ảnh chụp của màn hình chờ, mà khuôn mặt vốn quá xinh đẹp của Tạ Nghiên lại có sự khác biệt rất lớn.
Hiện tượng không hợp lẽ như thế khiến Tạ Nghiên càng thêm xác định, đại khái anh gặp phải tình tiết xuyên thư thường xuất hiện trong tiểu thuyết.
Lúc sửa sang tốt lại suy nghĩ, Tạ Nghiên đã ngồi đối diện một đôi vợ chồng ăn mặc cầu kỳ, trên mặt mang theo nụ cười từ ái, bên cạnh là phản diện Hoắc Duyên Niên mấy phút trước bóp cằm anh, uy hiếp anh.
Mà lúc này nụ cười bên miệng phản diện lại tự nhiên đến mức phảng phất một màn vừa rồi chỉ là giả.