Edit : Puta Ng
Beta: Nga Lê
Khí trời dần nóng lên, bụng của nàng cũng càng ngày càng lớn lên. Bên ngoài ánh mặt trời xán lạn. Nàng rất ít đi ra ngoài đi dạo, cho dù đi ra ngoài đi dạo cũng là mặt trời xuống núi mới đi dạo ngự hoa viên một chút cùng Tề Diệp.
Thiêm thiếp tỉnh lại, cả người nàng đều có hơi hỗn loạn, trên người ra không ít mồ hôi. Người mang thai đều sợ nóng. Cung điện của nàng đã đặt một vài khối băng, nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng. Rửa mặt xong, cung nữ ở một bên quạt gió. Nàng bưng nước ô mai ướp lạnh và ăn dưa hấu. Không bao lâu nhũ nương ôm Nhị hoàng tử đi đến. Nhị hoàng tử trông thấy nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ, vươn tay muốn nàng ôm. Bây giờ thân thể nàng sao có thể ôm nó? Thả nó ở bên cạnh, Nhị hoàng tử cười, nhìn nàng, mềm mại gọi “Mẫu phi!”
“Sách Nhi ngoan, cho ngươi một miếng dưa.” Nàng cầm một phần nhỏ dưa hấu đút cho nó ăn. Hàm răng Nhị hoàng tử rất tốt, cắn một cái liền tạo thành một lỗ hổng. Cái miệng nhỏ nhắn mút mút, cắn cắn, vui vẻ ăn dưa.
Lúc nó ăn xong một miếng dưa hấu nhỏ, nàng thấy bên ngoài không quá nóng, phân phó Hạ Bích chuẩn bị một ít nước ô mai ướp lạnh và dưa hấu, lau miệng cho Nhị hoàng tử, nói “Mẫu phi mang Sách Nhi đi tìm phụ hoàng, được không?”
“Tìm phụ hoàng! Phụ hoàng, phụ hoàng. . .” Nhị hoàng tử cười gật đầu, tự mình cầm lấy một miếng dưa, bộ dáng vô cùng hào hứng.
Nàng muốn ra ngoài nên sai Hạ Bích phân phó xuống. Bởi vì thân thể bất tiện, chuẩn bị cho nàng màn kiệu che ánh nắng mặt trời. Nhị hoàng tử đi cùng nàng ngồi trên kiệu, tò mò nhìn ra bên ngoài, hai mắt đen bóng tràn đầy mới lạ.
Rất nhanh đã đến ngự thư phòng, nàng xuống kiệu, nhũ nương ôm Nhị hoàng tử theo sau. Tiểu thái giám nhìn nàng đã tới, từ xa tiến lên hành lễ. Nàng hỏi “Hoàng Thượng có ở ngự thư phòng không?”
“Hoàng Thượng đang nghị sự cùng Khang Ninh vương, chỉ sợ không nhanh đi ra. Tiểu nhân sẽ đi vào thông báo.”
“Không cần, đến thiên điện đợi lát nữa là được. Nếu Khang Ninh vương đi thì tới thông báo.” Nàng mang theo Nhị hoàng tử đến thiên điện ngồi. Trong thiên điện nuôi cá chép, Nhị hoàng tử rất thích. Hồ cá còn cao hơn hắn, chắc chắn hắn không nhìn thấy, chỉ có thể để nhũ nương bế lên xem. Hạ Uyển Chi cầm hộp thức ăn cho cá. Nhìn cá chép nổi lên giành ăn, Nhị hoàng tử khanh khách cười. Nhị hoàng tử còn nhỏ, căn bản không biết lưu ý, tiếng cười rất lớn. Nàng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Thiên điện cách chính điện chỉ một bức tường, một cái cửa mà thôi.
Nghe tiếng cười của Nhị hoàng tử, người nghị sự dừng một chút, ánh mắt nhìn về thiên điện. Quang Thuận công công nói “Là Uyển quý phi mang theo Nhị hoàng tử tới, nói không muốn quấy rầy Hoàng Thượng nghị sự nên chờ ở thiên điện.” Hắn gật đầu, lông mày giãn ra, công việc bàn với Khang Ninh vương cũng gần xong. Hắn khép tấu sớ lại, nói “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Khang Ninh vương lui ra đi!”
“Vâng! Thần đệ cáo lui.” Khang Ninh vương chắp tay liếc nhìn thiên điện, lui xuống.
Vốn là năm sau Khang Ninh vương sẽ phải đi đến đất phong. Chỉ là gần đây thái phi thân thể khó chịu. Hắn không yên tâm nên ở lại thành Kim Lăng làm tròn đạo hiếu, Tề Diệp chuẩn tấu. Hôm nay hắn ở lại thành Kim Lăng làm việc.Vuốt vuốt mi tâm, Tề Diệp đứng dậy, đẩy cửa thiên điện ra đã nhìn thấy Nhị hoàng tử kéo kéo Hạ Uyển Chi. Nhị hoàng tử nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại trông thấy hắn, ánh mắt sáng ngời, ý cười đầy mặt, ngọt ngào nói “Phụ hoàng!”
Vừa gọi, vừa lung la lung lay đi về hướng hắn, mở rộng hai tay, muốn hắn ôm. Trong lòng Tề Diệp nóng lên, tiến lên vài bước, hai tay ôm lấy nó, xoay vài vòng trên không trung, chọc cho Nhị hoàng tử khanh khách cười.
Hạ Uyển Chi ở một bên, nhìn thấy vậy nhẹ nhàng mỉm cười. Hai cha con thân mật trong chốc lát. Nhị hoàng tử ôm cổ phụ hoàng, cười tủm tỉm nhìn qua mẫu phi của nó.
Trời nóng rất dễ chảy mồ hôi. Nhị hoàng tử đầu đầy mồ hôi, đầu tóc đều ướt hết. Nàng cầm khăn tay lau mồ hôi cho nó, mới vừa lau xong khuôn mặt sạch sẽ lại. Nàng cười, liếc nhìn Tề Diệp oán trách. Nàng dịu dàng, tập trung lau sạch mồ hôi trên mặt hắn, nói “Thần thiếp mang theo nước ô mai và dưa hấu đến, Hoàng Thượng nếm thử ạ.”
Tề Diệp cắn một miếng dưa, thấy Nhị hoàng tử nhìn mình chằm chằm, cười rồi cho nó cắn một miếng. Nhị hoàng tử vừa lòng, thỏa mãn nở nụ cười.
Ở ngự thư phòng một lát, Nhị hoàng tử ăn no lại đi xem cá chép. Tề Diệp vuốt ve phần nhô lên ở bụng nàng, hỏi “Có khỏe không?”
“Hoàng Thượng đừng lo lắng. Lúc đầu thần thiếp đã uống một chén canh cá rồi. Hôm nay thần thiếp cũng không đói bụng. Hoàng Thượng ăn nhiều một chút mới phải.” Gần đây khẩu vị nàng không tệ, một ngày ba bữa không thể thỏa mãn nàng. Lúc canh cá hầm xong nàng đã uống một bát, hiện tại cũng không thấy đói bụng.
Nghe vậy lúc này hắn mới không kiên trì nữa, nghiêm túc ăn thức ăn nàng gắp cho. Thỉnh thoảng nghĩ về hai mẹ con nàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Đây mới là cảm giác người một nhà.
Dùng bữa tối xong trời còn chưa tối hẳn. Bọn họ ăn uống no đủ, chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút. Nhị hoàng tử muốn thả diều nên bọn họ đến Phóng Ưng đài. Mặt trời chiều ngả về tây, gió mát phơ phất, không nóng như ban ngày, nên không cảm thấy khó chịu.
Nàng ngồi trong đình ăn mật đào, cười nhìn qua Tề Diệp mang theo Nhị hoàng tử thả diều, tâm tình thật tốt. Bỗng nhiên trong bụng nhúc nhích, nàng cười nói “Hoàng Thượng. . .”
Hắn chạy tới rất nhanh, hỏi “Làm sao vậy?” Hạ Uyển Chi mỉm cười, bắt lấy tay hắn đặt lên bụng “Đang động.”
Tề Diệp cảm nhận, nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt thật sâu. Tay hắn đặt tại chỗ nhô lên ở bụng nàng, hắn nhận thấy có động tĩnh, cười nói “Đúng là động.”Hai người cứ giữ tư thế như vậy, cho đến khi tiểu tử trong bụng an tĩnh lại mới thôi.
Hoàng hôn buông xuống, ở Phóng Ưng đài chơi một hồi lâu mới trở về. Nàng đang muốn đứng dậy. Đại khái là ngồi lâu, đột nhiên bị chuột rút tê dại. Hắn thấy thế bất chấp thân phận, ngồi xổm xuống, vuốt ve mát xa hai chân cho nàng. Bây giờ hai chân nàng đã không còn mảnh mai như trước, bắt đầu bị phù lên.
Xoa bóp một hồi lâu nàng mới đỡ chút ít. Định để hắn nâng đỡ đứng dậy, đi hai bước đã bị người ôm ngang lên, nàng kinh hô một tiếng. Tề Diệp cười nói “Trẫm bế Uyển Nhi đi xuống.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp không sao, hay là tự mình đi thôi!” Lời của nàng, hắn như không nghe thấy. Hắn vững vàng ôm nàng đi xuống Phóng Ưng đài, hơi thở bình tĩnh, không thở gấp cũng không sợ hãi. Ngược lại mặt nàng hồng lên, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, dù sao nhiều người nhìn như vậy.
Trở lại Chiêu Hoa cung, người kính phòng cầm bài tử đi đến. Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua cũng không nói gì, phân phó cung người chuẩn bị nước nóng. Nàng muốn tắm rửa, rửa mặt.
Tề Diệp cũng không thèm nhìn tới người quản sự, không kiên nhẫn khoát tay áo ra hiệu hắn lui xuống. Quản sự không dám lắm miệng, cầm khay, rời đi không tiếng động. Hắn ta thấy Quang Thuận công công đứng ở cửa, nói “Nhiều ngày rồi Hoàng Thượng không đi lại các cung, ngay cả chỗ Lâm sung dung chỗ cũng không đi. Thái Hậu rất mất hứng.”
“Thái Hậu mất hứng hay Hoàng Thượng mất hứng, cái quan trọng chắc hẳn không cần nói cũng biết!” Quang Thuận công công nói xong vào trong phòng. Quản sự thở dài, cảm thấy làm nô tài thật không dễ dàng, tình thế khó xử này là thế nào đây!
“Sao Hoàng Thượng không đi cung khác ngồi một chút?” Nhìn hắn ngồi một bên đọc sách, kinh ngạc nói.
“Uyển Nhi ghét bỏ trẫm sao?” Tề Diệp khiêu mi.
Nàng cười nói “Thần thiếp nào dám. Thần thiếp vui mừng còn chưa kịp, sao lại ghét bỏ Hoàng Thượng?” Hắn nghe vậy hài lòng, lúc này mới gật đầu, bóp một cái trên mặt nàng. Cung nữ báo lại nói nước nóng đã chuẩn bị xong, nàng nói “Thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa thay quần áo được không ạ?” Nhìn khuôn mặt nàng thanh lệ trắng nõn, hắn gật đầu.
Phòng bên cạnh đã chuẩn bị xong, quần áo sạch cũng đã đặt trên bình phong. Nàng thử nước ấm, quay đầu lại chỉ thấy hắn đã cởi quần áo xong, chỉ để lại một cái quần lót rộng lùng thùng mặc dưới eo, lộ ra lồng ngực to lớn, eo bụng rắn chắc.
Thấy một đôi con ngươi tĩnh mịnh nhìn mình chằm chằm, nàng lập tức cảm thấy mặt nóng lên, nói “Nước vừa đủ ấm rồi ạ, Hoàng Thượng có thể tắm rửa .” Tiếng nói ám áp, lời nói vừa phát ra nàng lập tức đỏ mặt. Tề Diệp khẽ cười một tiếng, đi đến trước mặt nàng, nói “Không phải ngươi nói muốn hầu hạ trẫm tắm rửa sao? Sao lại đỏ mặt? Hử?” Hắn cố ý. Hạ Uyển Chi hừ một tiếng, cởi bỏ quần lót của hắn, tay trượt xuống, nhìn vật kia đã có phản ứng, đến phiên nàng nở nụ cười.
Nghe thấy nàng cười, Tề Diệp hơi xấu hổ, nắm lấy cằm của nàng rồi cúi xuống. Tiếng cười dừng lại. Hắn bá đạo cạy mở môi lưỡi của nàng, làm nàng có chút trở tay không kịp, chỉ đành phải ngửa đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Phần bụng nhô lên đẩy đẩy hắn, hắn không dám quá thô lỗ để tránh đả thương nàng và hài tử. Nụ hôn dần trở nên dịu dàng. Nàng cảm thấy vật bên dưới bắp đùi càng ngày càng nóng, trong lòng biết hắn đã động tình.Không biết qua bao lâu, hắn mới buông nàng ra, mà nàng lại nắm lấy vật kia của hắn. Hắn run lên một cái, bỗng nhiên hít sâu một hơi, cúu đầu vào cổ nàng gặm cắn. Tiếng nói ám áp, trầm thấp “Uyển Nhi thật biết giày vò trẫm.”
Chờ hai người tắm rửa xong, đêm đã khuya. Đôi môi nàng có hơi sưng đỏ, mặt đã rửa ráy sạch sẽ. Vẻ mặt hắn thoả mãn, cười vuốt ve mặt của nàng. Buổi tối trước khi ngủ hắn vẫn không quên hôn lên đôi môi của nàng, vừa lòng thỏa mãn ngủ. Dù cho có thai, nàng vẫn có biện pháp làm cho hắn muốn ngừng mà không được.
Ngày mùa hè Tề Diệp thích câu cá, phần lớn thời gian đều câu cá tại Ngọc hồ. Chính bởi vì như thế, mỗi khi mùa hè đến, ven Ngọc hồ người đúng là không ít người. Hôm nay có Hạ Uyển Chi ở bên cạnh hắn, những người khác muốn khiến hắn chú ý cũng không phải dễ dàng.
Nàng lên thuyền hơi bất tiện. Nhị hoàng tử còn nhỏ, nên Tề Diệp thả câu trên bờ. Nhị hoàng tử ngoan ngoãn đi theo hắn, ngồi ở một bên. Hai bên là tiểu thái giám cầm dù che mặt trời. Nàng không có việc gì thì ngồi thêu hoa trong đình.
Không bao lâu sau Lệ phi mang theo an Ninh công chúa đi tới, thỉnh an Tề Diệp, sau đó ngồi xuống trong đình, không nói chuyện với nàng. Hạ Uyển Chi thấy nàng ta coi như thức thời, cũng không tiến đến xun xoe, ngược lại không nói gì. An Ninh công chúa lớn hơn Nhị hoàng một tuổi, được nhũ nương chăm sóc, cầm lưới bắt bươm bướm.
Nhị hoàng tử nhìn thấy bắt đầu ngồi không yên, ánh mắt dõi theo An Ninh công chúa. Tề Diệp nhìn thấy, cười, cho nhũ nương mang nó đi chơi cùng An Ninh công chúa. Nhị hoàng tử vui vẻ gật đầu, không để cho nhũ nương ôm, tự mình hấp tấp bước từng bước chân ngắn, chạy tới.
An Ninh công chúa nhìn nó một cái, cũng không để ý Nhị hoàng tử, tự mình cầm lấy túi lưới bắt bươm bướm. Nhị hoàng tử vê bàn tay nhỏ bé, bất lực đi theo, trơ mắt nhìn An Ninh công chúa chơi. Lệ phi thấy thế, tiến lên nói với An Ninh công chúa “Cho hoàng đệ chơi một lát được không?”
An Ninh công chúa lắc đầu không chịu, cầm lấy túi lưới, giấu phía sau.
Hạ Uyển Chi phân phó cung nhân đi xuống chuẩn bị túi lưới, tiến lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị hoàng tử “Mẫu phi đã cho người đi lấy, đợi lát nữa Sách Nhi cũng có thể chơi.”
Lệ phi thấy An Ninh công chúa không chịu, giằng lấy túi lưới trong tay con bé, đưa cho Nhị hoàng tử “Nhị hoàng tử thích thì lấy chơi đi, đợi lát nữa đưa tới thêm thì cho An Ninh công chúa chơi cũng được.” Nàng nói không sao, An Ninh công chúa lại không cảm thấy như vậy. Đôi mắt trông mong nhìn túi lưới, miệng mím lại, khóc oa oa.
Nhị hoàng tử nghe thấy cũng không vui, không cần túi lưới nữa. Nó nhìn mẫu phi, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu ra, oa oa khóc lên, nước mắt ào ào rơi xuống. Hai đứa bé đều khóc, các nàng làm mẫu thân đương nhiên muốn dỗ dành. Tề Diệp nghe tiếng khóc quay đầu lại, cảm giác cần câu giật giật, kéo lên vừa nhìn nhưng là một con cá chép lớn. Hắn cười nói “Sách Nhi, xem này, phụ hoàng câu được một con cá lớn.” Âm thanh của hắn khiến Nhị hoàng tử chú ý. Nhìn con cá chép nhảy lên trên không trung, nó chẳng quan tâm khóc nữa, bước chân chập chững chạy tới. Chỉ là mới học đi không lâu, chân hụt một bước, cả người quỳ rạp trên mặt đất. Nhũ nương vội vàng tiến lên phía trước đỡ nó đứng lên. Nó chỉ mải nhìn cá nhảy, quên luôn cả khóc. Nhũ nương đỡ nó đứng lên. Nó không khóc không nháo đi tiếp về phía trước.
Hạ Uyển Chi thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt trên mặt cho nó. Trên tay bị thương chảy máu, Nhị hoàng tử lại không nhận ra, chỉ mải nhìn cá chép. Nàng không biết nên nói gì, lau bụi bặm trên người cho nó.
Lệ phi lại nói với An Ninh công chúa “Mẫu phi dạy ngươi như thế nào? Bảo ngươi không được tranh đoạt đồ cùng hoàng đệ, vì sao ngươi không nghe lời?”
“Ô ô. . . Đây là ...” An Ninh công chúa ủy khuất rơi lệ, cầm túi lưới không buông tay. Lệ phi thở dài, chỉ hy vọng Uyển quý phi không để việc này trong lòng. Dù sao chúng nó là hài tử, nào biết đối nhân xử thế?
Một buổi sáng Tề Diệp câu được không ít cá. Mà Hạ Uyển Chi và Nhị hoàng tử bắt bươm bướm, thật ra bắt bươm bướm là nàng cho cung nữ dùng lưới giả vờ treo ở chỗ Nhị hoàng tử không bắt được cho nó xem.
Về phần cá Tề Diệp câu được, nàng cho Hạ Đồng hầm canh cá, kho cá, hấp cá chép, cá rán, đều là công lao của hắn.
Đương nhiên, con cá chép lớn nhất kia vốn là muốn đưa đến cho Thái Hậu. Thái Hậu ăn chay niệm Phật không dùng thức ăn mặn nên nàng cho Hạ Bích đưa đến cho thái phi. Thái phi cho người đưa đến một chiếc trâm ngọc, bày tỏ cảm tạ.
Cuối tháng sáu An Ninh công chúa sinh nhật hai tuổi, tổ chức gia yến ở ngự hoa viên. Hạ Uyển Chi dắt Nhị hoàng tử tham gia. Kể từ khi học đi, Nhị hoàng tử đúng là nghịch ngợm hơn nhiều, không để ý là nó sẽ chạy ra xa. Hết lần này đến lần khác nàng dặn dò người bên cạnh phải coi chừng cho tốt, đừng làm nó va chạm bị thương. Mặc dù như thế, dù là nó té ngã không ít lần, cũng may không yếu ớt, không phải quá đau đớn nó cũng sẽ không khóc .
Lệ phi dắt An Ninh công chúa trắng trẻo, đáng yêu ngồi một bên. Tề Diệp thưởng một chuỗi trân châu cho con bé. Lệ phi cười, đeo lên cổ cho An Ninh công chúa.
Quý tiệp dư ôm Tam hoàng tử tham gia yến hội. So với Nhị hoàng tử, An Ninh công chúa hoạt bát, Tam hoàng tử nhút nhát hơn nhiều, trông thấy nhiều người cũng không dám lộ diện, bám lấy Quý tiệp dư không dám rời.
Kể từ sau khi Đức phi mất, An Nhiên trưởng công chúa được nuôi zở bên cạnh Thái Hậu. Thái Hậu rất yêu thương con bé. Trưởng công chúa yên lặng ngồi bên cạnh Thái Hậu, thậm chí nhu thuận bóc bồ đào cho Thái Hậu, có bộ dáng hiểu biết, khiến người yêu thích.
Lâm Huệ nhìn bốn hoàng tử công chúa, trong lòng chua xót đau đớn, yến hội tiến hành một nửa liền lấy cớ rời đi. Đi được vài bước, nước mắt nàng nhịn không được rơi xuống.
Thái Vi thấy thế, đỡ nàng đi ra xa một chút, nói “Nương nương chớ suy nghĩ nhiều. Ngự y chỉ nói khó có thể mang thai, chứ không nói không thể mang thai. Ông trời nhất định sẽ chiếu cố nương nương, nhất định có thể sinh hạ tiểu hoàng tử .”
“Nào biết ngự y có gạt người hay không?” Lúc trước nói tổn thương thân thể, không có khả năng sinh con. Về sau lại nói là nếu điều dưỡng thỏa đáng, không phải không có khả năng đó.
“Nương nương, ngự y làm sao lại gạt người. Nương nương đừng nản chí.” Thái Vi trấn an, nhìn chủ tử vẻ mặt khổ sở. Nàng trầm mặc một hồi, nói “Hơn nữa, sang năm lại bắt đầu tuyển tú. Sao nương nương không để lão gia sắp xếp Tứ tiểu thư tiến cung. Nếu nàng ấy được sủng ái, sinh hạ hoàng tử, nương nương có thể ôm tới nuôi dưỡng bên cạnh mình.”
“Hừ, đến lúc nàng ta tiến cung, được sủng ái, chỉ sợ đã leo lên đầu ta rồi. Con của nàng ta sao có thể đến phiên ta làm chủ?” Trong tâm tư của Lâm Huệ không muốn nuôi hài tử của người khác. Hơn nữa, nàng và mấy vị muội muội cũng không thân cận.
Thái Vi trầm mặc, không cần phải nhiều lời nữa, nàng biết rõ nói nhiều sai nhiều.
Ngồi trong đình một lát, hai người đang định rời đi. Nhìn người đi tới là Khang Ninh vương, nàng rủ mi hành lễ. Khang Ninh vương nhìn nàng một cái, cũng không nói gì, đi qua bên người nàng. Lâm Huệ không dám ở lâu, sau khi hành lễ liền rời đi.