Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 140: Chương 140




Edit: Thảo Hoàng quý phi

Beta: Nga Dung hoa

Triệu Tĩnh Di kiên quyết không chịu nghiệm thân. Nguyệt Tú ma ma nhìn nàng ta một cái, nghiêng đầu ra hiệu cho cung nữ sau lưng. Triệu Tĩnh Di nhìn tiểu cung nữ rời đi có hơi lo lắng, cho Tiếu Mai đi gọi viện binh. “Nương nương, Triệu tú nữ không chịu nghiệm thân, yêu cầu gặp Thái Hậu nương nương.”

Hạ Uyển Chi đang tắm cho Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử rất thích tắm rửa, nghịch ngợm đá bọt nước, nhếch miệng cười ha ha. Lúc tắm rửa xong, Hạ Bích cầm lấy khăn vải, lau thân thể cho Tứ hoàng tử. Hạ Uyển Chi mặc quần áo vào cho đứa nhỏ, giao cho nhũ nương ru ngủ. Nàng xoa xoa tay, cung nữ tiến lên sửa sang lại cung trang cho nàng, lúc này mới chậm rãi đi đến Trữ Tú Cung.

Hạ Uyển Chi vừa đến đã nhìn thấy Thái hậu đã ở Trữ Tú Cung, Nguyệt Tú ma ma quỳ trên mặt đất. Nàng nhẹ nhàng không tiếng động tiến vào. Cung nhân lớn tiếng thông báo “Hoàng hậu nương nương đến!”

Mọi người vội cúi người hành lễ. Thái hậu trông thấy nàng đến thì hơi bất ngờ. Dù vậy bà vẫn ung dung xem nàng ta hành lễ, nói “Hoàng hậu cũng tới sao?”

“Nghe nói Trữ Tú Cung rất náo nhiệt, thần thiếp phụ trách quản lý hậu cung, đương nhiên phải bận tâm đến!” Nàng cười, ánh mắt lướt qua người Triệu Tĩnh Di, vẻ mặt không thay đổi.

Thái hậu vừa nghe, trong lòng mất hứng. Nàng ta đây là tự cao tự đại trước mặt mình. “Hoàng hậu thật làm tròn bổn phận.” Mặt Thái hậu không chút thay đổi nói.

“Đều là bổn phận của thần thiếp!” Hạ Uyển Chi khiêm tốn nói.

Hai người hàn huyên vài câu. Hạ Uyển Chi nhìn Nguyệt Tú má má, hỏi “Nguyệt Tú làm chuyện gì khiến cho thái hậu mất hứng, thần thiếp nhất định phạt nặng.”

“Chắc hẳn Hoàng hậu đã biết được, ai gia cũng không cần nhiều lời. Không biết ai cho Nguyệt Tú lá gan, lại dám dĩ hạ phạm thượng.” Thái hậu không nể mặt Hạ Uyển Chi, cũng không vòng vo với nàng, lúc nói chuyện rõ ràng không hài lòng.

Hạ Uyển Chi cười, nàng cũng không giả bộ, nói “Nguyệt Tú là thần thiếp phái tới. Dựa theo quy củ, trước khi thị tẩm, mỗi tú nữ thị tẩm đều phải nghiệm thân. Đây là tôn kính đối với Hoàng Thượng. Quy củ trong cung chắc hẳn Thái hậu còn rõ ràng hơn thần thiếp. Nguyệt Tú cũng không làm sai.”

“Ý tứ của Hoàng hậu là ai gia làm sai?” Thái hậu khiêu mi, giọng nói trầm xuống.

“Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ phân tích chuyện. Hơn nữa, chỉ là Triệu tú nữ nho nhỏ lại dám không để lời của thần thiếp vào mắt, thật làm càn. Huống chi nếu Thái hậu che chở Triệu tú nữ, chỉ sợ sẽ bị người khác dèm pha, tổn hại đến thanh danh của Thái hậu.”

“Ngươi đang nhắc nhở ai gia không tuân thủ cung quy, bao che khuyết điểm sao?” Thái hậu nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt không vui. Hạ Uyển Chi không kiêu không nịnh: “Thần thiếp không dám!”

“Hừ!” Thái hậu không vui nói: “Hoàng hậu nên biết có một số việc không thể làm quá mức, đánh chó còn phải xem mặt chủ. Hoàng hậu thông minh như vậy, nhất định biết rõ nên làm như thế nào. Chuyện hôm nay đã xảy ra ai gia không truy cứu. Nếu làm không tốt, ai gia chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ .””Thần thiếp biết Thái hậu từ trước đến nay đều chí công vô tư, mềm lòng nhân hậu. Thần thiếp đương nhiên sẽ làm tốt nhiệm vụ Thái Hậu giao phó.” Nàng liếc nhìn Nguyệt Tú ma ma, nói: “Kiểm tra đi, nếu là tú nữ, nên tuân thủ cung quy.”

Thái hậu nghe vậy sắc mặt thay đổi “Hoàng hậu!”

“Thái hậu bớt giận. Thần thiếp chỉ làm theo quy củ thôi. Nếu làm theo quy củ cũng là sai, như vậy thần thiếp chỉ có thể thỉnh giáo Thái hậu có nên tuân thủ cung quy không!” Triệu Tĩnh Di nhìn Nguyệt Tú đến gần, toàn thân run lên, vội vàng nhìn Thái hậu, cầu khẩn nói “Thái hậu cô mẫu!”

Lúc này Thái hậu không biết được bí mật của Triệu Tĩnh Di. Thấy Hạ Uyển Chi lôi cung quy ra nhắc nhở mình, mặc dù bà ta tức giận, nhưng lại không cách nào phản bác, chỉ đành phải trấn an nhìn Triệu Tĩnh Di, nói: “Nếu làm việc theo quy củ, đương nhiên ai gia sẽ không can dự. Chỉ là chuyện hôm nay, ai gia sẽ nhớ kỹ!”

“Thái hậu nhân từ!” Hạ Uyển Chi khẽ hành lễ, phân phó bọn ma ma bắt đầu kiểm tra thân thể của Triệu Tĩnh Di.

Triệu Tĩnh Di quá sợ hãi, đẩy Nguyệt Tú ma ma ra, chạy đến sau lưng Thái hậu, đáng thương cầu khẩn “Thái hậu cô mẫu, không cần làm vậy!”

“Làm càn, nếu đã vào cung thì phải theo quy củ trong cung.” Thái hậu nhíu mày, thấy nàng ta thật sự không muốn. Lúc này bà cũng không nên che chở nàng ta, chỉ đành phải trấn an nói “Đi đi, không có việc gì. Trước kia ai gia cũng kiểm tra qua rồi. Có ai gia ở đây, không ai dám làm khó ngươi .” Lúc nói những lời này, Thái hậu liếc mắt nhìn Hạ Uyển Chi.

Vẻ mặt Hạ Uyển Chi nhàn nhạt, thấy bà ta nhìn lại, chậm rãi cười một tiếng. Nàng cười khiến Thái hậu càng tức giận, mấp máy miệng chịu đựng không nói gì. Triệu Tĩnh Di nào dám để cho Nguyệt Tú ma ma kiểm tra. Nàng ta quá sợ hãi, cầm lấy vạt áo của Thái hậu không buông “Thái hậu. . .”

“Nghe lời!” Thái hậu vỗ tay của nàng ta, hơi cảnh cáo nhìn nàng ta một cái.

Triệu Tĩnh Di đương nhiên muốn nhu thuận nghe lời, chỉ tiếc, nếu nàng nghe lời đi kiểm tra rồi, thì nàng sao có thể gặp người?

Nghĩ tới đây, Triệu Tĩnh Di cắn môi liếc nhìn Hạ Uyển Chi. Không biết vì sao nàng cảm thấy vị hoàng hậu này dường như cố ý nhằm vào nàng. Quay người một cái, Triệu Tĩnh Di ngoan ngoãn buông tay ra, đi theo Nguyệt Tú vào trong phòng. Chỉ là đi vài bước, cả người nàng ta mềm nhũn, té xuống. . .

Thái hậu thấy thế quá sợ hãi, Hạ Uyển Chi thấy vậy nhíu mày, nhìn cung nữ tay chân luống cuống đỡ người nằm lên giường. Cung nữ vội vội vàng vàng đi ra ngoài gọi thái y. Thái hậu đứng trước giường, vẻ mặt khẩn trương.

Bọn ma ma ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, nhưng người vẫn không tỉnh dậy. Hạ Uyển Chi cảm thấy kỳ quặc, tiến lên, nói: “Thái hậu đừng gấp. Triệu tú nữ tất nhiên sẽ không có chuyện gì.” Nói xong nàng cầm lấy tay của Triệu Tĩnh Di, dùng cây kim may bén nhọn đâm một cái lên tay nàng ta. Nàng muốn nhìn xem nàng ta có thể giả bộ tới khi nào. Vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy lông mi của nàng ta run rẩy, cũng không giống như người đang hôn mê.

Quả nhiên, Triệu Tĩnh Di bị đau hừ một tiếng, Hạ Uyển Chi nói: “Tỉnh rồi!” Triệu Tĩnh Di biết không thể tiếp tục giả vờ, cố làm ra vẻ suy yếu tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Thái hậu cô mẫu , Hoàng hậu, thế này là thế nào?””Ngươi không sao là tốt rồi!” Thái hậu trấn an vỗ tay của nàng ta “Đừng lo lắng, đã đi truyền ngự y rồi. Thân thể khó chịu thì cứ nằm nghỉ ngơi. Chuyện thị tẩm đêm nay . . .”

“Tần thiếp không sao!” Sợ Thái hậu không để cho nàng ta thị tẩm, nàng ta vội vã lên tiếng. Hạ Uyển Chi nghe được, cười: “Vậy thì để cho người phía dưới chuẩn bị nghiệm thân đi.”

“Tần thiếp. . . Tần thiếp đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, chỉ sợ, chỉ sợ không thể. . . Thị tẩm.” Nàng nhìn Hạ Uyển Chi, quyết định buông tha việc thị tẩm, hôm nay lừa gạt cho qua chuyện. Hạ Uyển Chi há lại dễ dàng cho nàng ta trốn thoát như vậy, nói: “Chờ ngự y nhìn rồi nói!”

Thái hậu mất hứng: “Nếu thân thể Triệu tú nữ khó chịu, từ chối chuyện thị tẩm cũng không phải không thể. Hoàng hậu không nên quá phận .”

“Thái hậu thật oan uổng thần thiếp. Thần thiếp cũng là vì muốn tốt cho Triệu tú nữ. Nếu thân thể đã khó chịu, ngự y nhìn một chút không phải tốt hơn sao? Những thứ khác chờ ngự y nhìn nói sau cũng được.”

“Hoàng hậu có ý gì?” Thái hậu không ngốc, nghe ra nàng nhằm vào Triệu Tĩnh Di, nghiêm mặt nói: “Có phải hôm nay Hoàng hậu hồ đồ rồi hay không?”

“Tại sao Thái hậu nói ra lời ấy?” Hạ Uyển Chi mỉm cười hỏi. Thái hậu đang muốn nói chuyện, nhìn ngự y tiến đến, há to miệng muốn nói lại thôi. Chỉ là nhìn thật sâu Hạ Uyển Chi, trong lòng thêm oán khí.

Ngự y thỉnh an các nàng sau đó bắt đầu bắt mạch cho Triệu Tĩnh Di. Nàng ta có hơi chột dạ, lại cũng không dám không để cho ngự y nhìn ra. Ngự y bắt mạch xong, nói “Thân thể Triệu tú nữ không có gì đáng ngại.”

“Có thể thị tẩm không?” Không đợi Thái hậu mở miệng, nàng hỏi. Ngự y gật đầu: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, cũng không sao!” Triệu Tĩnh Di vừa nghe xong, thiếu chút nữa ngất đi.

“Thái hậu cũng nghe thấy rồi chứ? Thân thể Triệu tú nữ không đáng ngại, chuẩn bị một chút, cần phải đưa đến Ngọc Long Điện. Hình như Hoàng Thượng đã đến rồi. Nếu để lỡ canh giờ cũng không hay.” Thái hậu suy nghĩ một chút gật đầu. Triệu Tĩnh Di sớm được sủng ái một chút, chính mình cũng an tâm.

Chỉ là Triệu Tĩnh Di nào dám, nàng nói “Thưa Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, thân thể tần thiếp khó chịu, chỉ sợ không thể. . .”

“Như thế xem ra, chuyện Triệu tú nữ thất trinh cũng là không có lửa thì sao có khói.” Không đợi thái hậu mở miệng, Hạ Uyển Chi nói. Tiếng nói vừa dứt, các nàng đều bị kinh sợ hết hồn. Triệu Tĩnh Di bị đâm giữa chỗ đau, sắc mặt tái đi. Sắc mặt Thái hậu âm trầm, tức giận đến đôi môi run rẩy: “Hoàng hậu, ngươi nói gì cơ?”

“Thái hậu bớt giận. Không phải thần thiếp bịa đặt, mà là có người nói cho thần thiếp, nói là Triệu tú nữ đã không còn tấm thân xử nữ!” Không để ý tới Thái Hậu suýt chút nữa ngất đi, nàng nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh Di, nói: “Bản cung nói có đúng không?”

Triệu Tĩnh Di trừng lớn hai mắt, bị chằm chằm Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm không chỗ ẩn núp, vẻ mặt kinh hoảng “Không phải. . . Không phải vậy, bọn họ ngậm máu phun người!””Có phải ngậm máu phun người hay không, chỉ cần kiểm tra một chút sẽ biết.” Nàng nói “Hôm nay xem ra căn bản không cần kiểm tra. Hành động của ngươi đã nói cho bản cung người nọ không nói dối!” Hạ Uyển Chi trầm giọng nói: “Triệu tú nữ thật là to gan, lại dám làm ra tội khi quân, ngươi. . .”

Nàng còn chưa nói hết, vội vàng không kịp chuẩn bị thì cảm giác một ngọn gió thổi đến, ngay sau đó trên mặt bị đau. Cả người nàng đều bối rối, nhìn vẻ mặt Thái hậu nổi giận, nói: “Thần thiếp đã làm sai điều gì ạ?”

“Ngươi dám bôi nhọ thanh danh của nàng ấy. Hôm nay ai gia sẽ không để yên cho ngươi!” Thái hậu tức giận nói.

Hạ Uyển Chi vuốt ve mặt sưng đỏ, nói “Có phải bôi nhọ hay không, chỉ cần điều tra là rõ.” Hạ Bích cầm lấy tay của Triệu Tĩnh Di, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trơn bóng, căn bản không thấy dấu thủ cung sa.

Nàng nói “Chẳng lẽ Thái hậu cảm thấy thần thiếp có bản lãnh xóa dấu thủ cung xa của Triệu tú nữ sao?” Thấy vẻ mặt Thái hậu không dám tin, nàng lại nói “Nếu Thái hậu cảm thấy thần thiếp ngậm máu phun người thì cứ cho người kiểm tra thân thể Triệu tú nữ, xem nàng ta có phải xử nữ hay không?”

“Ngươi làm càn!” Thái hậu giận dữ, nhìn chằm chằm, giơ tay lên định tát xuống. Hạ Uyển Chi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh. Dù sao nàng bị ủy khuất có thể tìm Tề Diệp khóc lóc kể lể, chiếm được sự đồng tình của hắn. Kể từ đó hắn sẽ càng thêm để tâm tới mình, mà bất hòa với Thái hậu.

Chỉ là bạt tai trong suy đoán cũng không rơi xuống. Ngược lại là nàng được người che chở ở phía sau, bạt tai rơi xuống trên thân người hắn.

Nàng ngẩng đầu đã nhìn thấy thân ảnh cao to của Tề Diệp, sửng sốt một chút, lập tức tâm tình phức tạp, hơn hết là mừng thầm.

Thái hậu cũng không đánh vào mặt Tề Diệp. Cái bạt tai rơi vào trước ngực hắn, có hơi đau. Bà trông thấy hắn, hơi sửng sốt, nói “Hoàng Thượng có ý gì đây?”

“Thái hậu bớt giận. Cho dù hoàng hậu có không đúng, cũng không cần Thái hậu phải tự mình ra tay.” Hắn âm thầm bóp bóp tay của Hạ Uyển Chi an ủi. Thái hậu cười nhạo một cái “Hoàng thượng tới vừa đúng lúc. Đường đường một Hoàng hậu thế nhưng lại bôi nhọ một tú nữ nho nhỏ, nói ra sợ sẽ bị người nhạo báng.”

“Thần thiếp không có!” Hạ Uyển Chi ủy khuất cầm nắm lấy áo bào sau lưng Tề Diệp, yếu ớt lên tiếng.

Lòng Tề Diệp hướng về nàng, nói “Nếu Thái hậu đã cảm thấy Hoàng hậu bôi nhọ Triệu tú nữ. Vậy để chứng minh Triệu tú nữ trong sạch, cho người kiểm tra thân thể của nàng ta là tốt nhất.”

“Hoàng Thượng đang hoài nghi Triệu tú nữ sao?” Thái hậu xấu hổ trừng mắt. “Đây là biện pháp tốt nhất!” Tề Diệp không hề nhượng bộ chút nào.

Hai người đối mặt một lát, Thái hậu nhìn mặt Triệu Tĩnh Di xám như tro, lại nhìn cánh tay của nàng ta. Trên tay phải xác thực không thấy thủ cung sa. Có thể làm cho thủ cung sa biến mất chỉ có đã bị phá thân. Thái hậu bắt đầu thấp thỏm bất an . Không đợi thái hậu lên tiếng, Tề Diệp đã gọi Nguyệt Tú ma ma tiến đến. Thái hậu kịp phản ứng, nói “Cho Nguyệt Hà ma ma đến.” Nguyệt Hà ma ma là người của bà, cho dù có biến số gì, nàng ta cũng biết nên làm gì.Tề Diệp gật đầu. Hạ Uyển Chi khẽ nhíu mày, liếc nhìn Hạ Bích. Hạ Bích hiểu ý lui ra ngoài.

Không bao lâu Nguyệt Hà ma ma đến Trữ Tú Cung. Triệu Tĩnh Di gây ra động tĩnh lớn như vậy, những tú nữ khác đã phát giác. Mặc dù không dám thám thính lộ liễu, nhưng vẫn cho người của mình đi ra hỏi thăm.

Triệu Tĩnh Di còn chưa nguyện ý bị kiểm tra thân thể, cầu khẩn nhìn về phía thái hậu. Thái hậu dùng ánh mắt ra hiệu nàng ta không cần lo lắng. Lúc này nàng ta mới đi theo bọn ma ma vào trong phòng.

Không bao lâu, Nguyệt Hà ma ma đi ra. Triệu Tĩnh Di mặc quần áo xong xuôi, cũng đi ra theo. Nguyệt Hà ma ma hành lễ nói “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu,  Thái Hậu, Triệu tú nữ. . .” Thái hậu nôn nóng nhìn nàng ta. Nguyệt Hà nói “Triệu tú nữ đã không còn tấm thân xử nữ!”

Vừa dứt lời, sắc mặt Triệu Tĩnh Di trắng bệch nhìn về phía Tề Diệp. Tề Diệp nhìn nàng ta, mặt lộ vẻ ghét, tựa như một thanh lợi kiếm cắm vào trong lòng nàng ta, làm cho nàng ta đau đớn khó chịu, xấu hổ vô cùng.

Thái hậu lảo đảo bước đi, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, thật may được Quế Tú ma ma đỡ. Hạ Uyển Chi đã sớm biết kết quả. Nàng cũng biết Nguyệt Hà không dám nói dối. Cho dù nàng ta là người của Thái hậu thì sao. Con người ta luôn có lòng tham, có sợ hãi, chỉ muốn lợi dụng người khác, ai nàng cũng có thể sử dụng. Sắc mặt Tề Diệp xanh mét nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Di, lạnh lùng nói “Người đâu, lôi nàng ta ra. . .”

“Hoàng Thượng!” Thái hậu miễn cưỡng giữ vững tinh thần, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc nhìn Triệu Tĩnh Di, nói “Hoàng Thượng, ai gia có việc muốn nói với Hoàng Thượng.”

“Không có gì để nói. Triệu gia khi quân phạm thượng, tội nên tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội.” Triệu Tĩnh Di vừa nghe, dọa nàng ta tâm loạn như ma, nhất thời không biết nên làm sao. Lần này có hôn mê thật sự đi nữa Thái hậu cũng sẽ chẳng quan tâm nàng ta.

“Đều đi ra ngoài đi!” Thái hậu biết rõ, nếu dựa theo luật pháp, xác thực nên chém. Nhưng đó là thân nhân của bà, sao thái hậu có thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình bị chém đầu đây?

Hạ Uyển Chi cũng không rời đi, Hoàng Thượng không có mở miệng. Nàng không để lại cho Thái hậu mặt mũi, nói “Triệu tú nữ không nên lừa gạt Hoàng Thượng. Trinh tiết của một nữ tử là chuyện quan trọng cỡ nào, nàng ta đã là tàn hoa bại liễu, lại vẫn vọng tưởng hầu hạ Hoàng Thượng. . .”

Tề Diệp càng thêm tức giận. Hắn đường đường vua của một nước, thế nhưng thiếu chút nữa đã bị một nữ tử lừa gạt, thật sự xem hắn như hôn quân sao?

“Hoàng hậu!” Sắc mặt Thái hậu trắng bệch, cảnh cáo nói.

“Thái hậu minh giám, thần thiếp nói đều là sự thật.” Nàng vuốt ve mặt sưng đỏ, hít vào một hơi. Tề Diệp ngước mi nhìn nàng một cái.

“Hoàng hậu đi xuống trước đi, cho ngự y nhìn vết thương trên mặt.” Dù tức giận, Tề Diệp không muốn làm lớn chuyện. Tự tôn của nam nhân đã bị Triệu Tĩnh Di hung hăng tát cho một cái, hắn sẽ không dễ dàng tha cho Triệu gia . Hạ Uyển Chi có chút mất hứng, lại biết nếu hắn đã mở miệng, nàng không thể không nghe theo. Nàng gật đầu, sau khi hành lễ nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Di ngã vào trong ngực cung nữ, trong lòng đắc ý.

Thái hậu nhìn thân ảnh rời đi, oán hận siết chặt quả đấm. Bà không ngốc, biết rõ những chuyện này đều là Hoàng Hậu gây ra. Càng làm cho nàng tức giận là Triệu Tĩnh Di lại dám giấu giếm chuyện lớn như vậy. “Hoàng Thượng, ai gia cầu xin Hoàng Thượng nể mặt ai gia, chuyện hôm nay không truy cứu nữa. Ai gia sẽ cho người đưa Tĩnh Di ra cung, chỉ nói là thân thể khó chịu không thể hầu hạ Hoàng Thượng.”

“Có phải Thái hậu muốn đơn giản hóa chuyện này không?” Tề Diệp khiêu mi, thần tình lạnh lùng. “Hoàng Thượng, Triệu gia là nhà cữu cữu Hoàng Thượng. Năm đó Hoàng Thượng đăng cơ, nếu không có Triệu gia toàn lực ủng hộ, đi theo giúp đỡ, Hoàng Thượng làm sao có thể dễ dàng ngồi trên ngôi vị hoàng đế?” Thái hậu nói “Hoàng Thượng cũng không nên vong ân phụ nghĩa!”

“Vong ân phụ nghĩa sao?” Tề Diệp cảm thấy buồn cười “Những năm nay trẫm cũng không bạc đãi Triệu gia.”

“Hoàng Thượng. . .” Thái hậu cắn cắn môi, rất thất vọng, rất khó chịu “Chẳng lẽ Hoàng Thượng không niệm tình mẫu tử? Dù sao cũng là ai gia hoài thai mười tháng sinh hạ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng còn nhớ lúc ba tuổi Hoàng Thượng bị bệnh, ai gia không ăn không uống, ở bên giường chăm sóc?”

“Hoàng Thượng tám tuổi phát bệnh thuỷ đậu. Mọi người đều nói không trị được. Là ai gia kiên trì cầu xin tiên đế tìm thái y tốt nhất, mỗi ngày, ngậm đắng nuốt cay chăm sóc Hoàng Thượng, cho đến khi Hoàng Thượng lành bệnh.” Thái hậu nói xong than thở khóc lóc, Tề Diệp giữ nguyên vẻ mặt không thay đổi.

“Lúc Hoàng Thượng mười tuổi vấp ngã dập đầu gối, lại là một tay ai gia chăm sóc. Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã quên rồi?”

“Nếu những thứ này Hoàng Thượng đều đã quên, ai gia cũng không quan tâm. Bởi vì khi đó Hoàng Thượng còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết để bảo vệ Hoàng Thượng, ai gia đã phải bỏ ra bao nhiêu. Ai gia đều không để ý.” Thái hậu lau nước mắt, nhìn thẳng vào hắn, nói “Năm đó tiên đế triền miên trên giường bệnh, muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Khang Ninh vương, là ai sửa đổi di chiếu. . .”

Đôi mắt nảy lên, Tề Diệp nhíu mày “Triệu gia tội chết có thể thoát, tội sống khó tha. Trẫm có thể tha mạng của bọn họ, nhưng Triệu Tĩnh Di nên xử trí như thế nào. Trẫm không muốn nhiều lời, thái hậu nhìn rồi làm đi!”

Đúng vậy, là Triệu Tĩnh Di, không phải Triệu Tĩnh Dung!

Hắn biết rõ, vẫn luôn biết rõ. Trước kia có thể nhẫn nhịn dung thứ, hôm nay nàng ta làm ra loại chuyện kia, hắn làm sao có thể để nàng ta tiếp tục vũ nhục mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.