Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Rine Đức phi
Hạ Bích ôm một cái hộp gấm nạm vàng chạm rỗng, điểm xuyết đá quý đỏ đặt xuống trước mặt nàng, rồi lại lấy chìa khóa mở hộp gấm ra. Hộp gấm chứa phượng ấn, ngọc thạch trong sáng oánh nhuận, xanh như màu lá.
Nàng cầm phượng ấn lên nhìn nhìn, cảm giác ôn nhuận mát lạnh làm người ta cảm thấy thực thoải mái, phượng ấn ở trên tay nàng căn bản cũng chẳng để làm gì, nàng tiếp nhận vải bông tỉ mỉ chà lau lớp bụi không tồn tại.
Nửa buổi, phượng ấn bị nàng chà lau đến trơn bóng toả sáng, nàng dùng tơ lụa bao lại một lần nữa rồi để vào hộp gấm, lại lấy kim sách ra tỉ mỉ xem qua một lần.
“Nương nương, dựa theo ngài phân phó, đã chuẩn bị xong.” Hạ Bích nhẹ giọng nói.
Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, hành trang chỉ có một tay nải, gật gật đầu, đóng gói xong phượng ấn, kim sách thì giao cho cung nữ: “Đưa đi đi!”
Cung nữ cung kính tiếp nhận. Hạ Bích muốn nói lại thôi: “Nương nương...”
“Ta biết chính mình đang làm cái gì.” Liếc nhìn cung nữ một cái, cung nữ không dám chậm trễ, ôm đồ vật rời đi. Nàng dẫn theo Hạ Bích, nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi, không chút do dự đi ra khỏi Chiêu Hoa Cung.
Tề Diệp đang nghị sự cùng các đại thần, cung nữ không dám quấy rầy nên đứng ở ngoài cửa chờ, đồ vật trên tay nặng trĩu. Không biết qua bao lâu, khi nàng cảm giác đôi tay nhức mỏi mới thấy vài vị đại thần lục tục đi ra, nàng đứng qua một bên tránh ánh mắt của bọn họ.
Quang Thuận công công thấy là người bên Chiêu Hoa Cung, dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Hoàng Hậu nương nương phân phó nô tỳ đưa thứ này đến trước mặt Hoàng Thượng.” Cung nữ trả lời.
Quang Thuận công công gật gật đầu, dẫn nàng đi vào.
Tề Diệp đang chợp mắt, mấy ngày này hắn ngủ không tốt, cả buổi sáng bận rộn nghị sự, đầu đau đến kêu 'ong ong'. Dù như thế, hắn vẫn là nhớ tới người kia ở Chiêu Hoa Cung, không biết giờ phút này nàng đang làm cái gì.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu phái người lại đây thỉnh an.” Quang Thuận nhẹ giọng nói.
Tề Diệp trợn mắt, nhìn cung nữ trước mặt, cung nữ vội vàng hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, đây là Hoàng Hậu nương nương phân phó nô tỳ đưa tới, nói là cần phải đưa đến tận tay Hoàng Thượng.”
Quang Thuận công công tiếp nhận lấy mở ra, nhìn hộp gấm tinh xảo, lập tức cảm thấy quen mắt. Không chỉ mình hắn, Tề Diệp cũng cảm thấy quen, cầm chìa khóa vàng ở phía trên mở ra, liền thấy được phượng ấn cùng kim sách.
“Có ý tứ gì?” Hắn nhíu mày, ngữ khí rét lạnh.
“Nương nương chưa dặn dò, nô tỳ cũng không biết.” Cung nữ bị hắn dọa sợ, rụt rụt cổ.
Tề Diệp không hỏi nhiều, sải bước đi về phía Chiêu Hoa Cung. Quang Thuận theo sau, đi vài bước lại chạy về đi ôm phượng ấn theo sau.
Rất nhanh liền tới Chiêu Hoa Cung, cung nhân thấy hắn xuất hiện thì kinh hỉ không thôi, cung kính hành lễ. Hắn không thèm để tâm, lập tức đi vào.
Trong cung điện trừ bỏ cung nữ và thái giám đang làm việc căn bản không thấy thân ảnh nào khác, bao gồm cả thân ảnh của nàng.
“Hoàng Hậu đâu?” Nắm vạt áo của một vị thái giám, hắn chất vấn.
Thái giám hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch: “Nô tài, nô tài không biết Hoàng Hậu nương nương đi đâu.”
Tề Diệp bỏ qua hắn, dò hỏi người khác, mười người đều nói không biết, hắn sốt ruột không thôi, trong lòng có loại dự cảm không tốt, phân phó Quang Thuận đi ra ngoài tìm kiếm Hạ Uyển Chi. Hắn ở Chiêu Hoa Cung đứng ngồi không yên, nhìn cảnh vật quen thuộc, hắn hối hận không thôi, không nên quá lãnh đạm với nàng như vậy.
Quang Thuận vừa rời khỏi Chiêu Hoa Cung vài bước liền thấy Hạ Bích, lập tức giống như thấy cứu tinh: “Hạ Bích cô cô, đây là đi đâu vậy?”
Thấy hắn, Hạ Bích cười cười: “Công công đừng làm tổn thọ nô tỳ.”
“Còn không phải là cô cô, nếu tìm không thấy Hoàng Hậu nương nương, cái đầu trên cổ bổn công công có khi cũng phải chuyển nhà. Hoàng Thượng đang sốt ruột đấy, cô cô nhanh đi gặp Hoàng Thượng đi.”
Hạ Bích bị Quang Thuận công công vội vàng đẩy đến trước mặt Tề Diệp. Nàng là cung nữ bên cạnh Hạ Uyển Chi, người khác không biết nhưng nàng nhất định biết. Thấy nàng, Tề Diệp như tìm được hy vọng: “Hoàng Hậu ở đâu?”
“Nô tỳ không biết!” Hạ Bích giấu diếm.
“Hừ, tội khi quân không nhẹ, ngươi xác định không biết Hoàng Hậu ở đâu?” Nhìn chằm chằm nàng, Tề Diệp lạnh lùng nói, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
Hạ Bích chần chờ một chút, nói: “Ở lãnh cung!”
Vừa dứt lời, Tề Diệp liền rời đi nhanh như một cơn gió. Hạ Bích chớp chớp mắt, cảm thấy vẫn là Hoàng Hậu thông minh, xem bộ dáng này của Hoàng Thượng, nương nương lại sắp dọn về Chiêu Hoa Cung thôi.
Nàng chỉ là trở về lấy diều cho tiểu công chúa, thuận tiện 'báo tin'.
Lãnh cung là nơi quạnh quẽ nhất hoàng cung, không đến mức cỏ dại mọc thành cụm nhưng thật sự hoang vắng. Hắn đứng trước nơi Hạ Uyển Chi ở, nhìn cung điện đơn sơ, trong lòng có chút chua xót.
Tiểu Nguyệt Nhi ở trong sân bắt bướm, Tiểu Minh Tử đang dọn dẹp cỏ dại, Hạ Uyển Chi ngồi ở dưới cây lê thêu hoa, thường thường ngẩng đầu nhìn xem Tiểu Nguyệt Nhi.
Khóe mắt bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, nàng nhìn qua, Tề Diệp cũng nhìn nàng, hai người cách vài chục bước chân, cứ vậy nhìn chằm chằm đối phương, không ai lên tiếng.
Nàng thấy hắn như vừa hoãn lại sự gấp gáp, trong mắt cất giấu những cảm xúc phức tạp.
Hắn phát hiện nàng ăn mặc nhạt nhòa, đồ trang sức đơn giản, đang giật mình nhìn hắn.
Tiểu Nguyệt Nhi cũng phát hiện hắn, mấy ngày nay không thấy phụ hoàng, giờ gặp lại nó vui mừng không thôi, quăng vợt lưới sang một bên, chạy về phía hắn. Tề Diệp khom lưng đón được tâm can bảo bối, cười hôn một cái lên mặt con bé, chậm rãi nói: “Đã nhiều ngày rồi, có nhớ phụ hoàng không?”
Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu thật mạnh, ghé lại gần cũng hôn một cái lên mặt hắn, rất nhớ!
Hắn cảm thấy trong lòng mềm nhũn, vừa lòng cười với con bé, thân mật cọ lên đầu con bé trong chốc lát rồi ôm nó nhìn về phía cây lê. Lúc này dưới cây lê chỉ còn lại một chiếc ghế, người ngồi đó không biết đã đi đâu.
Hắn thở dài, bảo bà vú mang theo Tiểu Nguyệt Nhi đi chơi, hắn vào phòng. Gian phòng không lớn, liếc mắt một cái là nhìn hết sạch. Phòng ốc đơn sơ như vậy, thế mà nàng cũng đã chuẩn bị đâu ra đấy, đệm chăn tủ quần áo đầy đủ, dọn dẹp rất sạch sẽ, có vẻ tính toán ở lâu dài. Nàng ngồi đưa lưng về phía này, chỉ chừa cho hắn một cái bóng lưng.
Hắn đi đến trước mặt nàng, Hạ Uyển Chi quay mặt đi, hắn ôm lấy mặt nàng, để nàng đối mặt với chính mình: “Không được né tránh trẫm!”
Nàng nhắm mắt lại, phảng phất như không nghe thấy, chính là không nhìn hắn.
Tề Diệp tức giận mà không có biện pháp, nhìn đôi môi mềm mại kia, hắn cúi đầu. Môi kề môi, nàng lập tức mở mắt ra, đưa tay đẩy hắn. Tề Diệp gắt gao ôm nàng vào trong ngực, căn bản không cho nàng nhúc nhích, nàng cắn chặt răng oán hận trừng mắt.
Hắn lại không nóng nảy, môi lưỡi linh hoạt dây dưa với nàng, một tay còn bóp cái mũi nàng, xấu xa không cho nàng thở. Hạ Uyển Chi chịu đựng không nổi, há mồm thở liền để hắn thực hiện được âm mưu. Hắn quấn lấy nàng, đuổi theo nàng, dây dưa không thôi.
Nàng tức giận đến hung hăng đấm hắn đánh hắn, hắn cũng không để bụng. Mãi cho đến khi nàng từ quật cường đến thả lỏng, hắn mới buông người đang thở hổn hển trong ngực ra, nâng cằm nàng lên khiến nàng đối diện với mình.
“Đưa mấy thứ kia là có ý tứ gì?” Chà lau dấu vết nơi khóe miệng, hắn xoa xoa đôi môi sưng đỏ của nàng, chất vấn.
“Chính là cái ý mà Hoàng Thượng muốn.” Giọng nói của nàng không tốt, há mồm cắn lấy ngón tay đang đặt bên môi, hắn không né không tránh, để cho nàng cắn.
Vốn là hận đến có thể ăn tươi nuốt sống hắn, hiện giờ cắn ngón tay hắn rồi lại không đành lòng, chỉ biết nhả ra ra ngoài, khiến hắn cười ha hả. Tâm tình hắn có vẻ rất sung sướng, ôm nàng vào trong ngực, mặc cho nàng giãy giụa.
“Tâm tình trẫm không tồi, chuyện hôm nay coi như không phát sinh, trẫm chưa hề nhận cái gì, về sau trẫm hy vọng chuyện như vậy sẽ không xuất hiện nữa.”
“Hoàng Thượng làm sao vậy?” Nàng nói: “Không phải Hoàng Thượng rất chán ghét thần thiếp sao?”
Tề Diệp nhìn nàng.
Nàng nói: “Đôi tay thần thiếp không sạch sẽ, lây dính máu tươi Đức phi, Thục phi, tiên Hoàng Hậu... Cái chết của các nàng hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với thần thiếp, thần thiếp cũng không phải người thiện lương như trong lòng Hoàng Thượng. Thậm chí là vì tranh sủng, vì vị trí Hoàng Hậu thần thiếp có thể không tiếc thủ đoạn.”
Tề Diệp tiếp tục nhìn nàng, không nói lời nào.
Nàng lại nói: “Thần thiếp tội ác tày trời như thế, Hoàng Thượng hẳn nên trừng phạt thích đáng mới phải, hờ hững căn bản đã là ban ân rất lớn rồi, thần thiếp không thể tổn hại cung quy, lãnh cung là nơi ở tốt nhất dành cho thần thiếp. Bên cạnh Hoàng Thượng bớt đi thần thiếp sẽ càng tốt, thần thiếp tuổi già sắc suy, lại tàn nhẫn độc ác, làm sao so được với những thiên kim tiểu thư kiều mị như hoa, xinh đẹp trẻ trung kia, thần thiếp cung chúc Hoàng Thượng tìm được người tri kỷ hầu hạ.”
“Vẫn luôn biết Hoàng Hậu dẻo miệng, lại không nghĩ rằng Hoàng Hậu cũng rất biết nói lời đả thương người.” Hắn nắm chặt tay nàng: “Có điều... Người có thể ghen đến quang minh chính đại, ghen đến thật đường hoàng, ghen đến làm trong lòng trẫm vui sướng thì cũng chỉ có mình Hoàng Hậu mà thôi.”
Hạ Uyển Chi hé mắt nhìn hắn, phát hiện hắn có chút không bình thường.
Tề Diệp không để bụng, bắt lấy tay nàng, lôi kéo nàng đi ra ngoài: “Có cái gì trở về lại nói, trẫm không thích nơi này.”
“Nhưng thần thiếp thích!” Nàng đứng im không động, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kiên định.
“Đừng càn quấy!” Hắn bất đắc dĩ, tỏ ra sủng nịch: “Trẫm biết mấy ngày trước đây là trẫm quá lãnh đạm. Bỏ qua đi, sự tình trước kia chúng ta coi như chưa từng phát sinh, được không?”
“Không được!” Hạ Uyển Chi hất tay hắn ra.
Hắn nghẹn lời, trừng mắt.
Hạ Uyển Chi không chút sợ hãi: “Thần thiếp cảm thấy nơi này khá tốt, thần thiếp vốn nên lở lại lãnh cung này cả đời. Hoàng Thượng thân phận quý trọng, không nên ở lâu, thần thiếp cung tiễn...” Nói còn chưa dứt lời, nhìn hắn từng bước tới gần, nàng liên tục lui về phía sau, thẳng đến khi thân mình chống vách tường, không thể lui được nữa, hắn mới dừng lại, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng. Nàng tránh đi ánh mắt không chịu bỏ qua, khiến người không được tự nhiên kia của hắn.
Kiên trì hồi lâu, cuối cùng Tề Diệp thở dài, xoa xoa mặt nàng: “Nữ nhân này, rõ ràng là ngươi sai, vì sao lại làm thành như là trẫm sai?”
Nàng giật giật môi tính phản bác, rồi lại nhịn xuống, không hé răng.
Cuối cùng Hạ Uyển Chi vẫn ở lại lãnh cung, đường đường Hoàng Hậu dọn đến lãnh cung ở, có thể nói là chuyện làm người ta chấn động. Chỉ là Hạ Uyển Chi còn tỏ vẻ như rất bình thường, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Chỉ là Tiểu Nguyệt Nhi hơi không quen, hỏi nàng vì sao không quay về, nàng sờ sờ mặt Tiểu Nguyệt Nhi: “Chúng ta ở đây mấy ngày nữa, rất nhanh sẽ trở về, được không?”
Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu, thưởng thức vòng trân châu trên cổ.
Chạng vạng, bọn Tiểu Thái Tử từ Thượng thư phòng tan học về, Hạ Bích đón bọn họ tới đây. Nhìn cung điện đơn sơ, bọn họ có hơi giật mình, tuy rằng Tề Diệp sai người sửa chữa một buổi trưa, nhưng lãnh cung thì làm sao cũng không thể tráng lệ như Chiêu Hoa Cung.
Nhưng bọn Tiểu Thái Tử vẫn chưa nói cái gì, theo nàng ở lại. Chỉ là cung nhân quá nhiều, cung điện quá nhỏ căn bản không chứa được nhiều người như vậy, liền cho vài cung nhân về Chiêu Hoa Cung ngây ngốc.
Rất nhanh Thái Hậu đã biết được tin tức, trời tối bà tự mình đi đến lãnh cung, rất có hứng thú đánh giá phòng ốc đơn sơ, cười nói: “Thì ra Hoàng Hậu cũng biết tự hiểu lấy, biết Hoàng Thượng sẽ không dễ dàng tha thứ mà tự mình chạy đến cái lãnh cung này, nơi này thật ra rất thích hợp với Hoàng Hậu.”
“Thái Hậu quá khen!” Nàng mặt lạnh nhạt nói.
Thái Hậu bắt bẻ soi mói một hồi lâu, nói với nàng: “Yên tâm, dù Hoàng Hậu không ở bên cạnh, bên người Hoàng Thượng cũng sẽ không thiếu người chăm sóc. Hậu cung chưa bao giờ thiếu nữ nhân, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp trẻ trung, tri thư đạt lễ, dịu dàng chu đáo.”
“Thái Hậu còn quên một chút, hậu cung chưa bao giờ thiếu người nghe lời Thái Hậu, giống như bổn cung thì chính là khác biệt, cho nên Thái Hậu mới có thể muốn trừ bỏ cho sảng khoái.” Nàng cười cười, phảng phất như không liên quan tới mình.
Thái Hậu sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lạnh: “Hoàng Hậu cũng rất tự biết thân biết phận, chỉ là vị trí Hoàng Hậu này, chỉ sợ ngồi không được bao lâu nữa đâu.”
“Tạ Thái Hậu quan tâm, chỉ cần là bổn cung muốn, ai cũng không thể cướp đi, dù bổn cung không cần, cũng đừng ai nghĩ sẽ được lợi.” Nàng lại làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Đúng rồi, hôm nay vốn dĩ bổn cung tự xin trừ bỏ danh hiệu Hoàng Hậu, chính là Hoàng Thượng vẫn chưa đóng dấu, còn đặc biệt đưa phượng ấn tới. Hoàng Thượng đối với bổn cung chính là ân sủng trước sau như một.”
“Ngươi... Chớ có đắc ý!” Thái Hậu tức giận đến tái mặt, trừng to mắt hận không thể xé rách miệng nàng.
Nàng cười cười, hành lễ nói: “Lãnh cung hẻo lánh, Thái Hậu không có việc gì vẫn nên trở về đi, đi thong thả, thần thiếp không tiễn.”
Thái Hậu bị nàng chọc giận không nhẹ, nhìn khuôn mặt đắc ý dào dạt của nàng, bà nói: “Nếu đã vào lãnh cung, ngươi cũng đừng mơ tưởng lại đi ra ngoài, ai gia thề!”
“Bổn cung chờ!” Nhìn thân ảnh rời đi, nàng nói.
Thái Hậu khựng bước chân, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Mở ra phượng ấn được trả lại, nàng cầm trong tay thưởng thức một lát rồi sai Hạ Bích thu hồi. Muốn cướp vị trí Hoàng Hậu của nàng, chỉ sợ Thái Hậu quá ảo tưởng.
---------------
Liên hệ với Lãnh Cung
www.facebook.com/truyencungdau
www.wattpad.com/hoihamdau