Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 86: Chương 86




Edit: navahn

Beta: RineAnh

Bà đỡ ôm tiểu Hoàng tử ra ngoài báo tin vui cho Tề Diệp cùng Thái hậu: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Hạ Chiêu nghi bình an sinh hạ tiểu Hoàng tử, mẹ tròn con vuông!”

Nghe vậy, Tề Diệp cùng Thái hậu không đợi nàng ta đến gần liền đứng dậy nhìn đứa trẻ mới sinh trong tã lót, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, tuy là có chút xấu nhưng trẻ con mới sinh đều như vậy, chuyện này cũng không ngoài ý muốn.

Tề Diệp nhìn thoáng qua, trong lòng mừng rỡ, âm thầm ghi nhớ Hạ Chiêu nghi, sau đó vén màn che đi vào. Cung nữ đang chăm sóc thân thể cho Hạ Uyển Chi, Hạ Bích thấy hắn đi đến liền vội vàng hành lễ: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng sinh được Hoàng tử! Nương nương cực kỳ mệt mỏi nên đã ngủ.”

Hắn gật đầu, bất chấp cả phòng đang nồng nặc mùi máu tươi vẫn ngồi xuống một bên, dịu dàng vuốt ve mặt của nàng, nói nhỏ: “Uyển Nhi, ngươi sinh cho trẫm một vị tiểu Hoàng tử!”

Người trên giường mệt mỏi đã ngủ, căn bản không nghe được hắn nói cái gì.

Thái hậu vẫn có chút không dám tin là tiểu Hoàng tử, tự mình vén tã lót lên nhìn thoáng qua, chính mắt xác định tiểu Hoàng tử không phải tiểu Công chúa liền vui mừng không thôi đòi ôm hắn.

Hài nhi dường như phát hiện điều gì, đôi mắt nhỏ híp híp, khóc lớn lên. Thái hậu vội vàng nhẹ giọng ôm hắn dụ dỗ, Thái hậu rất có kinh nghiệm, chỉ trong chốc lát hài nhi đã ngừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, ngủ thiếp đi. Mặt mày Thái hậu bỗng chốc hớn hở, vui mừng không ngớt.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy trời đã sáng hẳn, trên người cũng tắm rửa sạch sẽ, Hạ Uyển Chi giật giật, lập tức hít vào một hơi, thân dưới có chút đau đớn. Nghe thấy động tĩnh, Hạ Bích vội vàng tiến đến, cười nói: “Nương nương đã tỉnh? Nếu đói bụng thì để nô tỳ phân phó người làm thức ăn mang đến.”

“Tiểu Hoàng tử đâu?” Hạ Uyển Chi trong lòng chỉ nhớ đến hài tử.

“Tại chỗ nhũ nương bên kia, nương nương chờ một lát, nô tỳ cho người đi gọi nhũ nương tới!” Hạ Uyển Chi gật đầu, Hạ Bích phân phó xong, quay về phía nàng nói: “Tiểu Hoàng tử rất khỏe mạnh, cũng rất nhu thuận, nương nương không cần lo lắng.”

Nàng thoáng an tâm, hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”

“Giờ Tỵ hai khắc, nương nương đã cực kỳ mệt mỏi rồi.” Rót một chén nước ấm cho nàng súc miệng, người ở cữ cần cấm kỵ nhiều chuyện, Hạ Bích đã nhớ kỹ trong lòng.

Rửa mặt xong, nhũ nương đã ôm một cái tã lót tiến đến. Hạ Uyển Chi kích động ngồi thẳng, Hạ Bích thả hai cái gối mềm sau lưng nàng. Nhũ nương sau khi hành lễ đem tã lót giao cho nàng, Hạ Uyển Chi ôm hài nhi đang ngủ say, ngũ quan còn chưa thấy rõ, nhưng khuôn mặt nho nhỏ này đúng là làm cho lòng người mềm nhũn. Nàng cúi đầu cọ xát mặt hài nhi, ôn nhu nói: “Tiểu Hoàng tử có tốt không?”

“Tiểu Hoàng tử tất cả đều tốt, mới vừa rồi uống sữa nên ngủ say, nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ chăm sóc cẩn thận.”

“Ừ!” Hạ Uyển Chi đáp một tiếng, nhìn đứa bé mặt mũi tay chân đều nho nhỏ, cảm giác cực kỳ tốt đẹp, không đành đưa nhũ nương ôm đi liền cho hắn nằm bên cạnh.Không đến một lát Hạ Đồng xách theo hộp cơm tiến đến, đặt trên giường một cái bàn nhỏ, bày ra thức ăn tinh xảo ngon miệng, một chén canh gà thanh đạm cũng để bên cạnh. Ngủ đến bỏ qua bữa sáng, nàng đương nhiên rất đói bụng, bưng canh gà uống xong lại ăn thêm chút cháo. Ăn no đúng là khiến người ta cảm thấy thỏa mãn, nàng cầm khăn tay lau miệng, nghiêng đầu nhìn tiểu Hoàng tử đang ngủ say sưa, khóe miệng nở nụ cười.

Dùng bữa không bao lâu đã nghe thấy ngoài cửa cung có tiến cung nữ thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Uyển Chi nghiêng đầu nhìn lại, thấy bóng dáng của hắn lập tức xuất hiện trước mắt. Hắn mỉm cười nhìn nàng, tiến đến phía trước, nói: “Tốt hơn chút nào chưa?”

“Phiền Hoàng thượng ghi nhớ, tần thiếp đã khá hơn nhiều!” Nàng cười một tiếng, hỏi: “Hoàng thượng sao lại tới đây?”

“Trẫm nghe nói Uyển Nhi tỉnh nên đến nhìn một chút, tối hôm qua vất vả cho Uyển Nhi sinh hạ tiểu Hoàng tử vì trẫm.” Hắn ôn nhu vén mấy sợi tóc ra sau tai, nhéo vành tai mềm mại khéo léo của nàng, thanh âm cũng cực kỳ nhẹ nhàng.

Hạ Uyển Chi trong lòng rung động, nhìn hắn cười không đáp.

Nhìn hài nhi nằm một bên, Tề Diệp cười vuốt ve mặt hắn: “Cho hắn ngủ chỗ này sẽ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nhũ nương đâu?”

“Không sao, bây giờ vẫn chưa muốn ngủ, tần thiếp vẫn muốn nhìn hắn.” Hai người nghiêng đầu nhìn chằm chằm hài nhi ngủ yên, trong chốc lát bèn nhìn nhau cười.

Đang cười, hài nhi ngủ say đột nhiên méo miệng khóc lớn lên, Hạ Uyển Chi luống cuống chân tay ôm hắn. Đầu tiên kiểm tra tã lót xem có phải tiểu rồi hay không, thấy bên trong quả thực đã ướt liền giao cho nhũ nương đem xuống chăm sóc.

Hồi lâu, hài nhi được ôm đến lần nữa, lại ngủ thiếp đi, Hạ Uyển Chi nhìn thêm một chút sau đó cho hắn nằm trên giường. Tề Diệp nói: “Cho nhũ nương mang qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, khỏi quấy rầy ngươi. Dù sao cũng chỉ cách vài bước, muốn nhìn thì gọi người ôm tới là được rồi.” Nàng suy nghĩ một chút, gật đầu.

Tề Diệp hỏi: “Đã ăn gì chưa?”

“Đã dùng qua!” Hạ Uyển Chi mỉm cười trả lời.

Hai người đang nói chuyện, Hạ Bích đã đến bẩm báo: “Nương nương, Lâm Sung dung đến đây!”

Hạ Uyển Chi liếc nhanh Tề Diệp, gật đầu: “Cho nàng vào đi!”

Hạ Bích lui ra ngoài, rất nhanh Lâm Huệ đã khoan thai bước đến, cũng không nghĩ sẽ trông thấy Hoàng thượng ở đây, hành lễ nói: “Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Chiêu nghi nương nương. Chúc mừng Hoàng thượng đã có được tiểu Hoàng tử!”

“Đứng lên đi!” Tề Diệp bưng trà uống, nhàn nhạt đáp một câu.

Lâm Huệ cười với Hạ Uyển Chi, nói: “Chúc mừng Hạ Chiêu nghi!”

Hạ uyển Chi cười cười, cho Hạ Bích nhận lễ vật: “Khiến ngươi phí công!”

“Đây là hỉ sự.” Lâm Huệ cười ôn nhu, hàn huyên cùng nàng vài câu, dặn dò nàng nghỉ ngơi cẩn thận sau đó hỏi: “Tiểu Hoàng tử sao không ở bên người nương nương?””Đã ngủ, nhũ nương ôm xuống chăm sóc, muội muội ngày khác lại tới xem sau.” Lâm Huệ gật đầu, ngồi một chút sau đó đứng dậy rời đi. Tề Diệp nhìn Hạ Uyển Chi tinh thần không tốt, đỡ nàng nằm nghỉ ngơi, rất nhanh nàng đã ngủ mất.

Tề Diệp liền phân phó Hạ Bích không để cho những phi tần kia tới quấy rầy nàng, Hạ Bích gật đầu.

Từ sáng sớm hậu cung đã biết Hạ Uyển Chi sinh hạ Tiểu hoàng tử, sau khi thỉnh an Hoàng hậu đều đưa lễ vật đến, Hạ Uyển Chi ngủ nên cũng không biết nhiều. Trên triều đình dĩ nhiên cũng biết Hoàng thượng có tiểu Hoàng tử, tất nhiên đều chúc mừng rôm rả, dù sao dưới gối hắn cũng cần phải có một vị tiểu Hoàng tử như vậy.

Mỗi ngày Thái hậu đều đi qua nhìn tiểu Hoàng tử một chút, có thể thấy được bà thích đến cỡ nào. Thật ra cũng có thể cho người đem tiểu Hoàng tử ôm đến cho bà xem, nhưng Thái hậu nghĩ Chiêu Hoa cung cách xa Thọ Ninh cung, hài tử mới sinh không lâu, rất mảnh mai, nếu có gì sơ xuất, chính bà cũng ảo não không thôi. Cho nên mỗi ngày đều tự mình đi Chiêu Hoa cung nhìn tiểu Hoàng tử, yêu thích không buông tay.

Hạ Uyển Chi biết được cũng không nói gì, Thái hậu vui mừng như vậy chẳng qua là đợi rất lâu mới có tiểu Hoàng tử, trong lòng nhất thời mới mẻ. Nếu hậu cung có nhiều vị tiểu Hoàng tử, đoán chừng cũng không đặc biệt như vậy.

Nàng cho Hạ Bích các nàng săn sóc cẩn thận, đặc biệt là đồ ăn cùng nhũ nương, dặn dò Hạ Đồng lưu ý nhiều một chút.

Nàng sinh xong, mấy ngày sau rất suy yếu, phần lớn thời gian đều là ngủ. Tề Diệp mỗi ngày đều kiên trì tới xem nàng cùng tiểu Hoàng tử.

Đảo mắt một cái, tiểu Hoàng tử đã sinh được ba ngày. Tề Diệp phân phó Lệ phi cử hành yến hội tắm ba ngày trong cung, Thái hậu tự mình tắm tắm rửa rửa cho tiểu Hoàng tử. Lễ tắm ba ngày đương nhiên rất náo nhiệt, quan viên từ tam phẩm trở lên đều đem theo gia quyến tiến cung dự tiệc, Hạ Uyển Chi cũng nhận được không ít quà tặng.

Thân thể nàng bất tiện, chỉ ở Chiêu Hoa cung tĩnh dưỡng. Tiểu Hoàng tử tất nhiên phải có mặt, nàng đành phải cho Hạ Bích, Hạ Đồng và nhũ nương cùng đi, đi một lát liền trở lại.

Lệ phi mặc dù không cam lòng vẫn phải cử hành yến hội một cách náo nhiệt. Đúng là Hạ Chiêu nghi người ta tốt số, một lần liền có thể sinh được tiểu Hoàng tử, nếu nàng sinh hạ tiểu Hoàng tử, khẳng định cảnh tượng không khác nàng ta bây giờ. Chỉ tiếc, nàng sinh hạ một vị tiểu Công chúa.

Yến hội náo nhiệt nhất là lúc thả khói lửa ở ngự hoa viên, ánh lửa sáng ngời nở rộ giữa bầu trời đêm, thu hút rất nhiều người ngửa đầu nhìn ngắm. Ngay cả Thục phi trong lãnh cung cũng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ, nói: “Hoàng thượng đúng là chi một số tiền khổng lồ, cùng lắm là yến hội tắm ba ngày đã làm long trọng đến vậy, khẳng định con tiện nhân kia vô cùng đắc ý.”

“Nương nương trở về đi, bên ngoài gió lớn, đừng để tổn thương thân thể.” Cung nữ thấp giọng khuyên bảo.

Thục phi nhìn bầu trời đêm: “Ngày mai tìm Vương ngự y đến lãnh cung một chuyến.””Vâng!” Cung nữ gật đầu.

Tề Diệp sinh được Hoàng tử rất cao hứng, trong yến hội uống nhiều rượu, sau đó bất chấp Quang Thuận công công khuyên bảo vẫn đi Chiêu Hoa cung. Hạ uyển Chi đã ngủ, nghe động tĩnh liền tỉnh dậy, sửng sốt nhìn thấy hắn ngồi bên giường, lại nghe thấy mùi rượu, hỏi: “Hoàng thượng say?”

“Trẫm không say! Ngủ đi, trẫm ngồi một chút rồi đi!” Tề Diệp cười lắc đầu.

Không nói đến chuyện hắn say hay không say, hắn ngồi trước giường nhìn chằm chằm như vậy, ai mà ngủ được? Hạ Uyển Chi phân phó chuẩn bị canh giải rượu, Hạ Bích liền rót một chén nước mật ong đến, Hạ Đồng nói say rượu uống nước mật ong cũng có thể giảm bớt.

Tề Diệp ngoan ngoãn uống một chén nước mật ong lớn nồng mùi ngọt, nói: “Trẫm hôm nay thật cao hứng!”

“Hoàng thượng cao hứng là tốt rồi.” Nàng hiểu ý tứ của hắn, nở nụ cười thật sâu.

Tề Diệp cầm lấy tay nàng vuốt ve, móc từ trong lòng ra một cái vòng ngọc đeo lên. Nàng đưa tay nhìn, vòng ngọc ôn nhuận, ánh sáng thanh khiết, vừa nhìn cũng biết là thượng phẩm, cười nói: “Tạ Hoàng thượng ban thưởng.”

“Có thích không?” Tề Diệp cười hỏi.

“Chỉ cần là đồ Hoàng thượng ban thưởng, tần thiếp đều thích.” Nàng vuốt ve vòng ngọc, mỉm cười rạng rỡ.

Trong lòng Tề Diệp run lên, cúi đầu cọ xát trên mặt nàng. Một mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, nàng cũng không tránh đi, chỉ là vuốt ve mặt của hắn nói: “Không còn sớm, Hoàng thượng về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lâm triều.”

“Ừ!” Hắn ngồi thêm một lát, hỏi thăm tiểu Hoàng tử vài câu, nghe nàng nói đã buồn ngủ liền đứng dậy rời đi.

Hạ Uyển Chi trước khi ngủ vuốt ve vòng ngọc trên cỏ tay, khẽ cắn môi, nói: “Cho nhũ nương ôm tiểu Hoàng tử đến đây.”

Hạ Bích chần chừ một chút, không hiểu nửa đêm canh ba nàng sao còn muốn xem tiểu Hoàng tử? Có điều Hạ Bích vẫn rất nhanh phân phó, Hạ Uyển Chi nhìn tiểu Hoàng tử ngủ say, vuốt ve khuôn mặt mềm mại, nhìn hồi lâu mới thỏa mãn, liền cho nhũ nương ôm về săn sóc.

Hôm sau Hạ Uyển Chi vừa dậy đã nghe Hạ Bích bẩm báo: “Nương nương, sáng nay lãnh cung bên kia truyền tin tức đến, nói là Thục phi nương nương mang thai, cho ngự y chẩn mạch, xác định là hỉ mạch.”

“Cái gì?” Hạ Uyển Chi trừng mắt: “Sao có thể? Chắc không phải lại là giả bộ chứ.”

“Hoàng thượng và Thái hậu cũng hoài nghi như thế, dù sao tiền Hoàng hậu cũng dùng thủ đoạn như vậy. Để cẩn thận, Hoàng thượng cho năm sáu vị ngự y có y thuật cao siêu đi chẩn mạch, Lâm ngự y cũng đi, xác định là hỉ mạch, không dám nói dối nửa câu.”

“Hiện tại sao rồi?” Hạ Uyển Chi nhíu mày: “Lệ phi đúng là làm cho người khác thất vọng.”

Nếu Thục phi mang thai, rất có thể là cơ hội trở mình. Vất vả mới có thể khiến cho nàng ta bị biếm lãnh cung, nhưng nếu nàng ta vì đứa bé này mà xoay người cũng không phải là không thể, dù sao trong bụng nàng cũng chính là huyết mạch Hoàng gia.”Hoàng thượng tạm thời chưa có động tĩnh, Thục phi vẫn bị nhốt ở lãnh cung như cũ.” Hạ Bích đem những gì mình biết nói ra.

Hạ Uyển Chi gật đầu: “Cho Hạ Hoa nhìn chằm chằm.”

“Nương nương, nếu Thục phi được thả ra, khẳng định gây bất lợi cho nương nương. Không bằng nương nương ra tay trước?” Hạ Bích sau khi tự cân nhắc liền không yên lòng nói.

“Nói thì nghe dễ, trước kia không ra tay, hôm nay nàng ta mang thai mới động thủ, nhất định khiến cho người khác chú ý. Ta không muốn vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn, tạm thời cứ nhìn thử đã.”

Lệ Phi quả nhiên ngu dốt, bỏ qua cơ hội tốt, lúc trước nàng cũng không nên tín nhiệm đồ vô dụng Lệ phi.

Trong lòng Lệ phi hiện tại cũng hoảng loạn, biết Thục phi mang thai, nàng sợ hãi không thôi. Nghĩ đến việc chỉ cần Thục phi trở mình, khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng, vậy phải làm cái gì bây giờ?

Hoảng sợ cho tới trưa nàng mới nghĩ tới cách ứng đối, đem đồ đã chuẩn bị ra, gọi Tú Hà đến: “Đem cái này bỏ vào thức ăn của Thục phi.”

“Nương nương!” Tú Hà nói: “Chuyện này không ổn, nếu là lúc trước thì không nói, hôm nay Thục phi có thai, đồ ăn tất nhiên rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ bị phát hiện.”

“Hiện tại không động thủ, đợi nàng ra khỏi lãnh cung càng không có cơ hội. Nhanh đi, đừng làm cho bản phi thất vọng.” Lệ Phi gương mặt tái nhợt thảm hại, vô cùng khẩn trương.

Tú Hà muốn nói lại thôi, cắn môi lui xuống.

Ăn trưa xong Tề Diệp sang thăm, Hạ Uyển Chi đang uống thuốc, trông thấy hắn, nàng cười một tiếng. Sau khi uống xong chén thuốc, nhận bát nước sạch từ tay hắn để súc miệng.

“Buổi trưa Hoàng thượng không nghỉ ngơi một chút sao?”

“Không sao! Lúc này trẫm cũng không ngủ được!” Tiếp nhận chén trà Hạ Bích dâng lên, hắn uống một ngụm, hỏi: “Hôm nay tốt hơn chút nào không?”

“Đã khá hơn nhiều, ngự y nói chỉ cần tĩnh dưỡng là được.” Nàng hỏi: “Tần thiếp nghe nói Quý Bảo lâm có thai, thật đúng là chúc mừng Hoàng thượng.”

Nghe vậy, sắc mặt Tề Diệp trầm xuống, cũng không lên tiếng.

Hạ Uyển Chi nói: “Hoàng thượng sao vậy?”

“Không sao!” Tề Diệp nhàn nhạt đáp một câu.

“Dù sao đứa nhỏ trong bụng Quý Bảo lâm là huyết mạch Hoàng gia, cho dù nàng phạm vào chuyện gì thì thai nhi trong bụng cũng là vô tội. Nếu Hoàng thượng thả nàng ra khỏi lãnh cung, người khác cũng không dám nói gì.” Hạ Uyển Chi thử nói.

“Trẫm hiểu!” Tề Diệp thở dài nói: “Chỉ là cho nàng ta ra ngoài, hậu cung không chỗ nào yên bình, khẳng định Lệ phi bên kia cũng không thể nào chấp nhận.”

Đúng vậy, Lệ phi nhất định sẽ sợ hãi, nếu Thục phi trở mình, Lệ phi sao có thể sống tốt?

“Dù sao cũng vì Quý Bảo lâm làm hại Lệ phi nương nương suýt chút nữa không giữ được hài tử, cũng may tiểu Công chúa bình an vô sự.” Hạ Uyển Chi cố ý nhắc tới tội trạng của Thục phi, thấy mặt hắn giãn ra, tâm tình cũng tốt lên chút ít.

“Đừng lo lắng, chăm sóc thân thể thật tốt, tự trẫm có chừng mực.” Tề Diệp trấn an vài câu, nhìn canh giờ không còn sớm liền rời đi.

Hạ Uyển Chi vuốt vòng ngọc, tâm tình phức tạp.

Bữa tối, Tề Diệp bị Thái hậu gọi đi Thọ Ninh cung. Ăn xong Thái hậu mới nói: “Dù sao trong bụng nàng cũng mang cốt nhục Hoàng gia, lãnh cung lại lạnh lẽo đơn sơ, bất lợi đối với thai nhi. Ai gia cũng biết rõ chuyện nàng phạm tội, danh hiệu Thục phi cũng đã đoạt đi, lại bị cấm túc mấy tháng, coi như là trừng phạt đủ rồi. Về sau Lệ phi cùng An Bình công chúa cũng không có gì bất ổn, không bằng cho nàng một cơ hội hối cải được không?”

Thấy Tề Diệp trầm mặc, Thái hậu lại tiếp tục nói: “Quý gia trên triều đình cũng là trung thần, giang sơn của Hoàng thượng vẫn cần những đại thần này. Trước kia Quý gia đuối lý, hôm nay Quý Bảo lâm mang long chủng, Quý gia nhất định sẽ dâng tấu cầu tình, Hoàng thượng cần phải cân nhắc thật tốt.”

“Trẫm hiểu, Thái hậu không cần lo lắng.” Tề Diệp có chút phiền muộn.

Hôm sau lâm triều, quả nhiên không ít đại thần dâng tấu sớ. Quý đại nhân trên triều bày ra bộ dáng có lỗi với quân vương, một mực muốn chịu đòn nhận tội, càng làm cho trong lòng Tề Diệp không thích, bãi triều sớm. Nhìn tấu sớ chất thành một chồng, hắn tức giận đến nỗi phất tay áo mà đi.

Buổi sáng Hạ Uyển Chi thấy hắn đến, rất kinh ngạc. Nàng đang trêu chọc tiểu Hoàng tử, tiểu Hoàng tử khó ngủ nên nàng chơi cùng hắn thêm một chút. Trông thấy Tề Diệp đi đến, nàng cười nói: “Hoàng thượng đến đây xem đi, hai con mắt tiểu Hoàng tử cực kỳ giống Hoàng thượng.”

Nhìn nụ cười ôn nhu vui mừng của nàng, phiền muộn trong lòng Tề Diệp tiêu tan, đi tới gần nhìn tiểu Hoàng tử khẽ mở mắt. Hắn cực kỳ thích ngủ, mấy ngày nay đến đều thấy hắn nếu không khóc thì chính là ngủ, khó thấy được sự thanh tỉnh. Tề Diệp ôn nhu nhìn đôi mắt nhỏ mở ra, lại cẩn thận nhìn thêm một chút cũng không thấy giống mình, nhưng nàng nói cực kỳ giống thì cứ xem như cực kỳ giống đi.

Chơi đùa trong chốc lát, tiểu Hoàng tử buồn ngủ, Hạ Uyển Chi cho nhũ nương ôm xuống chăm sóc, nghiêng đầu hỏi hắn: “Hoàng thượng hình như mất hứng?”

“Có một chút!” Tề Diệp thở dài, cầm lấy tay nàng nhéo nhéo.

“Có chuyện gì sao?”

“Quý thất phu dâng tấu sớ muốn xin trẫm tha thứ cho tội trạng của Thục phi.” Tề Diệp oán hận nói.

“Thất phu” – đây chính là từ do Tề Diệp giận dữ mới dùng để hình dung một đại thần. Ai cũng biết chỉ cần mang thai là có thể có cơ hội xoay mình, Quý gia vì lợi ích của mình, sao lại không hành động?

“Hoàng thượng gọi nàng là Thục phi, có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng đã tha thứ cho nàng.” Tề Diệp nhíu mày nhìn nàng, Hạ Uyển Chi trấn an: “Hoàng thượng đừng vội nóng giận, nghe tần thiếp nói đã. Hôm nay Quý Bảo lâm mang long chủng, Hoàng thượng không thể vô tâm bất chấp, nếu Hoàng thượng cùng nàng có đứa nhỏ, chỉ cần Hoàng thượng thích thì tha thứ cũng không có gì đáng trách.”

“Trẫm không có!” Tề Diệp không vui, Hạ Uyển Chi khiêu mi nhìn hắn, Tề Diệp càng mất hứng, trừng mắt nói: “Trẫm nói không có là không có!”

“Được, tần thiếp tin Hoàng thượng.” Không có là tốt rồi!

“Lại nói về chuyện ban đầu, nếu trong lòng Hoàng thượng không thích, mà cũng không thể khiến cho các đại thần không vui, sao Hoàng thượng không thuận theo ý tứ của đại thần? Dù sao cũng là cốt nhục của Hoàng thượng, vị trí Thục phi tuy không được, nhưng mỹ nhân hay tài nhân cũng không phải là không thể. Chờ đến khi sinh xong hài tử, nếu Quý Bảo lâm còn chưa biết hối cải, lúc đó Hoàng thượng lại xử trí cũng không muộn.”

Tề Diệp suy nghĩ một chút, gật đầu nhìn nàng: “Uyển Nhi nói rất đúng!”

Nàng gật đầu mỉm cười, trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng cũng ngàn vạn lần bất đắc dĩ, nàng không thể không giả bộ dịu dàng trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.