Edit: navahn Beta: Boram2124
Sau mấy trận mưa liên tiếp, mùa đông thật sự đã đến. Hoàng cung từ trên xuống dưới đều thay đổi quần áo dày cộm, chuẩn bị trải qua tiết trời lạnh giá. Hạ Uyển Chi cũng không ngoại lệ. Đồ của nàng ở Thanh Hoa cung đại khái đều bị cháy sạch. Hôm nay tại Ngọc Long điện cái gì cũng đều là mới sắm.
Thứ duy nhất nàng mang ra ngoài lại chính là cây trâm vàng điểm bươm bướm kia. Nàng cũng không nghĩ tới ở thời điểm nguy cấp như vậy lại nhớ rõ lấy trâm gài tóc theo, ngay cả mình cũng kinh ngạc.
Hạ Bích trở về từ bên ngoài, thân mình ướt sũng nước mưa nói: “Nương nương, hình như Hà Chiêu dung hồi cung, nô tỳ nhìn thấy cung nữ bên cạnh nàng ta.”
“Không phải Hà Chiêu dung bị bệnh sao? Tĩnh dưỡng mấy tháng cũng nên trở lại rồi!” Hạ Uyển Chi cũng không để ý.
Hạ Hoa thấy các nàng trò chuyện, cười nói: “Cũng không phải, Hạ Bích tỷ tỷ nói sai rồi. Hà Chiêu dung nói còn bệnh không hồi cung, chỉ là cho cung nữ trở lại chuẩn bị y phục mùa đông, còn nói phải tĩnh dưỡng nhiều hơn mới có thể hồi cung.”
Hạ Hoa tin tức linh thông, Hạ Bích cũng không tranh cãi cùng nàng. Dù sao chính nàng cũng không biết, chỉ là trông thấy người, liền cẩn thận hỏi thăm mà thôi.
“Hà Chiêu dung lần này bị bệnh đúng là nghiêm trọng, bệnh liên tục mấy tháng.” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt nói.
“Tạm thời không cần đàm luận người khác. Nương nương trước hết phải dưỡng tốt thân thể, tránh để Hoàng thượng mỗi ngày đều lo lăng.” Hạ Bích bưng chén thuốc cho nàng. Hạ Uyển Chi uống một hơi cạn sạch, lông mày cũng không nhăn lại. Sau đó uống chút nước ô mai, lại ăn một bọc ô mai mới thấy tốt hơn.
Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Hạ Uyển Chi biết có đại thần dâng tấu sớ có ý chỉ trích nàng. Nàng biết rõ người tiền triều không cách nào bình tĩnh, dù sao nàng được sủng ái, người của Vinh Quốc phủ cũng theo nước lên thuyền. Tề Diệp chiếu cố nàng, đại ca ở trong triều cũng làm được chuyện tốt, Vinh Quốc hầu càng ngày càng được coi trọng, đây đều là xem mặt mũi của nàng trước.
Tề Diệp đến Ngọc Long điện cùng nàng dùng bữa trưa. Ăn xong nàng lôi kéo tay áo, nhìn qua con mắt thâm trầm của hắn, nói: “Hoàng thượng, về sau hay là ít quan tâm thần thiếp đi, đến chỗ các phi tần khác ngồi một chút. Mấy ngày nay thần thiếp cảm thấy thân thể đã tốt, cũng nên trở về Hỉ Lai cung. Ngọc Long điện tuy không có vấn đề nhưng tần thiếp ở có chút không quen.”
“Nói càn cái gì, trẫm tự có chừng mực, hay lại có người bên tai nàng nói gì đó?” Tề Diệp không vui, cúi đầu nhìn nàng.
“Không có!” Nàng cắn môi.
“Nói dối!” Tề Diệp nhéo nhẽo cái mũi ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, “Nàng cho rằng trẫm không biết nàng mỗi lần nói dối liền cắn môi? Trẫm đã phát hiện, nàng còn mong có thể lừa gạt được trẫm?”
“Thần thiếp cũng là vì muốn tốt cho Hoàng thượng.” Nàng nói. “Thần thiếp nghe nói không ít đại thần dâng tấu sớ khuyên giải Hoàng thượng rời xa sắc đẹp, chỉnh đốn hậu cung, thiếp sợ Hoàng thượng bị bôi nhọ.””Còn ai có thể bôi nhọ trẫm?” Tề Diệp cười lớn. “Đều là hồ ngôn loạn ngữ, những đại thần kia ăn no rỗi việc không có chuyện làm. Đừng để ý bọn họ, hậu cung của trẫm, trẫm thích sủng ái ai liền sủng ái người nó, bọn họ không có quyền xen vào.”
“Nhưng thế này tổn hại sự anh minh của Hoàng thượng. Bọn họ nhất định cảm thấy thần thiếp dụ dỗ mê hoặc người.” Hạ Uyển Chi vẻ mặt lo lắng làm người khác cũng đau lòng.
“Phải không? Uyển nhi là hồ ly tinh sao? Nếu vậy trẫm cũng muốn nhìn một chút.” Nói xong không đợi Hạ Uyển Chi kịp phản ứng liền đem nàng ôm vào trong ngực, vì ngại thân thể của nàng nên không quá mạnh bạo.
Hạ Uyển Chi cảm thấy sau lưng chợt lạnh, quay đầu nhìn lại liền phát hiện quần lót đã bị hắn cởi đến chỗ đùi trắng nõn, lộ ra da thịt trắng muốt mượt mà cùng bờ mông vòng cung đẹp đẽ.
Tề Diệp nhìn thấy, nhịn không được đưa tay vuốt ve , Hạ Uyển Chi ngượng ngùng không thôi, giãy giụa muốn che kín phần mông trắng non mềm mại đang bị tay hắn bao bọc, hắn nặng nề bóp một cái, nàng kinh hô: “Hoàng thượng!”
“Ừ!” Tề Diệp đáp một tiếng, tiến tới gần khóe môi nàng hôn một cái, đè xuống rung động trong lòng. Chờ nàng sửa sang lại quần áo, nhìn khuôn mặt tươi cười ửng đỏ cùng bộ dáng xấu hổ, hắn cười: “Trẫm cùng lắm chỉ muốn xem Uyển Nhi rốt cuộc có phải hồ ly tinh hay không? Thật đáng tiếc, Uyển nhi thật sự là người. Nghe nói hồ ly tinh khi hóa thành người trên người vẫn còn yêu khí, chỗ đuôi có dấu vết hình đóa hoa, trẫm tự mình kiểm tra rồi, Uyển nhi không có.”
Hắn chưa nói dứt lời, Hạ Uyển Chi mặt đã càng thêm đỏ, dứt khoát không để ý tới hắn, bọc chăn mền kín người. Tề Diệp nhìn mặt trẻ con này của nàng, nhịn không được cười lớn, vỗ bên ngoài chăn mền: “Trẫm chỉ muốn trêu chọc Uyển nhi mà thôi, ai biết Uyển nhi lại thú vị như thế!”
Trong chăn truyền ra hai tiếng hừ hừ đầy bất mãn.
Hạ Uyển Chi ở tại Ngọc Long điện nửa tháng, Tề Diệp liền mở miệng chuyển nàng vào Chiêu Hoa cung. Chiêu Hoa cung không có thiên điện, chỉ có chủ điện đẹp đến ngỡ nàng, hoa lệ, tinh mỹ. Trong cung có một hoa viên nhỏ, hoa thảo kỳ dị, nước chảy trên hòn non bộ, đình đài hành lang gấp khúc, mọi thứ đều độc đáo hao hết tâm tư.
Tề Diệp xem con mắt long lanh của nàng, mỉm cười hỏi: “Có thích không?” Nàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Tề Diệp cười “Đây là ý gì? Thích rồi lại không thích?”
Hạ Uyển Chi ngửa đầu, thụ sủng nhược kinh nói: “Hoàng thượng, thần thiếp hay là vẫn nên trở về Hỉ Lai cung đi?”
“Thế nào? Chẳng lẽ Uyển Nhi không thích?” Tề Diệp nâng mi, có chút không vui.
Nàng liên tục lắc đầu: “Không phải, tần thiếp chẳng qua cảm thấy Chiêu Hoa cung quá mức hoa mỹ quý khí, với địa vị của thần thiếp chỉ sợ nhận không nổi.”
“Hóa ra là lo lắng cái này, chỉ cần ngươi thích, trẫm lập tức hạ sách chỉ phong Uyển nhi làm Uyển phi, thế nào?”
Hắn vô tình nói một câu, lại làm cho mặt Hạ Uyển Chi trắng bệch: “Uyển phi?”Không đợi hắn mở miệng, Hạ Uyển Chi đẩy hắn ra: “Ta không cần làm Uyển phi!”
Tề Diệp chưa kịp phản ứng, nàng liền nghiêng đầu chạy ra ngoài. Hạ Bích các nàng theo sau cũng không hiểu việc gì. Tề Diệp sửng sốt một chút liền bước nhanh theo sau, để lại cung nhân trong cung điện đang chờ thỉnh an hắn.
Hạ Uyển Chi trong lòng hoảng loạn, nàng sao có thể làm Uyển phi? Nàng cả đời tình nguyện là Hạ Chiêu nghi cũng không cần cái chức Uyển phi! Kiếp trước không phải nàng leo lên vị trí Uyển phi xong, sinh mạng cũng liền chấm dứt sao?
Chạy một hồi lâu đến khi bụng có cảm giác đau, nàng mới chậm rãi dừng lại đỡ phần bụng hơi nhô lên, vẻ mặt hoảng loạn. Hạ Bích các nàng rất nhanh bắt kịp, ân cần nói: “Nương nương làm sao vậy?”
Lời còn chưa dứt, Hạ Uyển Chi đã bị người khác cầm chặt hai vai: “Uyển Nhi? Làm sao vậy?”
Nàng nghiêng đầu không để ý tới hắn, Tề Diệp lại càng hoảng loạn, nâng cằm bắt nàng nhìn mình. “Uyển nhi, nói cho trẫm làm sao, tự nhiên lại chạy đi, ngươi không biết thân thể mình suy yếu hay sao? Có phải ngươi muốn khiến trẫm cuống cuồng phải không?”
“Thần thiếp không có!” Hạ Uyển Chi méo miệng nhắm mắt.
Xem vẻ mặt này của nàng, Tề Diệp thở dài: “Rốt cuộc là vì cái gì? Có phải Uyển nhi không thích Chiêu Hoa cung không, nếu không thích liền không cần chuyển tới!”
“Không có!” Chiêu Hoa cung là nơi tốt như vậy, ai lại không thích? “Thần thiếp chỉ là không thích cái phong hào Uyển phi kia thôi.”
Thì ra là như vậy!
Tề Diệp thở phào nhẹ nhõm, dù là giữa ban ngày vẫn bấp chấp ôm lấy nàng nói: “Không thích thì không thích, không đáng phải tức giận. Nếu Uyển Nhi đã không thích, coi như trẫm chưa nói qua, được không?”
“Vâng!” Hạ Uyển Chi gật đầu, hai tay vòng qua eo của hắn nói: “Thần thiếp tạ Hoàng thượng ân điển!”
“Uyển nhi thật đúng là biết dọa người!” Tề Diệp thở dài, sủng ái nói một câu, sau đó liền đem nàng ôm ngang lên, bước chân ung dung hướng đến Chiêu Hoa cung – cung điện làm người ta ngưỡng mộ nhất trong hậu cung.
“Nương nương, tay chảy máu!” Mộc Hương nhìn ngón tay Thục phi bị nhánh cây quẹt chảy máu, vội vàng lấy lụa băng bó.
Thục phi nhìn thoáng qua ngón tay đỏ thẫm máu, đau đớn trong lòng so ra đều vượt điểm đau đớn này. Hoàng thượng nếu đối với nàng tốt bằng một nửa, nàng cũng sẽ không ghen ghét như thế. Hạ Chiêu nghi, ngươi đúng thật tốt số, lại còn được Hoàng thượng sủng ái đến vậy.
Tề Diệp thả nàng ngồi trên giường nệm, Hạ Uyển Chi quét mắt nhìn qua bài trí trong phòng: trước Đa Bảo Các đặt một bình hoa ngọc trân quý, chói mắt nhất là vỏ sò màu trắng treo giữa gian điện. Cũng không phải là vỏ sò giống lúc cũ mà là vỏ sò xinh đẹp không tưởng tượng nổi.
Nàng cẩn thận cầm lấy, lập tức nhướn bờ môi đỏ mọng nhìn Tề Diệp: “Hoàng thượng ~”
Cuống họng bị khàn đã khỏi, tiếng nói phát ra đầy ẩn ý, Hạ Uyển Chi mỉm cười, ánh mắt đưa tình, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ động tâm. Tề Diệp từng bước tiến đến gần, Hạ Bích các nàng hiểu chuyện im lặng lui ra ngoài giữ cửa.Tề Diệp khẽ nâng cằm nàng lên, mỉm cười cúi đầu, nhìn thấy vỏ sò bên cạnh, đôi mắt tràn đầy vui vẻ, giọng nói trầm thấp động lòng người: “Gọi lại một tiếng!”
“Hoàng thượng ~” nàng mỉm cười hé miệng, âm cuối kéo dài làm cho hắn cả người run rẩy. Cảm nhận hơi thở của hắn xông vào mũi, Hạ Uyển Chi nhắm mắt lại, khẽ ngửa đầu, cùng hắn triền miên hôn môi.
Buổi sáng Tề Diệp còn có triều sự phải xử lý, nói cùng nàng mấy câu liền lưu luyến rời đi, nói sẽ cùng nàng dùng bữa tối. Nàng mỉm cười gật đầu, đôi môi sưng đỏ tràn ngập xuân sắc.
Tề Diệp rời đi không bao lâu, Chiêu Hoa cung nghênh đón vị khác đầu tiên. Lâm Huệ chuẩn bị ít lế vật đến thăm, Hạ Uyển Chi cười để nàng đi vào. Lâm Huệ nhìn Chiêu Hoa cung tinh mỹ hoa lệ, thiếu chút nữa cho rằng mình đi lạc vào tiên cảnh, âm thầm cắn môi, trong lòng đầu hâm mộ cùng ghen ghét.
“Uyển tỷ tỷ, nơi này thật đẹp, so ra dường như rất giống với tiên cảnh. Muội muội nhìn đến ngây dại, tỷ tỷ thực sự là phúc khí tốt!” Lâm Huệ vừa vào liền cười tủm tỉm nói với Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi nghe nàng xưng hô tỷ tỷ muội muội, trong lòng không biết từ đâu có chút buồn nôn, miễn cưỡng cười cười. “Đâu có giống như Huệ nhi khoa trương, cũng chỉ là một tòa cung điện mà thôi, làm sao có thể so sánh với tiên cảnh. Ta cũng chưa từng nhìn thấy tiên cảnh, cũng không biết rõ tiên cảnh lại giống như vậy.”
Lâm Huệ nhất thời không nói gì, căn bản không tìm được từ ngữ để đối đáp, chỉ đành cười lớn, trong lòng lại nhịn không được nói thầm: Thật là “đứng nói chuyện không chê đau thắt lưng”, trong cung bao nhiêu người đều đỏ mắt, nàng còn làm bộ làm tịch, già mồm!
Hạ Bích bưng trà đi lên, Lâm Huệ nói “Nhìn sắc khí tỷ tỷ tốt lên rất nhiều, muội muội cũng yên lòng. Thật sự là mưa gió bất ngờ, không nghĩ tới Vương thứ dân lòng dạ lại độc ác như vậy, thế nhưng phóng hỏa, cũng may tỷ tỷ phúc lớn mạng lớn, bình an vô sự.”
“Cũng không phải! Thật không biết phạm kiêng kỵ gì, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi phải đi Quỷ Môn quan vòng vo vài vòng, thật đúng là làm cho người ta sợ hãi!” Nàng nói. “Cũng may có Hoàng thượng che chở, nếu không cũng không biết phải làm gì bây giờ!”
“Đúng vậy, Hoàng thượng đúng là sủng ái tỷ tỷ nhất, cung điện tốt như vậy ban cho tỷ tỷ, chờ tiểu hoàng tử ra đời, tỷ tỷ chắc chắn sẽ được phong phi.” Trong lòng Lâm Huệ chua chát. Hạ Uyển Chi thật khiến người khác khó chịu, chỉ mặc y phục rộng thùng thình, Lâm Huệ vẫn thấy bụng nàng khẽ đội lên. Nếu con của nàng được bảo vệ, chắc hẳn cũng đã hơn bảy tháng rồi đi.
Có thể nàng không có phúc phận, vô duyên với đứa bé kia! Ngẫm lại, Lâm Huệ liền đau lòng không chịu nổi, oán hận chính mình không chiếu cố tốt bản thân, hôm nay chỉ có thể nhìn người khác mẹ vinh nhờ con.
“Phong phi hay không ta đều không để ý, chỉ cần hài tử có thể bình an cũng đã thỏa mãn rồi!” Nàng vuốt ve bụng, gương mặt toát ra vẻ từ ái.
Lâm Huệ ánh mắt chìm chìm, cũng không nói gì.
Hai người ngồi được một lát, Hạ Hà nói là Triệu Tu nghi đến đây, Hạ Uyển Chi liền cho người mời vào, ba người cùng ngồi nói chuyện. Triệu Tu nghi chuẩn bị một phần lễ vật cho Hạ Uyển Chi, xem mừng việc đổi cung điện. Nàng ta vẻ mặt ôn hòa cùng các nàng nói chuyện trong chốc lát liền rời đi.Lâm Huệ ngồi thêm một chút cũng đứng dậy ra về. Chưa ra cửa đã thấy Chu Tiệp Dư đứng phía trước. Biết ngay nàng ta cũng là đến chúc mừng. Hôm nay Hạ Chiêu nghi độc chiếm thánh sủng, ngay cả săn bắn cũng có thể hủy bỏ, ai còn có thể cùng nàng tranh đấu đây? Nịnh bợ cũng còn không kịp rồi.
Ứng phó với cung phi đến chúc mừng xong, Hạ Uyển Chi có chút mệt mỏi, sau khi dùng qua loa bữa trưa liền nằm nghỉ ngơi.
Tỉnh dậy đã thấy trời đặc một màu đen, nôn nghén nửa ngày mới tốt lên một chút. Nghe Hạ Bích nói Tề Diệp đang đến, nàng liền đứng dậy rửa mặt thay quần áo. Giữa tháng mười khí trời thực lạnh, nàng cũng sợ lần nữa ngả bệnh. Trong phòng đốt lửa than đến nỗi làm cho người khác cảm thấy đã là rét đậm.
Gần đây khẩu vị nàng cũng không tốt, ăn không nhiều lắm, lại phải ói nhiều lần. Dạo này bởi vì động thai khí, hài tử trước đây luôn yên lặng lại luôn lăn qua lăn lại làm nàng rất khó chịu.
Xem nàng không ăn được nhiều, Tề Diệp buông đũa thở dài: “Uyển nhi cần phải ăn nhiều một chút, nhìn nàng gầy thành da bọc xương, trẫm thấy là đau lòng.”
“Thần thiếp đã ăn no.” Hạ Uyển Chi cười cười nói: “Chỉ cần cùng Hoàng Thượng, cho dù không cần ăn cũng đã thấy thỏa mãn.”
“Cái miệng này đúng là làm trẫm vui vẻ!” Tề Diệp cao hứng cười, đem súp bổ đặt trước mặt nàng. Thấy nàng nhíu mày liên trầm giọng nói: “Không thích cũng phải uống đi, nếu không ngày mai trẫm không dùng bữa cùng Uyển nhi.”
“Hoàng thượng thật là xấu!” Hạ Uyển Chi oán hận một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn bưng súp bổ chậm rãi uống một ngụm. Không có dầu mỡ, chỉ còn lại canh suông cùng vị thuốc cổ, hương vị đương nhiên không tốt. Nàng chỉ biết miễn cưỡng uống hết không dám nói nhiều. Chờ thức ăn đều vào trong bụng, lúc này mới nói: “Đã uống xong, ngày mai Hoàng thượng phải cùng thần thiếp dùng bữa.”
“Được!” Tiếng nói vừa dứt, người ngồi đối diện lập tức nghiêng đầu, che miệng chạy vào trong phòng, không lâu sau truyền đến âm thanh nôn mửa. Tề Diệp nhíu mày, thở dài đi theo vào, dịu dàng vỗ lưng nàng, nói: “Khiến nàng chịu khổ rồi!”
“Thần thiếp cam tâm tình nguyện!” Một câu nói liền làm Tề Diệp động lòng. Cho dù nàng muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ đem toàn lực hái xuống khiến nàng vui vẻ.
Buổi đầu tiên chuyển vào Chiêu Hoa cung, Tề Diệp liền ngủ lại. Thân thể nàng khó chịu đương nhiên không thể hầu hạ, mà hắn ôm nàng ôn hương mềm giọng trong ngực cũng dần có chút kìm lòng không được. Hắn biết đúng mực, cũng biết thân thể nàng bây giờ không chịu nổi sự ân sủng cũng hắn.
Hạ Uyển Chi bị hắn ôm hôn, cảm giác có thứ đang gắng gượng đâm lên, lòng nàng biết rõ. Bàn tay nhỏ bé chậm rãi lướt xuống phía dưới, căng thẳng cầm thứ nóng hổi kia. Tề Diệp toàn thân run lên, bỗng nhiên hít vào một hơi, cầm lấy tay của nàng. “Uyển Nhi!”
“Hoàng thượng...” Nàng buông lòng căng thẳng, cảm giác vật kia càng thêm nóng hổi. Hạ Uyển Chi nghe tiếng hô hấp không ổn định của hắn, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể làm cho Hoàng thượng thoải mái.”
“Ngươi đang có thai!” Tề Diệp thở dốc, hô ấp nóng hổi.
Hạ Uyển Chi khẽ cười một tiếng, ôn nhuận mềm mại đến gần hôn môi hắn, sau đó liền quỳ trên giường, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương thăm dò vào quần lót, hai tay nắm ở vật nhỏ của hắn, lúc lên lúc xuống, nắm chặt lại buông lỏng.
Tề Diệp khiếp sợ không thôi, dưới ánh nến yếu ớt, hắn nhìn chằm chằm người đang đỏ mặt cắn chặt môi, lại thấy nàng vẻ mặt thẹn thùng nhưng kiên định, biết rõ nàng là vì nịnh nọt chính mình, trong lòng không khỏi vui mừng. Kéo chăn mền choàng qua người tránh để nàng cảm lạnh, cảm giác toàn thân đều đang đặt trên bàn tay mềm mại. Loại cảm giác này, dục tiên – muốn chết, làm cho người khác thực muốn hưởng thụ.
Chờ hắn giải tỏa xong, Hạ Uyển Chi hai tay đều lưu lại dấu vết, trên người cũng tung tóe một chút. Tề Diệp có chút thẹn thùng, lau cho nàng sạch sẽ, vẻ mặt thỏa mãn ôm lấy, cắn môi nàng, hỏi: “Cái này là từ đâu học được?”
“Hoàng thượng có thích không?” Hạ Uyển Chi né tránh trả lời.
Cầm lấy tay nàng đặt lên môi hôn một chút, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Thích, trẫm đương nhiên thích, Uyển Nhi lớn mật như thế, trẫm sao lại không thích.”
“Hoàng thượng thích là tốt rồi!” Nàng cười tiến đến gần, nghe âm thanh nhịp tim đập của hắn, miệng nhếch lên. Dù có chút khó nói, nhưng nàng hiện tại đã làm xong. Nàng chính là không muốn trong lúc mang thai không thể hầu hạ, hắn lại quyến luyến trên giường của kẻ khác.
“Ừ!” Tề Diệp cười cười, còn muốn hỏi thêm cái gì, thấy nàng không có động tĩnh, hô hấp đều đều, biết rõ nàng đã ngủ. Gần đây nàng thích ngủ, nháy mắt một cái đã có thể ngủ.
Có điều, đêm nay hắn thật sự rất thỏa mãn.