Edit: HueKhanh92
Tin tức Hoàng hậu bạo bệnh bỏ mình vừa truyền ra, làm cách nào Lưu đại nhân cũng không chịu tin tưởng. Tề Diệp cũng không nói cái gì, chỉ là phân phó đi xuống, bởi vì cố kỵ thể diện Hoàng gia, vẫn dùng lễ nghi cho hoàng hậu để hạ táng.
Lưu đại nhân cảm thấy con gái của mình bị chết kỳ quặc, quỳ gối trước cửa Ngự thư phòng không chịu rời đi. Tề Diệp cười lạnh một tiếng cho Quang Thuận gọi người đi vào, trực tiếp quăng xuống một cái tấu chương tràn ngập tội trạng của hoàng hậu cho Lưu đại nhân xem.
Lưu đại nhân nhìn một lần, hai tay run rẩy “Hoàng Thượng, hoàng hậu luôn đôn hậu hiền đức, làm sao lại làm ra chuyện như vậy? Hoàng Thượng, nhất định là hoàng hậu nương nương bị oan uổng.”
“Lưu ái khanh cho rằng trẫm ngu xuẩn đến cả thật hay giả cũng không nhìn ra sao?” Tề Diệp nhướng mi, rõ ràng không vui.
Lưu đại nhân không dám nhiều lời, âm thầm trách cứ hoàng hậu quá hồ đồ, lại bị bắt tại trận, hôm nay còn liên lụy đến gia tộc. Nhưng hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, người đã chết rồi.
“Cựu thần ngu dốt, cầu xin Hoàng Thượng trách phạt!” Lưu đại nhân trong lòng không cam không nguyện quỳ thỉnh tội, trên mặt lại một mực cung kính xen lẫn chút hoảng sợ.
“Trách phạt, hừ! Sau này Lưu ái khanh vẫn nên tốn nhiều tâm tư vào việc dạy bảo nhi tử và nữ nhi đi. Nếu không phải bận tâm đến thể diện Hoàng gia, hôm nay trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy .”
“Ân điển của Hoàng Thượng, cựu thần ghi nhớ.” Âm thầm lau mồ hôi, Lưu đại nhân ra khỏi ngự thư phòng, rất nhanh phân phó người đi xuống hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
Thiếu một cái hoàng hậu, thế lực của Lưu gia nhất định sẽ suy yếu. Nhưng hắn cũng không lo lắng. Hiện nay Hoàng Thượng cũng không thể muốn làm gì thì làm, còn bị thế gia đại tộc kiềm chế khắp nơi. Với căn cơ của Lưu gia, Hoàng Thượng cũng không làm lay động được.
Cho dù hôm nay Lưu gia thiếu một cái hoàng hậu, ngày mai hoàng hậu cũng sẽ là người của Lưu gia. Chỉ cần cái vị trí kia là người Lưu gia, mất đi một cái thì có sao. Lưu gia có rất nhiều nữ tử xuất sắc.
Cung phi biết chuyện, nhưng cũng không dám nhiều lời. Tang lễ của hoàng hậu, các nàng vẫn mặc vào y phục trắng mà giữ đạo hiếu. Tang lễ thật lớn, toàn thành giăng vải trắng, đèn lồng trắng treo từng dãy dài. Toàn bộ dân chúng thành Kim Lăng ra ngoài cũng không dám ăn mặc trang điểm xinh đẹp, phần lớn đều là y phục màu nhạt thanh lịch.
Theo lý thuyết quan tài của hoàng hậu là phải đưa vào hoàng lăng. Tề Diệp lại không dự định như thế, cho người xây sửa một tòa lăng mộ bên ngoài hoàng lăng. Mọi người rất là khó hiểu, Hạ Uyển Chi lại hiểu được. Ở trong lòng Tề Diệp, vị hoàng hậu này căn bản không có tư cách tiến vào hoàng lăng. Nghĩ tới đó, Hạ Uyển Chi liền vui vẻ không thôi.
Đối với việc này, một vài đại thần có phê bình kín đáo. Lưu gia thì xác thực là không dám có một chút bất mãn. Dù sao hắn cũng cho Lưu gia thể diện, nếu hành vi và việc làm của hoàng hậu bị truyền ra ngoài, Lưu gia ở thành Kim Lăng cũng sẽ bị người ta lên án. Bởi vậy, Lưu gia bọn họ sẽ không vì chuyện vào hay không vào hoàng lăng mà gây ồn ào. Lưu đại nhân tin tưởng, cho dù không phải là nàng ấy, về sau người tiến hoàng lăng cũng sẽ là nữ tử của Lưu gia.Tang lễ kết thúc đã là đầu tháng ba, mùa anh đào nở rộ. Hậu cung bị đè nén gần một tháng đã sinh động trở lại. Nếu không có việc gì Hạ Uyển Chi sẽ đi ra ngoài một chút, anh đào ở ngự hoa viên vừa vặn nở. Mỗi lần ngủ trưa dậy, nếu tâm tình không tệ nàng sẽ ra ngoài đi bách bộ, ngắm hoa, thưởng hồ.
Lâm Huệ biết được bản thân sinh non là do một tay hoàng hậu tạo thành. Nàng thương tâm quá độ, lâm bệnh, nằm ở trên giường rất nhiều ngày đều không xuống nổi. Hạ Uyển Chi cũng không đi qua liếc mắt nhìn lần nào, chỉ sai Hạ Bích chuẩn bị chút ít thuốc bổ đưa qua, ân cần vài câu.
Đi mệt, Hạ Uyển Chi liền ngồi xuống ở trong đình. Hạ Bích bày mấy đồ ăn đã chuẩn bị tốt ra. Nàng ăn hạch đào, hoa quả, thưởng thức hoa anh đào. Nhìn trong chốc lát, thấy Lệ phi ôm An Bình tiểu công chúa đi tới, vài vị cung nhân đi theo phía sau.
Lệ phi nhìn thấy nàng, mỉm cười đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua cái bụng nhô cao của nàng, nói “Thật trùng hợp, Hạ chiêu nghi cũng tới!”
Hạ Uyển Chi đứng dậy khẽ hành lễ, nhìn An Bình tiểu công chúa mở to hai mắt đen láy nhìn mình, nàng cười cười “Bộ dạng tiểu công chúa thật tốt, cực kỳ giống Lệ phi nương nương.”
“Hạ chiêu nghi nói đùa, thái hậu nói là cực kỳ giống Hoàng Thượng khi còn bé. Bản phi nhìn cũng thấy vậy, ngược lại chỉ có Hạ chiêu nghi nói là giống bản phi.” Lệ phi có chút khoe khoang lên tiếng.
“Giống Hoàng Thượng đúng là phúc khí của An Bình tiểu công chúa.” Hạ Uyển Chi cười cười, thấy An Bình tiểu công chúa vẫn nhìn chằm chằm vào trâm gài tóc tinh xảo trên đầu mình, cười nói “Đồ Hoàng Thượng ban thưởng có thể cho tiểu công chúa chơi được không?”
“Đó cũng không nên. Nếu làm hư, dù là tiểu công chúa, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng sẽ trách phạt. Hiện tại ai không biết Hạ chiêu nghi đúng là phi tần Hoàng Thượng sủng ái nhất?” Lệ phi cho nhũ nương ôm tiểu công chúa đi chơi, có vẻ như sợ hãi Hạ Uyển Chi đến gần.
Hạ Uyển Chi cười cười, không lên tiếng. Nàng ta nói rất đúng, hôm nay Hạ Uyển Chi nàng còn không phải là nữ nhân được sủng ái nhất trong hậu cung sao?
Ngồi trong chốc lát, Hạ Uyển Chi hơi mệt, liền đứng dậy trở về.
Lệ phi nhìn thân ảnh rời đi, cười lạnh một tiếng. Dù được cưng chiều thì có thể thế nào. Hoa nở hoa tàn, cho dù bộ dạng tốt, dung nhan cũng sẽ già. Không quá hai năm nữa, nàng ta cũng chỉ là hoa cúc ngày hôm qua mà thôi.
Mấy ngày gần đây Lệ phi rất chịu khó chạy tới Thọ Ninh cung của Thái hậu. Biết rõ thái hậu thích hài tử, luôn ôm An Bình công chúa theo. Nàng còn giả bộ rất có hứng thú đối với kinh Phật. Nàng cũng nhìn chút ít, cùng thái hậu niệm kinh, sao chép kinh văn, một bộ dáng thành tâm hướng thiện.
Hoàng hậu qua đời, chuyện lớn nhỏ của hậu cung nhất thời không tìm được người phụ trách quản lý. Đức phi mất, Thục phi lại đang ở lãnh cung, còn dư lại vài vị đều là không làm được việc gì.
Mặc dù Tề Diệp có lòng muốn cho Hạ Uyển Chi quản lý hậu cung, nhưng hiện nay thân phận của nàng căn bản không đủ tư cách quản lý hậu cung, thân thể cũng chịu không nổi mệt mỏi, nên hắn không nói gì.Về phần phi tần khác, ngoại trừ Lệ phi, thật sự không đủ tư cách.
Lệ phi cũng biết, hôm nay nàng xem như là phi tần có phân vị cao nhất. Hậu vị vô chủ, hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ ở hậu cung dù sao vẫn cần có một người đến quản lý. Không quá hai tháng nữa chính là ngày mừng thọ Thái hậu, không thể không tổ chức yến tiệc.
Lệ phi muốn quản lý hậu cung, bắt lấy thực quyền, mỗi ngày bỏ ra không ít công sức ở trên người thái hậu và Tề Diệp. Hoàng Thượng đối với nàng cũng không có mấy thân thiện, Lệ phi đương nhiên hiểu Hoàng Thượng hướng về Hạ chiêu nghi. Sao nàng có thể để cho Hạ chiêu nghi thực hiện được, nghĩ tới nghĩ lui, Lệ phi liền chú ý phía thái hậu.
Ngoại trừ mỗi ngày cùng thái hậu ăn chay niệm Phật, một lòng hướng thiện ra, còn có thể thỉnh thoảng oán hận những bất cập ở hậu cung như cung nhân tản mạn khi đang làm nhiệm vụ gây ra chậm trễ. Thái hậu nghe vào mặc dù không nói gì, cũng đã để ở trong lòng.
Không quá mấy ngày, khi Tề Diệp đi Thọ Ninh cung cùng thái hậu dùng bữa, ăn xong, thái hậu nói “Hậu cung lớn như vậy cần phải có người quản lý. Hôm nay hậu vị vô chủ, nhất thời cũng tìm không được nhân tuyển thích hợp cho vị trí hoàng hậu. Mấy chuyện lớn nhỏ ở hậu cung cần người quản lý, trong vài vị phi tần, ai gia cảm thấy Lệ phi xem như cũng tốt. Nếu chịu khó dạy bảo một phen, cũng có thể dùng một chút.”
“Nếu thái hậu đã xem trọng, trẫm cũng không có ý kiến gì, để cho Lệ phi đi theo thái hậu học quản lý việc hậu cung đi!”
Hắn đã ra lời, ngày thứ hai Lệ phi liền nhận được ý chỉ, lập tức vui mừng không thôi. Đây là thứ mà trước kia nàng không dám nghĩ. Ai ngờ có một ngày sẽ có thể quản lý hậu cung. Nàng cho rằng cả đời đều sẽ bị hoàng hậu, Thục phi, Đức phi áp trên đầu. Hôm nay, các nàng chết thì chết, biếm lãnh cung thì biếm lãnh cung, căn bản không phải là đối thủ của nàng. Chỉ cần nàng quản lý tốt, lại sinh hạ hoàng tử, còn không phải hậu vị là dễ như trở bàn tay?
Điều kiện tiên quyết là lần này Hạ chiêu nghi sinh hạ cũng là tiểu công chúa, nàng ta sẽ không cản trở con đường lên ngôi hoàng hậu của mình.
Biết được Lệ phi quản lý hậu cung, Hạ Uyển Chi cũng không nghĩ gì. Từ khi nàng biết rõ Lệ phi thường xuyên chạy qua chỗ thái hậu, nàng đã biết sẽ có một ngày như vậy. Chỉ là, có thể quản lý cái hậu cung này lâu dài hay không còn phải xem bản lãnh của nàng ta.
Trong hậu cung, ai cũng không thể coi thường. Hoàng hậu, Đức phi đã không còn tồn tại. Thục phi vẫn còn ở lãnh cung, tạm thời không cần để ý tới. Về phần Lệ phi, hiện tại nàng không thể không phòng Lệ phi. Con người một khi có lòng tham, liền không còn là người trước kia.
Nàng phân phó Hạ Hoa lưu ý nhiều hơn nhất cử nhất động của Lệ phi, nếu dám mồm mép lừa người, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Tề Diệp rảnh rỗi cùng Hạ Uyển Chi đi Ngự hoa viên ngắm hoa, thân thể của nàng càng thêm sưng vù. Bụng đã hơn chín tháng, nặng trịch làm cho người có chút không thể chịu được, nàng luôn phải ôm bụng để giảm bớt sức nặng cho hai chân. Nàng đi không nhanh, Tề Diệp kiên nhẫn cùng nàng đi thong thả, thưởng thức hoa anh đào trong vườn, vẻ mặt dịu dàng ấm áp. Lâm Huệ nhìn Tề Diệp hái đến hai đóa anh đào hồng nhạt cắm lên búi tóc Hạ Uyển Chi, cẩn thận chu đáo, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt yêu thương. Tâm nàng nhói đau, suýt nữa đứng không vững, hốc mắt thoáng đỏ, trong lòng cực kì chua xót. Nàng bị bệnh mười mấy ngày, Hoàng Thượng chỉ đi thăm nàng một lần liền không đặt chân đến nữa. Nghe nói mỗi ngày hắn sẽ đi Chiêu Hoa cung, nghe thấy vậy làm cho người ghen tỵ biết bao nhiêu.
Cùng là nữ nhân của hắn, nhưng đãi ngộ quả thật khác biệt. Hạ chiêu nghi được nâng niu ở trong lòng bàn tay. Mà Lâm Huệ nàng cũng đã bị vứt bỏ ở một bên, tự sinh tự diệt không người để ý, lại càng không có người quan tâm.
Hạ Uyển Chi vuốt ve trên búi tóc, cười hỏi “Nhìn được không?”
“Đẹp mắt!” Tề Diệp cười vuốt ve mặt của nàng, vẻ mặt ôn nhu.
Hạ Uyển Chi không tin, nghiêng đầu nói “Hoàng Thượng cũng biết giễu cợt tần thiếp. Hiện tại thân thể tần thiếp cũng có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung, Hoàng Thượng lại còn nói đẹp?”
“Ở trong mắt trẫm, Uyển Nhi cho tới bây giờ đều chưa từng xấu, chớ đừng nói chi là Uyển Nhi đang mang thai hài tử của trẫm.” Hạ Uyển Chi phát hiện, hắn dỗ ngon dỗ ngọt đã là hạ bút thành văn, về phần có phải xuất phát từ thật lòng hay không, đại khái chỉ có hắn biết.
Hai người đang nói chuyện, tiểu thái giám báo là có đại thần tiến cung diện thánh, có chuyện quan trọng. Tề Diệp gật đầu, Hạ Uyển Chi nói “Hoàng Thượng trước hết đi xử lý triều sự đi, tần thiếp còn muốn đi dạo thêm một lát.”
“Ừ! Đừng đi xa, mệt mỏi liền đi về nghỉ, một chút nữa trẫm lại đi Chiêu Hoa cung nhìn ngươi.” Hạ Uyển Chi gật gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi, lại thưởng thức hoa anh đào trong chốc lát rồi ngồi xuống ở trong đình.
Hạ Bích sợ ghế đá quá lạnh, nàng sẽ không chịu nổi, sai cung nữ chuẩn bị ghế tròn để nàng ngồi nghỉ ngơi.
Cách đó không xa, Lâm Huệ nhìn thấy, nghiêng đầu hỏi “Mấy ngày nay, mỗi ngày Hạ chiêu nghi đều sẽ đến ngự hoa viên sao?”
“Vâng!” Thái Vi gật gật đầu, nói “Nô tỳ nghe nói lúc sắp sinh nở đi lại nhiều một chút, đối với việc sinh nở mới có lợi. Hạ chiêu nghi cũng làm không sai!”
“Vậy sao?” Vuốt ve bụng bằng phẳng, nếu là con của nàng không bị hoàng hậu làm hại sảy mất, hôm nay nàng cũng sẽ không phải là cái địa vị này. Hết thảy đều là hoàng hậu một tay tạo thành, chỉ tiếc nàng biết được quá muộn, ngay cả cơ hội báo thù cũng không có.
Mà nàng cũng không muốn nhìn xem người khác được sủng ái, nhìn xem người khác sinh con dưỡng cái, mẹ vinh nhờ con.
Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, y phục, đồ chơi cho hài tử đều chuẩn bị xong. Hoàng cung có bà đỡ chuyên môn chịu trách nhiệm đỡ đẻ, kinh nghiệm lão luyện. Nhũ nương là Hạ Uyển Chi tự mình chọn lựa người có gia thế trong sạch, đoan trang đúng mực. Quan trọng nhất đó là không phải do ai đưa tới, mà là nàng nói Hạ phu nhân ngầm tìm đến.
Dù sao cũng là người chiếu cố con của nàng, Hạ Uyển Chi không hy vọng bị người khác tìm kẻ hở. Nhũ nương cũng phải là người đáng tin, nếu không nàng sẽ không giữ ở bên người.Bữa tối Tề Diệp dùng ở Chiêu Hoa cung. xem nàng ăn không ít, khẩu vị của hắn không tệ, cũng đi theo ăn nhiều hơn chút ít. Sau khi ăn xong hai người đi quanh Chiêu Hoa cung một chút, vừa nói chuyện vừa thưởng thức ánh chiều tà.
Sau khi màn đêm buông xuống, Tề Diệp ngồi một lát liền trở về ngự thư phòng xử lý triều chính. Đêm đã khuya, quản sự Kính Sự phòng cầm khay lục đầu bài dâng lên cho hắn, nói “Thái hậu nói gần đây Hoàng Thượng rất ít đến hậu cung, bảo nô tài khuyên Hoàng Thượng nhiều vài câu, hôm nay hậu cung con nối dòng mỏng manh, gánh nặng khai chi tán diệp cho hoàng gia còn phải nhờ Hoàng Thượng gánh chịu.”
Tề Diệp hiểu ý tứ của thái hậu, ánh mắt quét qua từng khối lục đầu bài tinh tế, nhìn tấm thẻ của Lâm sung dung nhiều hơn. Quản sự hiểu ý, lật ra thẻ bài của Lâm Huệ, cười nói “Nô tài đi truyền lời, xin Hoàng Thượng chờ một lát.”
Hạ Uyển Chi biết được Tề Diệp lật ra thẻ bài của Lâm Huệ, khẽ nhíu mày “Không phải nói là đã lấy ra sao?”
“Nô tỳ đi hỏi, hôm nay thái hậu dặn dò, người phía dưới không dám trễ nãi, liền treo thẻ bài của Lâm sung dung lên.” Hạ Bích bẩm chi tiết.
Thái hậu lên tiếng, người phía dưới tự nhiên không dám chậm trễ. Hạ Uyển Chi cắn cắn môi, nói “Biết rồi, đi xuống đi!”
Nàng nằm ở trên giường, nghĩ tới Lâm Huệ trằn trọc hầu hạ dưới thân hắn, trong lòng rất là tức giận.
Lâm Huệ nhìn cửa treo đèn lồng màu đỏ, không khỏi nở nụ cười, sai Thái Vi thưởng công công truyền lời rồi phân phó cung nhân chuẩn bị nước nóng. Nàng muốn trang điểm tắm rửa, rửa sạch một phen nghênh đón Hoàng Thượng.
Rửa mặt xong, Lâm Huệ ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn xem bản thân trong gương thanh lệ xinh đẹp, vuốt ve mặt. Nàng cầm lấy lược gỗ chải tóc dài, mặt mày như vẽ, thấy thế nào cũng không thua gì Hạ chiêu nghi, vì sao Hoàng Thượng cứ sủng ái nàng ta như vậy?
Chẳng lẽ thật như người khác ngầm vụng trộm nói, nàng ta có cái chỗ gì hơn người?
Khổ nỗi không bắt được trọng điểm, Lâm Huệ lắc lắc đầu, nhớ ra cái gì đó liền mở hộp trang sức ra, lấy thứ giấu ở trong hốc tối. Nàng cắn cắn môi, phân phó Thái Vi đem bột thuốc trong bao đó rắc một chút vào súp bổ đang chuẩn bị. Nàng lại rắc chút ít vào trong nước trắng, quấy một chút rồi thu thập gọn gàng.
Không bao lâu Tề Diệp tới, Lâm Huệ thu thập tâm tình tiến lên nghênh đón. Tề Diệp đã rửa mặt một phen, mặc thường phục, mặt như quan ngọc.
Thái Vi bưng súp ngân nhĩ cẩu kỷ đặc biệt hầm cách thủy đi lên, Lâm Huệ tiếp nhận đưa cho Tề Diệp, nói “Hoàng thượng xem tấu sớ cả đêm chắc hẳn mệt mỏi, tần thiếp chuẩn bị một chén súp ngân nhĩ cẩu kỷ, Hoàng Thượng nếu không ghét bỏ liền nếm mấy miếng xem như thế nào?”
Tề Diệp không có cự tuyệt, tiếp nhận chén sứ trắng, nhìn xem ngân nhĩ trăng trắng và cẩu kỷ đo đỏ đã bỏ hạt ở trong súp, dù có thế nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Hắn uống một ngụm, cảm thấy hương vị coi như không tệ, hai ba ngụm liền uống xong.
Lâm Huệ khẩn trương nhìn, thấy cũng không có gì khác lạ, lúc này mới ám ám thở phào nhẹ nhõm. Lúc tiếp nhận chén đại khái bởi vì quá khẩn trương, tay nàng run lên, chén rơi ra, nàng không có chụp kịp, xoảng một tiếng, tan nát ở dưới đất.
Lâm Huệ vội quỳ xuống “Tần thiếp thất nghi!”
“Đứng lên đi! Cho người thu thập một chút là được!” Tề Diệp không có ý trách móc, nhìn thoáng qua mảnh vụn cũng không nói cái gì.
Lâm Huệ ám ám thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh có cung nữ tiến lên dọn dẹp mảnh vụn. Nàng rót một chén trà cho Tề Diệp, bản thân thì bưng nước trắng lên uống, mắt nhìn từng chút từng chút nước trắng được uống hết, nàng lại khẩn trương.
Hai người ngồi trong chốc lát, Lâm Huệ nói là canh giờ không còn sớm, liền hầu hạ Tề Diệp thay quần áo nghỉ ngơi. Tề Diệp nhìn người thấp hơn hắn một cái đầu cứ lắc lư ở phía trước, có mùi thơm ngát kỳ dị từ trên người nàng tản mát ra. Hắn nhìn cần cổ tuyết trắng, bộ dạng phục tùng, rũ mắt thuận theo. Tề Diệp liếm liếm môi, ánh mắt trở nên u tối.
Y phục trên người được cởi gần hết, Lâm Huệ bò lên giường, ngồi ở cuối giường, thả rèm xuống. Nàng nằm ở bên cạnh hắn, hai tay run lên nhè nhẹ, nhắm mắt, toàn thân lại căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, người bên cạnh có động tĩnh, truyền đến tiếng xột xoạt, cảm giác bị một bóng tối bao trùm, Lâm Huệ mở mắt ra đã nhìn thấy Tề Diệp hai tay chống ở hai bên người mình, hai mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm. Sau một khắc trên người chợt lạnh, Lâm Huệ kinh ngạc một chút, trên người lập tức nặng trịch. Hắn đã áp xuống tới, thân thể ấm áp đè lên nàng, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ nàng, hôn môi gặm cắn.
Nhìn xem rèm giường lắc lư, Lâm Huệ nhắm mắt lại, hai tay hai chân quấn ở trên người hắn, cảm giác hắn dũng mãnh tiến vào, từng đợt từng đợt làm cho không ai có thể đè nén cảm giác sung sướng đến muốn hòa tan. Nàng cúi đầu rên rỉ, ư ư a a, trằn trọc hầu hạ.
Một phen mây mưa xong, hai người đều thở hồng hộc, thân thể vẫn còn sung sướng, bàn tay hắn xoa nắn bộ ngực mềm mại của nàng. Một lần nữa bị áp ở bên dưới, Lâm Huệ âm thầm hít vào một hơi, cảm giác ngứa ngáy khó chịu, bên dưới ướt át, toàn thân xụi lơ, trong lòng giống như kiến bò, hi vọng hắn có thể mạnh bạo hơn nữa.
Đúng lúc này, Quang Thuận công công ở ngoài cửa nói “Hoàng Thượng, hình như Hạ chiêu nghi thân thể khó chịu, kêu ngự y tới. Hoàng Thượng có muốn đi Chiêu Hoa cung xem một chút hay không?”
Tề Diệp vừa nghe, bất chấp đang chuẩn bị hành sự, từ trên người Lâm Huệ trèo xuống, không để ý tới chuyện nàng thất vọng, phủ thêm áo ngủ đi ra ngoài, là chiếc áo mà Hạ Uyển Chi thêu cho hắn. Lâm Huệ vội vàng đứng dậy hầu hạ hắn rửa mặt, thân thể khó chịu đến mức hận không thể nhào tới, không để cho hắn rời đi. Nhưng lý trí không để cho nàng hành động thiếu suy nghĩ.
Đưa mắt nhìn người vội vã rời đi, Lâm Huệ miệng đắng lưỡi khô, phân phó “Mau chuẩn bị nước lạnh.”
“Nương nương!” Thái Vi giật mình “Nếu nương nương muốn tắm rửa, nô tỳ liền đi chuẩn bị nước nóng.”
“Nước nóng không dùng được, chuẩn bị nước lạnh, càng lạnh càng tốt, mau!” Cảm giác dưới thân một mảnh ẩm ướt, Lâm Huệ lớn tiếng phân phó.
Xem nàng vẻ mặt không đúng, gò má ửng hồng, toàn thân nóng lên, Thái Vi không dám trễ nãi vội vàng chuẩn bị một thùng lớn nước lạnh. Lâm Huệ chui vào, nước lạnh như băng bao phủ nàng, toàn thân rùng mình một cái. Nóng lạnh đan xen, làm cho người khó chịu không thôi.
Run rẩy, Lâm Huệ cắn ngón tay thầm nghĩ, rốt cuộc là thân thể thật sự không thoải mái hay là mượn cơ hội lôi Hoàng Thượng đi từ trên giường của ta. Uyển tỷ tỷ, đừng để cho ta hận ngươi!