Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 42: Chương 42




Edit: HueKhanh92

Beta: ThyAn89

Mấy ngày sau đó, cứ cách một ngày Tề Diệp sẽ đến Hỉ Lai điện của nàng ngồi một chút, hoặc là cứ ba ngày thì có một lần sẽ ở lại trong cung của nàng dùng bữa. Hạ Uyển Chi cũng không làm nũng giữ người, tất cả đều để cho chính hắn quyết định.

Hậu cung ân huệ cùng hưởng, hắn liên tục làm rất tốt. Ngoại trừ Thục phi động tay chân, kiếm cớ kéo hắn qua, những lúc khác đều không thấy hắn thiên vị ai.

Mà bây giờ, mấy cung phi đều liếc mắt nhìn nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi. Dù nàng không liên tiếp thị tẩm, nhưng Tề Diệp đi đến cung nàng nhiều hơn so với bất luận kẻ nào trong cung. Các nàng sao có thể không ghen ghét?

Hạ Uyển Chi cũng không gây chuyện. Chỉ cần các nàng an phận, nàng cũng sẽ không chủ động tìm phiền toái. Về phần các nàng tự tìm phiền toái, nàng cũng không xen vào.

Giống như Vương chiêu viện, nàng ta đúng là không có việc gì thích tự tìm phiền toái. Đặc biệt là mỗi lần thấy nàng đều sẽ châm chọc khiêu khích. Hạ Uyển Chi cũng sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, mà mỗi lần như vậy Vương chiêu viện sẽ bị châm chọc chế nhạo tới mức không đáp lại được. Quan hệ của hai người càng trở nên như nước sôi lửa bỏng.

Ngày hôm đó đi thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu như thường ngày dặn dò vài câu liền cho các nàng lui xuống. Hạ Uyển Chi theo Đức phi rời đi, Vương chiêu viện được giữ lại. Gần đây nàng ta cùng hoàng hậu đi lại rất gần, nói chuyện cũng có phân lượng hơn không ít. Hạ Uyển Chi biết, chẳng qua lại là một Hà Chiêu dung mà thôi.

Buổi sáng nàng không có việc gì làm, nghe nói Ngọc Hồ hoa sen nở không tệ, nàng sai Hạ Bích chuẩn bị giấy và bút mực, đi Ngọc Hồ vẽ tranh. Nàng thích vẽ tranh.

Đến trong đình đã chuẩn bị xong trà bánh. Hạ Bích mài mực, nàng nhìn chằm chằm hoa sen cách đó không xa thưởng thức một hồi lâu, lúc này mới trải rộng giấy Tuyên Thành ra, dính mực nước bắt đầu vẽ tranh.

Vẽ mấy tờ nàng đều không ưng ý, dứt khoát ngồi ở lan can nhìn. Hạ Bích thấy trời có chút nóng, liền phân phó người đi chuẩn bị nước ô mai.

Lại ngồi trong chốc lát, ô giấy bị gió thổi hư. Hạ Bích liền sai cung nhân khác coi chừng, nàng trở về cầm cái ô khác đến.

Hạ Uyển Chi không nói gì, nàng đi dọc theo Ngọc Hồ, cung nhân không nhanh không chậm đi theo. Nàng không thích, bảo các nàng ở trong đình chờ, nàng rất nhanh sẽ trở lại.

Bên bờ chỗ nước cạn, lá sen um tùm, hoa sen xinh đẹp thanh nhã, vừa vặn có một cái nụ hoa dựa vào bên bờ, chỉ cần đưa tay là có thể hái xuống. Nàng liền đứng trên bờ, duỗi dài tay ôm lấy nụ hoa, chuẩn bị hái được nó.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu lại, đã nhìn thấy hai người đi tới, Vương chiêu viện cười cười “Thật trùng hợp, lại ở chỗ này gặp Hạ chiêu nghi.”

Hạ Uyển Chi nhìn nàng ta một cái không lên tiếng, nghiêng đầu duỗi dài cánh tay hái hoa. Vương chiêu viện không muốn tự mất mặt, chuẩn bị rời đi. Đi hai bước nàng ta quay đầu lại, nhìn người ngồi ở trên bờ với tay, nhớ tới lời của hoàng hậu, nói là nếu như nàng không được Hoàng Thượng yêu thích, chỉ sợ Hạ Uyển Chi sẽ càng thêm được sủng ái. Cuối cùng còn  vượt trên cả Thục phi, Đức phi. Nàng thấy cái người kia khom người hái sen, ánh mắt tăm tối, trợn lên nhìn một cái, cước bộ chậm rãi tiến lên.

Hạ Uyển Chi cảm giác có cái gì, quay đầu lại chỉ thấy Vương chiêu viện vươn tay, tư thế muốn đẩy người xuống nước. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Vương chiêu viện xác thực đẩy một cái. Hạ Uyển Chi phù phù một tiếng rơi xuống nước, kinh động một mảnh hoa sen.

Trước khi rơi xuống nước, nàng thấy khóe miệng Vương chiêu viện hiện lên một nét cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, hung ác nói “Hạ Uyển Chi, đi chết đi!”

Đinh Hương thấy thế bị sợ hãi “Nương nương, này. . .”

“Đừng quản, nhìn xem, hôm nay nếu nàng không chết, chính là ta chết.” Vương chiêu viện ác độc nhìn chằm chằm người giãy giụa trong nước. Hạ Uyển Chi miễn cưỡng đạp tới đáy hồ đang muốn bò lên bờ. Vương chiêu viện lại đẩy nàng xuống. Đinh Hương đã từ kinh hoảng kịp phản ứng lại, tiến lên ấn lấy đầu Hạ Uyển Chi.

Hạ Uyển Chi biết rõ các nàng đã hạ sát tâm, hai tay quơ lung tung, hô hấp dần dần có chút khó khăn.

Hai người ấn đầu của nàng, phát giác nàng không còn giãy giụa, hai người lúc này mới giật mình tỉnh lại, Vương chiêu viện kinh hô “Làm sao bây giờ, ta đã giết người?”

“Nương nương, chúng ta đi mau, bị người phát hiện liền hỏng bét!” Đinh Hương cũng bị hù dọa toàn thân phát run. Nhìn thoáng qua người nằm sấp trong nước, hai người đều bị hù dọa không nhẹ, liền lăn một vòng, lảo đảo rời khỏi Ngọc Hồ.

Các nàng vừa đi, người trong nước đột nhiên cầm lấy cỏ cây bên bờ, cố sức nằm sấp trên bờ, phun ra thân sen trong miệng. Thân sen rỗng vừa vặn cứu nàng một mạng. Hiện tại Vương chiêu viện cho rằng nàng đã bị “Chết đuối” đi!

Nằm sấp trên bờ, Hạ Uyển Chi thở từng ngụm từng ngụm, thầm nghĩ, ngươi đã đã ra tay độc ác đối với ta, còn là lần một lần hai. Như vậy, ta sẽ không mềm yếu cho ngươi động tay lần thứ ba. Vương chiêu viện.

Lúc Hạ Bích tìm đến, Hạ Uyển Chi đã thanh tỉnh không ít. Nàng lại nín thở làm bộ ngập trong nước. Hạ Bích nhìn một màn này, cả kinh đến bay mất ba hồn sáu phách, khi kịp phản ứng đã đi tới kéo người lên bờ.

Tề Diệp biết được Hạ Uyển Chi rơi xuống nước, quăng tấu sớ liền vội đi qua Hỉ Lai điện. Mà Hạ Uyển Chi đã hôn mê bất tỉnh. Lúc Hạ Bích cuống cuồng kéo nàng lên bờ, không cẩn thận đập đầu vào tảng đá. Nàng vừa nín thở vừa bị đập đầu, liền vô lực hôn mê bất tỉnh.

Ngự y bắt mạch cho nàng, sai người hung hăng vỗ phía sau lưng của nàng, đánh ra không ít nước. Đức phi ở một bên coi chừng, vẻ mặt phức tạp.

Không bao lâu Tề Diệp chạy đến, ngự y nói dứt khoát phát hiện phải sớm, nếu không chính là thần tiên cũng khó cứu. Tề Diệp nghe thở phào nhẹ nhõm, hung hăng khiển trách bọn Hạ Bích một lần, nói là nếu như nàng có một cái gì không hay xảy ra, bọn người hầu các nàng cũng đừng mong sống sót.

Đức phi nghe mà ghen ghét nhìn thoáng qua người nằm ở trên giường. Nàng là lần đầu tiên trông thấy Hoàng Thượng phát giận lớn như vậy. Ngay cả Đại hoàng tử của Hà Chiêu dung chết non, hài tử của Lâm sung dung mất, nàng đều không nhìn thấy.Quả nhiên Hạ chiêu nghi cùng các nàng là bất đồng. Đức phi nghĩ, sớm muộn nàng ta sẽ giẫm lên đầu của mình. Đức phi biết rõ, cái Hạ chiêu nghi này không thể lưu lại.

Hạ Uyển Chi nghe thấy âm thanh, người đã tỉnh, nhưng nàng cũng không mở mắt ra, ngược lại quyết định giả bộ ngủ. Nàng tỉnh lại bọn họ nhất định sẽ hỏi thăm. Mà nếu như nàng nói là Vương chiêu viện muốn hại nàng, cũng không có bằng chứng. Chẳng phải là tiện nghi cho Vương chiêu viện?

Nàng nhắm hai mắt lại nghe động tĩnh, Đức phi an ủi vài câu, Tề Diệp bảo nàng ta đi về nghỉ trước. Trong phòng tựa hồ không có người nào, Hạ Uyển Chi nghĩ tới một cái phương pháp, nàng làm bộ như bị cơn ác mộng giằng co “Đừng, đừng, Vương chiêu viện, đừng! Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cứu ta, Hoàng Thượng. . .”

Tề Diệp nghe thấy âm thanh, đỡ hai vai của nàng, vẻ mặt vui mừng lắc lắc nàng “Uyển Nhi, Uyển Nhi tỉnh. Trẫm ở chỗ này, trẫm sẽ không để cho ai thương tổn ngươi.”

“Vương chiêu viện đừngggg. . .” Hạ Uyển Chi giật người một cái, khóe mắt tràn ra nước mắt, ung dung mở mắt ra, kinh ngạc nhìn người đối diện vẻ mặt lo lắng, sau một khắc liền ôm thật chặt bờ vai của hắn, cả người dán lên, toàn thân run rẩy oa oa khóc lớn.

Tề Diệp trấn an, vuốt mái tóc dài của nàng, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cảm giác mất đi lại có được ở trong lòng hắn thật mãnh liệt, gắt gao ôm lấy nàng, hắn an ủi “Uyển Nhi đừng sợ, có trẫm ở đây, đừng sợ đừng sợ. . .”

Thấy nàng tỉnh lại, Hạ Bích các nàng thở phào nhẹ nhõm. Trúc Thanh vẻ mặt có chút phức tạp cúi đầu.

Khóc trong chốc lát, Hạ Uyển Chi bắt đầu thút tha thút thít. Tề Diệp đau lòng lau nước mắt cho nàng, cúi đầu hôn lên, mi mắt, lên trán nàng, cuối cùng rơi vào môi nàng, tì trán lên trán nàng, cùng một nhịp thở “Đừng sợ!”

“Ừ!” Hạ Uyển Chi gật gật đầu, chủ động tiến lên cắn môi của hắn “Tần thiếp cho rằng sẽ không còn được gặp lại hoàng thượng.” Nói rồi nước mắt rơi như mưa, cho dù ai nhìn nàng  lộ ra chân tình như thế cũng không thể không xúc động.

Tề Diệp vừa cảm động vừa đau lòng, lau nước mắt trên mặt nàng, ôm lấy nàng, đầu gối ở trên vai nàng, cọ xát “Không có ý chỉ của trẫm, ai cũng không thể dẫn ngươi đi. Trẫm sẽ không để cho ngươi không thấy được trẫm. Uyển Nhi, có trẫm ở đây, đừng sợ.”

“Ừ! Không sợ!” Nàng gật gật đầu, thân thể gần sát lại, cũng cọ xát trên cổ hắn, thân mật không thôi, hơi thở phảng phất mùi Long Tiên Hương trên người hắn.

Đợi tâm tình nàng tốt hơn chút ít, Tề Diệp cho lui những người khác, chỉ để lại Hạ Bích cùng Quang Thuận công công, hỏi nàng “Nói cho trẫm, là thế nào?”

Hạ Uyển Chi không dám nhìn ánh mắt của hắn, cúi đầu xuống nói ra “Đều là tần thiếp không cẩn thận!”

“Nói dối!” Tề Diệp liếc qua liền nhìn thấu lời nói dối của nàng, mà Hạ Uyển Chi biểu diễn cực kỳ đúng chỗ.

Nàng lắc đầu, còn không dám nhìn hắn “Tần thiếp không dám!'

“Nói bậy!” Hắn có chút tức giận, giận nàng không thành thật trả lời, ngược lại lựa chọn giấu giếm hắn. Tề Diệp cầm lấy mặt của nàng “Nhìn trẫm, nói thật, rốt cuộc là cái chuyện gì?”Hạ Uyển Chi ánh mắt tránh né, nhìn hắn một cái, cắn môi không nói, cúi đầu xuống, vẻ mặt ủy khuất đáng thương. Cho dù ai nhìn cũng đều không đành lòng truy vấn tiếp.

Tề Diệp thở dài, một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, vuốt mái tóc dài của nàng “Làm sao ngươi lại ngốc như vậy. Nàng ta tâm địa ác độc muốn mạng của ngươi, ngươi vì cái gì còn muốn giấu giếm đây?”

Hạ Uyển Chi vẫn không lên tiếng, nước mắt lại từ trên khuôn mặt rơi xuống trên cổ hắn, ướt một mảng. Tề Diệp thở dài, nói “Ngươi không nói trẫm cũng biết, có phải Vương chiêu viện đẩy ngươi xuống nước hay không ?”

“Không phải!” Hạ Uyển Chi lên tiếng phản bác.

Tề Diệp cầm lấy mặt của nàng hung hăng cắn một cái lên môi  “Ngốc!”

Hạ Uyển Chi bị đau, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn. Hắn thấy khóe môi nàng rách da đổ máu thì lập tức hối hận, đi tới gần tỉ mỉ liếm sạch vết máu, ngậm lấy môi của nàng, đau lòng thương tiếc hôn hít một chút, vuốt ve môi của nàng nói “Trẫm sẽ không bỏ qua cho nàng ta!”

“Hoàng Thượng, không phải là nàng ấy, là tần thiếp không cẩn thận mà thôi!” Hạ Uyển Chi lôi kéo tay áo của hắn cầu khẩn.

Mà Tề Diệp đã tức giận, lườm nàng một cái “Trẫm biết rõ ngươi tâm địa thiện lương, nhưng trẫm không cho phép có người tổn thương ngươi.” Dứt lời phân phó Quang Thuận công công “Đi tuyên chỉ đi! Vương chiêu viện tâm sinh đố kỵ, tâm địa ác độc . Trẫm không dám giữ nữ nhân như vậy ở bên người hầu hạ, biếm lãnh cung! Không có ý chỉ của trẫm, không cho phép bước ra khỏi lãnh cung một bước.”

Quang Thuận công công gật gật đầu hành lễ lui xuống.

Hạ Uyển Chi cúi đầu gạt lệ, khóe miệng xẹt qua một nét cười lạnh.

Vương chiêu viện biết được Hạ Uyển Chi không bị chết đuối, còn được cứu trở lại, tay bưng chén trà run lên, chén trà rơi xuống đất, vỡ nát. Nước trà cũng văng không ít lên trên người. Đinh Hương sắc mặt tái nhợt nhìn qua nàng, nói “Nương nương, nên làm cái gì bây giờ?”

Vương chiêu viện cũng sợ hãi không thôi. Nàng ta không chết, như vậy nhất định sẽ nói cho Hoàng Thượng nàng cố ý đẩy nàng ta xuống nước,  muốn hại chết nàng ta. Nếu Hoàng Thượng tin nhất định sẽ trừng phạt nàng, nếu không có tin tưởng thì nàng sẽ bình an vô sự.

Vương chiêu viện tự an ủi Hoàng Thượng không sẽ vì nàng mà đắc tội Vương gia.

Run rẩy thay đổi một bộ quần áo, Đinh Hương tâm tư bách chuyển, cuối cùng quỳ trên mặt đất nói “Nương nương, nếu Hoàng Thượng trách cứ, nô tỳ nguyện ý một người gánh chịu. Chỉ cầu nương nương về sau chiếu cố nhiều hơn đến người nhà nô tỳ.”

“Đinh Hương, ngươi làm cái gì? Hoàng Thượng sẽ không tin lời nàng đâu. Chúng ta sẽ sống cả!” Vương chiêu viện bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, nàng cực lực an ủi mình Hoàng Thượng sẽ không tin tưởng.

Đến khi Quang Thuận công công truyền chỉ, nàng rốt cuộc không nói nên được lời nào. Lúc bị cung nhân kéo đi, hô to bảo là muốn gặp Hoàng Thượng. Quang Thuận công công khoát tay cho người biếm lãnh cung. Về phần Đinh Hương ôm Quang Thuận công công nói là một mình nàng ta đẩy Hạ Uyển Chi rơi xuống nước, Quang Thuận công công nhíu mày, cho người dẫn theo đi xuống.Đức phi nghe nói Vương chiêu viện bị biếm lãnh cung, nàng sửng sốt một chút, không nghĩ ra là không phải đơn thuần rơi xuống nước, thầm cười nhạo cái Vương chiêu viện này thực là đáng đời. Rõ ràng lựa chọn phương pháp đần như vậy, nếu không phải có thể một chiêu trí mạng, cũng đừng có ra tay.

Hạ Uyển Chi rơi xuống nước, cùng Vương chiêu viện bị biếm lãnh cung, hai chuyện phát sinh ở cùng một ngày, thật sự là một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Hỉ Lai điện.

Hạ Uyển Chi lại trôi qua thoải mái. Tề Diệp an ủi nàng nửa ngày, lại cùng nàng dùng cơm trưa, xem nàng uống thuốc, dụ dỗ nàng ngủ thiếp đi rồi mới rời khỏi. Vẻ mặt lo lắng kia, cho dù ai nhìn cũng biết rõ tâm tư của hắn đối với Hạ Uyển Chi.

Tề Diệp vừa đi, Hạ Uyển Chi mở mắt ra, nhìn rèm giường không nhịn được cười.

Vương chiêu viện, đáng đời ngươi!

Âm thầm nói một câu, nàng nhắm mắt ngủ trưa.

Hoàng hậu nghe nói Vương chiêu viện bị biếm lãnh cung, mắng một câu ngu xuẩn rồi liền không nói thêm gì nữa. Nàng cho rằng cái Vương chiêu viện còn có thể lợi dụng một chút, hôm nay xem ra nàng ta căn bản chỉ là một thứ ngu xuẩn.

Lâm Huệ đặc biệt đi thăm nàng, ngồi ở bên giường xem nàng khí sắc coi như tốt, thở phào nhẹ nhõm “Nghe nói Uyển tỷ tỷ rơi xuống nước, đúng dọa chết ta. Cũng may Uyển tỷ tỷ phúc lớn mạng lớn, lúc này mới bình an vô sự.”

“Để ngươi lo lắng!” Hạ Uyển Chi mỉm cười trả lời một câu.

Lâm Huệ lại nói “Cái Vương chiêu viện kia xác thực lòng dạ độc ác, cũng may Hoàng Thượng đã trừng phạt nàng ta, biếm lãnh cung, về sau nàng ta đừng mơ tưởng lật mình.”

“Ừ!” Đối với Vương chiêu viện, nàng không muốn nói thêm cái gì.

Lâm Huệ lại cùng nàng nói mấy câu, ánh mắt rơi vào vỏ ốc trên Bách Bảo các, tò mò đi tới nhìn “Đây là?”

“Là vỏ ốc. Hoàng Thượng nghe nói ta thích, vài ngày trước đưa tới!” Hạ Uyển Chi thành thật trả lời.

Lâm Huệ tò mò cầm lấy nhìn nhìn, trong lòng ghen ghét “Hoàng Thượng đối với Uyển tỷ tỷ thật sự là tốt không còn gì nói. Thật làm cho ta vui mừng thay Uyển tỷ tỷ!”

Hạ Uyển Chi cười cười không lên tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt nàng ta, thấy Lâm Huệ cười có chút miễn cưỡng, trong lòng nàng hiểu rõ.

Bữa tối Tề Diệp dùng tại Thọ Ninh cung của thái hậu. Sau bữa tối, thái hậu nói chuyện với Tề Diệp “Nghe nói hôm nay Hoàng Thượng biếm Vương chiêu viện vào lãnh cung rồi?”

“Phải! Vương chiêu viện tâm địa ác độc, thừa dịp Hạ chiêu nghi không để ý đẩy nàng ấy xuống nước. Nếu không phải Hạ chiêu nghi phúc lớn mạng lớn, trẫm cũng không biết nói sao với người của Vinh Quốc phủ.”

“Vậy Hoàng Thượng đã nghĩ về phía Vương đại Tư Mã chưa?” Thái hậu nói “Ai gia hi vọng Hoàng Thượng không nên bị một nữ nhân ảnh hưởng. Hoàng Thượng biếm Vương chiêu viện vào lãnh cung, có tưởng tượng qua Vương đại Tư Mã sẽ như thế nào? Trong triều không ít người đều là người của Đại Tư Mã, nếu triều chính không yên, vị trí này của Hoàng Thượng cũng không phải dễ làm.”

“Thái hậu đừng lo, trẫm sẽ xử lý tốt!” Tề Diệp nói “Canh giờ không còn sớm, trẫm sẽ không quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi, ngày mai lại đến thỉnh an thái hậu!”

“Ai gia biết rõ Hoàng Thượng không thích ai gia nhiều lời. Chỉ là cái hậu cung này, Hoàng Thượng không phải là không rõ ràng. Nếu thật sự đau lòng Hạ chiêu nghi, Hoàng Thượng không nên đối quá tốt với nàng ta. Có khi sủng ái của đế vương không phải là nữ tử nào cũng có thể thừa nhận.”

Cước bộ dừng lại, Tề Diệp gật đầu “Đa tạ thái hậu nhắc nhở, trẫm hiểu!”

Sải bước rời khỏi Thọ Ninh cung, Tề Diệp nhìn bầu trời đêm đầy sao, phảng phất như trông thấy đôi mắt của nàng. Không đối tốt với nàng, hắn nên đối tốt với người nào? Nếu yêu thích một nữ nhân cũng không được, hắn làm hoàng đế này còn có cái niềm vui thú gì?

“Hoàng Thượng, đêm nay cần phải đi Phượng Nghi cung của hoàng hậu nương nương !”

Tề Diệp gật gật đầu, cũng không nói cái gì. Đi tới Phượng Nghi cung phải đi qua Hỉ Lai điện. Hạ Uyển Chi đang uống thuốc, trông thấy hắn tiến đến đang muốn nâng mình dậy, Tề Diệp bước đi qua, ấn lấy bả vai của nàng để cho nàng nửa ngồi ở trên giường, ánh mắt lướt qua trên mặt nàng, nhìn nàng khí sắc không tệ, lúc này mới yên tâm “Khá hơn chút nào chưa?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã khá hơn nhiều.” Nàng vuốt ve môi nói “ Chỉ là khi dùng bữa thì nơi này đau, đều do Hoàng Thượng!”

Nhìn chằm chằm cái miệng vết thương nơi khóe môi nàng, Tề Diệp ha ha nở nụ cười, thò người ra ôm nàng vào trong ngực, nói ở bên tai nàng “Trẫm cố ý!”

“Hoàng Thượng thật là xấu!” Hạ Uyển Chi oán trách, giọng nói tựa hồ mang theo phong tình không tả nổi, âm cuối run rẩy kéo dài, nghe vào mà toàn thân hắn một mảnh tê dại, hai tay căng thẳng, sít sao ôm chặt nàng!

Buổi tối Tề Diệp cũng không ở lại, nói là ngày mai lại đến thăm nàng, nhìn nàng nằm ngủ rồi mới rời đi. Không bao lâu sau Hạ Uyển Chi cũng biết buổi tối hắn ngủ lại Phượng Nghi cung.

--------------------------------------

Tuyển editor naaaaaaaaa ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.