Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 56: Chương 56




Editor: taeyeon6104 (follow me~~ follow me~~)

Beta: Yêutinh

Tỉnh lại đã là giữa trưa, từ sáng sớm tinh mơ nàng đã đến cung Đức phi, thỉnh an xong liền quay về ngủ một giấc say sưa.

Hạ Bích tiến đến, đúng lúc Hạ Hà đang trang điểm cho nàng, Hạ Bích nói “Hoàng Thượng sai người đến truyền lời, nói là sẽ đến dùng cơm trưa. Nô tỳ thấy nương nương ngủ say quá, không dám làm phiền, nên đã bảo phòng bếp làm một chút đồ ăn ngon tiếp đãi.”

“Ừ! Rất tốt!” Hạ Uyển Chi không có ý kiến. Cố gắng hết sức để đồ ăn không phải qua tay người khác đối với nàng mà nói là tăng thêm độ an toàn. Hiện tại chuyện ăn uống của nàng phải đặc biệt cẩn trọng, bởi vì nàng muốn bình an sinh hạ hài tử.

Mới vừa trang điểm xong, Hạ Hoa đã thông báo, Lâm sung dung đến. Nàng nghe thế, có chút không vui, giờ này này nàng ta đến đây làm gì?

Rất nhanh Lâm sung dung đã đi vào, trên tay Thái Vi còn xách một giỏ hạt sen, Lâm Huệ nói: “Buổi sáng nhìn thấy Thục phi hái sen ở Ngọc hồ, muội liền nghĩ tới Uyển tỷ tỷ thích ăn hạt sen nên mới kêu người mang đến một ít.”

“Huệ nhi có lòng !” Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua chiếc giỏ, sai Hạ Bích để sang một bên, nàng nói: “Buổi sáng có chút mệt liền ngủ một giấc, không ngờ ở Ngọc hồ lại náo nhiệt như vậy.”

“Có thai đúng là rất mệt mỏi, còn hay buồn ngủ nữa, nhưng một thời gian sau sẽ tốt hơn thôi, Uyển tỷ tỷ ngủ nhiều một chút cũng tốt!” Lâm Huệ dùng giọng điệu của người từng trải mà nói.

Hạ Uyển Chi thấy nàng ta đang nhìn chằm chằm bụng mình, biết rõ nàng ta đang nhớ đến hài tử đã mất trước kia, nàng nói”Huệ nhi đừng suy nghĩ nhiều, ngươi còn trẻ, về sau sẽ lại mang thai .”

“Vậy cũng đúng!” Lâm Huệ gật gật đầu, thần sắc buồn bã “Nếu muội muội được sủng ái giống như Uyển tỷ tỷ thì thật tốt, Hoàng Thượng cũng luôn đến thăm tỷ tỷ, mấy ngày nay đều không đến chỗ muội!”

“Hoàng Thượng đến không phải để nhìn ta, chẳng qua là lo cho hài tử trong bụng thôi.” Hạ Uyển Chi cố ý nhắc tới hài tử, nhìn thấy sắc mặt Lâm Huệ thay đổi liền vui vẻ cao hứng.

Lâm Huệ ngồi trong chốc lát liền rời đi, Hạ Uyển Chi liền sai người đi xem giỏ hạt sen kia, đồ nàng ta đưa tới, nàng cũng không có ý định ăn.

Lâm Huệ ra khỏi sắc mặt liền thay đổi, rõ ràng là khó chịu, nàng cảm thấy Hạ Uyển Chi đã thay đổi rất nhiều. Trước kia đều yêu thương chiếu cố nàng, vậy mà bây giờ lại không giúp nàng nói một lời hữu ích trước mặt Hoàng Thượng, nàng thực sự rất tức giận.

Mới đi vài bước đã thấy Hoàng Thượng đến, sắc mặt Lâm Huệ liền thay đổi, e thẹn tiến lên thỉnh an “Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!”

“Ừ!” Tề Diệp đáp, liếc nàng một cái rồi liền đến Đức Hỉ cung, một câu cũng không nói.

Lâm Huệ nhìn bóng lưng đang ngày càng đi xa, trong lòng đầy phiền muộn, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến hắn chú ý đến mình.

| truyện up tại:wattpad/huekhanh92 |

Nghe thấy tiểu thái giám thông báo hoàng thượng tới, Hạ Uyển Chi đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, Tề Diệp liền đỡ nàng đứng dậy, nắm lấy tay nàng lập tức nhíu mày “Sao tay lạnh vậy?”

“Thiếp vừa rồi rửa tay.” Nghe Hạ Uyển Chi giải thích, hắn liền thoải mãn, gọi Quang Thuận công công mang một cái giỏ trúc tiến đến, bên trên còn trùm khăn vải đỏ, không thể biết có cái gì ở trong, Hạ Uyển Chi hiếu kỳ “Là cái gì vậy?”

“Mở ra xem một chút!” Tề Diệp khích lệ.

Hạ Uyển Chi vén tấm vải đỏ lên, nhìn thấy mấy trái lựu to, cười nói “Là trái lựu! Bây giờ đã có thể ăn chưa?”

“Ừ! Đã là mùa lựu rồi. Sáng nay trẫm nghe nói Uyển Nhi thích ăn trái cây, liền sai người chuẩn bị một ít lựu thượng cống mang tới cho nàng .” Tề Diệp nhặt một trái lớn, dùng sức một chút trái lựu đã thành hai nửa, bên trong có các hạt nhỏ nằm ngay ngắn, nhìn là muốn ăn.

Tề Diệp cầm một miếng đút cho nàng, hương vị ngọt ngào, nàng cười tủm tỉm “Rất ngọt!”Sau đó liền lấy một miếng đút cho hắn.

Hai người cứ như vậy, người này ăn, liền đút cho người kia, ăn một nửa Tề Diệp nói “Để ăn bữa trưa nữa, ăn nhiều bụng không tốt!”

Hạ Uyển Chi không nói gì. Sau khi Quang Thuận công công thử độc xong, hai người mới bắt đầu ăn. Hạ Uyển Chi ăn không nhiều lắm, Tề Diệp thấy khẩu vị nàng không tốt liền gắp thêm cho nàng một chút thức ăn, nàng miễn cưỡng ăn rồi liền thả đũa xuống, mắt nhìn chằm chằm trái lựu hồng.

Tề Diệp nhíu mày “Nàng ăn cơm không nhiều, trẫm không cho nàng ăn lựu!”

“Hoàng Thượng, tần thiếp đã ăn no rồi!” Nàng bất đắc dĩ, làm nũng.

“So với hồi trước thì ít hơn nhiều, trẫm lệnh cho nàng, ăn thêm một chút nữa!” Tề Diệp sai Hạ Bích lấy thêm cho nàng một ít cơm, Hạ Bích biết nàng không ăn được nữa, cũng không lấy nhiều. Đang định để chén cơm xuống bàn, Hạ Bích cảm giác có ánh mắt không tốt đang nhìn mình, biết điều lấy thêm một chút cơm nữa. Tề Diệp hài lòng, ngắm nàng dùng bữa.

Sau khi ăn xong, hai người nói chuyện thêm một chút, Tề Diệp bảo nàng mình bị ngứa tai, Hạ Uyển Chi liền giúp hắn ngoáy tai, Tề Diệp thoải mãn, cơn buồn ngủ liền ập tới.

_________

Thục Phi nghe nói có lựu tiến cống, nàng không thích ăn trái cây lắm nhưng lại đặc biệt thích ăn lựu và đào. Sau khi ăn xong, Nội Vụ phủ đưa tới vài trái lựu, Mộc Hương liền bóc cho nàng. Ăn xong nàng liền ngủ một giấc, khi tỉnh dậy lại có chút thèm, lập tức sai Mộc Hương lấy thêm lựu cho nàng ăn.

Ngày thứ hai nàng còn muốn ăn nhưng Mộc Hương lại nói “ Nương nương, lựu tiến cống đã hết rồi, chỉ còn lựu thường thôi, nương nương vẫn còn muốn ăn sao?”

“Làm sao lại hết? Bản phi nhớ rõ lúc nãy mới ăn hai trái. Năm trước còn mang một rổ lớn đến cơ mà. Chẳng nhẽ năm nay chỉ có hai trái thôi ư?” Thục phi khiêu mi, trừng mắt nhìn Mộc Hương.

Mộc Hương nói “Năm trước quả thật có một rổ lớn, hơn mười trái lựu, nhưng năm nay chỉ có hai trái thôi. Thái hậu bất quá là sáu trái lựu, Đức phi được hai trái, còn chỗ còn lại Hoàng Thượng mang hết đến Hỉ Lai điện cho Hạ chiêu nghi. Triệu tu nghi đến một trái cũng không có.”

“Đưa hết cho Hạ chiêu nghi?” Thục phi nghiêm mặt “Nhiều như vậy sao nàng ta có thể ăn hết. Năm trước chẳng phải bản phi được nhiều nhất sao? Với lại Hoàng Thượng cũng biết bản phi đặc biệt thích ăn lựu, sao có thể mang cho Hạ chiêu nghi được!”

“Để nô tỳ đi Nội Vụ phủ hỏi thêm một chút.” Mộc Hương không dám đổ dầu vào lửa, lập tức rời đi.

Không bao lâu sau, Mộc Hương mang hai tay trống trơn từ Nội Vụ phủ trở về, Thục phi đã đoán được nhưng vẫn không dám tin hỏi “Lựu đâu rồi?”

“Hạ chiêu nghi thích ăn, Hoàng Thượng phân phó Nội Vụ phủ mang tất cả đến Hỉ Lai điện.”

Tiếng nói vừa dứt, Mộc Hương đã nhìn thấy Thục phi giận dữ quét rơi hết đồ đạc trên bàn “Vì sao. Vì sao? Hạ chiêu nghi, Hạ chiêu nghi, ngươi khá lắm, đừng tưởng rằng ngươi được sủng ái mà bản phi có thể tha cho ngươi!”

____________

“Nương nương, Nội Vụ phủ đưa đến bốn trái lựu, nô tỳ bóc cho nương nương ăn” Nguyệt Quế xách theo một chiếc giỏ trúc nhỏ, bỏ bốn trái lựu xuống bàn.

Hoàng hậu nhận lấy vài hạt lựu, khẽ nhíu mày “Sao năm nay hương vị lựu tiến cống lại thay đổi vậy?”

“Nương nương, đây không phải là tiến cống!” Nguyệt Quế chần chờ một lúc , thấy hoàng hậu nhíu mày tỏ ý không vui, nàng sợ hãi quỳ xuống, nói: “Không phải là nô tỳ thất trách, mà lúc nãy khi nô tỳ đến lấy lựu, Nội Vụ phủ nói lựu tiến cống đã hết.”

“Làm sao mà lại hết? Hàng năm tiến cống nhiều lắm cơ mà?” Hoàng hậu khiêu mi “Có phải đã đưa đến chỗ Thục phi rồi hay không? Bọn nô tài kia đúng là to gan lớn mật. Bản cung cũng chỉ là bị cấm túc một thời gian thôi mà bọn chúng đã không thèm để vào trong mắt. Có phải bản cung đã quá dễ dãi rồi hay không?”

“Không phải như vậy đâu ạ, lựu tiến cống ngoại trừ đưa đến chỗ Đức Phi, Thục Phi và Thái Hậu. Tất cả chỗ còn lại đều đưa đến cho Hạ Chiêu Nghi. Hoàng thượng nghe nói Hạ chiêu nghi thích ăn lựu, nên đã đặc biệt phân phó.”

Nguyệt Quế nói: “ Hoàng Thượng vốn đã để lại cho nương nương hai trái, nhưng.... Thục phi đã đến lấy đi mất rồi!”

“Thục phi?” Hoàng hậu cười lạnh “Nàng ta đúng là không coi ai ra gì, còn muốn giẫm nát bản cung sao?”

“Đi gọi Lưu ngự y tới, nói rằng bản cung không thoải mái!” Nghĩ một hồi, hoàng hậu cười lạnh, phân phó.

Không bao lâu sau, Lưu ngự y vào Phượng Nghi cung, hành lễ “Không biết nương nương có cái gì phân phó?”

Hoàng hậu liếc nhanh Nguyệt Quế, nàng ta nói “Hạ chiêu nghi mang thai mấy tháng?”

“Hồi bẩm nương nương, bất quá là hơn hai tháng.” Lưu ngự y thành thật trả lời.

“Theo bản cung biết, đầu ba tháng là nguy hiểm nhất, không cẩn thận thì có thể sinh non?”

“Đúng là như thế, bởi vậy ba tháng đầu mới cần đặc biệt chăm sóc.” Lưu ngự y khẽ nhíu mày, đại khái hắn đã đoán được vì sao Hoàng hậu gọi hắn tới.

“Rất tốt, ý tứ của Bản cung không cần nói rõ Lưu ngự y cũng có thể hiểu, hãy làm việc thật tốt, bản cung sẽ có phần thưởng cho ngươi.” Hừ, muốn sinh hạ hoàng tử sao, bản cung không cho phép.

“Vâng. Hạ quan hiểu!” Lưu ngự y ra khỏi Phượng Nghi cung, gương mặt lập tức biến sắc, ngửa đầu nhìn bầu trời, khẽ thở dài.

____

“Hạ chiêu nghi đúng là được sủng ái. Nghe nói lựu tiến cống năm nay ngay cả Hoàng hậu còn không có đến một trái, Hoàng thượng còn đặc biệt phân phó mang tất cả đến Hỉ Lai điện. Nàng ta cũng chỉ là nghi ngờ mang thai thôi, mà đã một bước nâng lên tận trời xanh, thật ghen tị mà.   “

“Ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi ghen ghét sao? Cả cái hậu cung này cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nàng ta đó!” Chu tiệp dư tiếc nuối nói “ Thật đáng tiếc, ta không có phúc khí mang long chủng, hiện tại đến cả mặt Hoàng Thượng ta cũng không thấy, vậy mà nàng ta có thể cùng Hoàng Thượng dùng bữa mỗi ngày.”

“Ghen ghét thì chúng ta có thể làm được gì, ai bảo Hạ chiêu nghi kia không biết xấu hổ, bám dính lấy Hoàng Thượng. Nghe nói, Hạ chiêu nghi có thể làm Hoàng Thượng nhung nhớ ngày đêm đấy, nàng ta chỉ hận không thể dính luôn trên người Hoàng Thượng thôi!” Trác tiệp dư nói.

“Thật sự là mất mặt nữ nhân!”

“Mấy lời này đừng để Hạ chiêu nghi nghe được, không chừng nàng ta lại nói xấu chúng ta trước mặt Hoàng Thượng!” Chu tiệp dư nói “Để xem nàng ta được cưng chiều bao lâu. Từ trước đến nay, Hoàng Thượng luôn có mới nới cũ. Đợi đến lúc nàng ta thất thế, thì chúng ta sẽ có cơ hội!”

Trác tiệp dư cười duyên một tiếng, nhớ ra cái gì đó nói “Nếu nàng ta sinh hạ Hoàng tử, vậy không phải là mẹ vinh nhờ con ư? Phong phi chỉ dễ như trở bàn tay thôi”

“Ta thực sự mong Hạ chiêu nghi sinh hạ tiểu công chúa. Công chúa không thể nào so sánh với Hoàng tử được.” Hai người vừa nói vừa đi, không phát hiện ra có hai người đang đứng đằng sau cây hải đường.

Các nàng đi xa Lâm Huệ mới lộ diện, nghiêng đầu nhìn Thái Vi  “Ngươi nói Hoàng Thượng sẽ chán ghét Hạ chiêu nghi sao?”

Thái Vi chần chờ một chút, nói “Nhất định, giống như lão gia nhà ta vậy. Chẳng phải lúc trước lão gia rất cưng chiều Ngũ di nương sao, nhưng bây giờ người được sủng ái nhất lại là Lục di mương?”

Thái Vi trấn an nói “Nương nương không cần đem lời nói của các nàng để ở trong lòng. Chỉ là thời cơ của nương nương chưa tới thôi, nương nương tài mạo song toàn, được sủng ái chỉ là chuyện sớm muộn. Chẳng phải Hoàng Thượng rất thích tài đánh đàn của nương nương sao?”

“Phải không? Có thể hiện tại ta không được sủng ái nhưng trong tương lai sẽ được sủng ái mà thôi. Tại sao số mệnh của Uyển tỷ tỷ lại tốt như thế, chỉ bị rơi xuống nước mà thôi, nhưng lại có được sự yêu thương của Hoàng Thượng.”

“Nương nương!” Thái Vi nghe được, trong lòng trầm xuống, nói “Nương nương, hay là nương nương đi nhờ Hạ chiêu nghi đi. Bây giờ nàng ta không thể thị tẩm, thay vì để Hoàng Thượng thị tẩm các cung phi khác, giúp nương nương được sủng ái không phải là tốt hơn sao. Với lại, nương nương lớn lên cùng Hạ chiêu nghi, tình cảm luôn tốt. Hơn nữa, nếu hai người đều có thân phận cao quý ở nơi hậu cung này, chẳng phải cả hai bên đều được lợi hay sao?”

“Như vậy liệu có ổn không? Nếu Uyển tỷ tỷ không đồng ý thì phải làm sao?” Lâm Huệ động lòng, ai lại không muốn được Hoàng Thượng sủng ái cơ chứ. Nếu nàng được sủng ái, thì sẽ không cần để ý tới sự châm chọc của Thục phi và Trịnh tu viện nữa, cũng sẽ không bị các cung phi khác coi thường.

“Làm sao lại không ổn, nương nương với Hạ chiêu nghi tình nghĩa sâu đậm. Nếu nương nương được sủng ái, sẽ giúp đỡ Hạ chiêu nghi rất nhiều việc. Hạ chiêu nghi không phải kẻ ngốc, nàng ta sẽ đồng ý mà thôi.”

Lâm Huệ cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy Thái Vi nói không sai, gật gật đầu.

Lâm Huệ không thể nào tay không đến nhờ Hạ Uyển Chi giúp đỡ mình được. Lâm Huệ biết Hạ Uyển Chi thích ăn hạt dẻ, nên tự tay chuẩn bị một chút hạt dẻ và điểm tâm, mang đến Hỉ Lai điện.

Hạ Uyển Chi vừa mới ngủ dậy, đang định chải đầu thì nghe Hạ Hoa nói Lâm Huệ đến đây. Nàng không nghĩ ra cách nào để ứng phó với Lâm Huệ, nên đành bảo nàng ta chờ một chút.

Nàng trang điểm xong liền đi ra ngoài, Lâm Huệ mỉm cười đứng dậy “Uyển tỷ tỷ hôm nay có khỏe không?”

“Làm phiền muội quan tâm rồi, tỷ rất khỏe!” Hạ Uyển Chi miễn cưỡng cười cười, ngồi xuống ghế.

“Vậy là tốt rồi!” Lâm Huệ cười, phân phó Thái Vi xách hộp cơm lên

“ Hôm nay muội đặc biệt chuẩn bị một chút điểm tâm cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ nếm thử xem đồ có ngon không? Hồi trước Hoàng Thượng đến chỗ muội, muội còn tranh thủ nấu một chút điểm tâm. Nhưng hiện tại hoàng thượng không đến chỗ muội nữa, muội cũng không thường xuyên nấu ăn. Có lẽ thủ nghệ (tay nghề) đã không còn tốt như trước.

Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua mấy đồ điểm tâm ngon miệng trên bàn, cũng không dám ăn. Ai mà biết nàng ta bỏ thứ gì vào trong đó “ Huệ nhi có lòng, chỉ là dạo này tỷ không ăn được đồ ngọt. Không biết có phải do mang thai hay không mà khẩu vị thay đổi rất nhiều.”

“ Vậy sao? Uyển tỷ tỷ không thích ăn cũng không sao. Nếu thích ăn thì ngày mai muội lại làm một chút đến cho tỷ thưởng thức.”

“Không cần phiền như vậy đâu. Nếu muốn ăn cái gì tỷ sẽ phân phó Hạ Bích đi làm” Hạ Uyển Chi từ chối.

“Giữa chúng ta còn nói đến phiền hà sao? Muội còn nhớ trước lúc tiến cung đã hứa sẽ nâng đỡ lẫn nhau, ai được sủng ái hơn sẽ giúp đỡ người còn lại. Thật không ngờ Uyển tỷ tỷ lại được sủng ái như vậy, muội thực sự hâm mộ. Nếu hoàng thượng đến chỗ muội nhiều hơn một chút thì tốt rồi!”

Hạ Uyển Chi cười lạnh. Thì ra mục đích Lâm Huệ tới đây là muốn nàng nói tốt cho nàng ta ở trước mặt Tề Diệp, khiến hắn đến Đức Sang cung sủng hạnh nàng ta.

Nàng ta đúng thật là rất ngốc!

Thấy nàng chỉ cười mà không nói gì, Lâm Huệ yên lặng uống một chén trà.  Thái Vy đứng bên cạnh nhìn nàng một chút rồi âm thầm kéo tay áo Lâm Huệ.

Lâm Huệ hiểu ý, nói “ Bây giờ Uyển tỷ tỷ không thể thị tẩm, Hoàng Thượng khó tránh khỏi sẽ đi sủng hạnh các phi tần khác. Chi bằng tỷ tỷ nói tốt cho muội vài câu trước mặt hoàng thượng. Nếu muội được sủng ái, tất nhiên sẽ không quên ơn dẫn dắt của tỷ tỷ!”

“Huệ nhi nói quá lời, tỷ muội chúng ta cần gì phải khách khí. Nếu hôm nay Hoàng Thượng đến Hỉ Lai điện, tỷ sẽ nhắc tới muội.” Hạ Uyển Chi lo lắng nói: “Nhưng Hoàng Thượng có đi hay không thì tỷ không dám đảm bảo!”

Lâm Huệ trong lòng vui mừng, nói “Chỉ cần Uyển tỷ tỷ nói giúp thì mọi chuyện sẽ tốt thôi, chúng ta đâu thể nào bắt buộc được Hoàng Thượng.”

“Ừ!” Hạ Uyển Chi mỉm cười gật đầu, nàng còn lâu mới giúp, ngươi cứ trông chờ đi để rồi mà thất vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.