Cùng Quân Ban Đầu Gặp Lại

Chương 16: Chương 16: Rời đi




Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Thanh Cửu, ngươi thật có thể chịu đau, bị hành hạ lâu như vậy cũng còn kiên trì, kêu cũng không kêu một tiếng, ngươi xem một chút miệng mình, bị ngươi cắn thành dạng gì.”

Ly Âm cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho Diệp Thanh Cửu, cho hắn ăn uống thuốc.

“Thương tổn chúng ta không sai biệt lắm, ta đem dược của mình chia ngươi uống một nửa, thế nào, đối với ngươi đủ tốt đi! Bất quá ngươi không cần đa tạ ta, ta cũng là nhìn ngươi quá thảm mới giúp ngươi.”

“Ta hỏi ngươi a, hầu bao kia đến cùng là chuyện gì xảy ra a, ngươi làm sao xem như bảo bối? Bọn họ đánh ngươi ngươi đều không buông tay! Chẳng lẽ… là tri kỷ ngươi đưa?”

“Tri kỷ ngươi tuấn lãng đi? Nhưng so được với Đại tướng quân uy chấn tứ phương? A… Ngươi mặt đỏ cái gì, lẽ nào dung mạo thật so với tướng quân còn muốn tuấn lãng vài phần?”

“Ai, trách ngươi vốn không chịu tiếp khách đây, là muốn vì người kia thủ thân đi? Bất quá ngươi đã có tri kỷ, làm sao sẽ bị bán… Bị đưa tới nơi này?”

“Ngươi có muốn ta giúp ngươi một tay hay không mang tin ra ngoài làm cho hắn tới cứu ngươi? Đừng nhìn ta bị giày vò đến mơ hồ, ta thực sự khỏe đâu! Ngươi xem, mới nằm một ngày ta liền sinh long hoạt hổ rồi! Giúp ngươi cái việc nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề… Thế nào? Có muốn hay không?”

“…”

Ly Âm không ngừng ghé vào tai hắn nói đâu đâu, cảm giác một hồi là dán vào lỗ tai của hắn nói chuyện, một hồi vừa như cách hắn rất xa, âm thanh lờ mờ như cách một đoàn sương mù dày đặc.

Diệp Thanh Cửu cảm thấy chính mình hẳn nghe không rõ những lời này đó, nhưng cố tình từng chữ từng câu đều nghe đặc biệt rõ ràng, đau đớn tại Nam Nguyệt Các đều bị cưỡng ép nhớ một lần.

Dường như có một luồng hơi lạnh ở trong cơ thể hắn tán loạn, hắn cố gắng đứng dậy nhưng không cách nào lấy lại ấm áp, hàn ý từ trong cơ thể sinh ra, truyền đến toàn thân.

Hắn run rẩy, thậm chí nghe được thanh âm nha(răng) trên nha dưới va vào nhau. Có thể là vô dụng, thuỷ băng lãnh mang theo mùi tanh chui vào, hắn rất nhanh liền cảm thấy không thể thở nổi, nghẹt thở làm cho ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

“Thanh Cửu? Tỉnh lại đi? Không được ngủ!”

Thật sự là muốn chết đi…

Hắn dĩ nhiên nghe được tướng quân âm thanh.

Diệp Thanh Cửu cố gắng mở mắt, muốn nhìn tướng quân một lần cuối cùng, mí mắt lại như dính nhau, một đôi tay vô hình kéo suy nghĩ của hắn, đem hắn kéo đi vào vực sâu vô tận.

“Thanh Cửu? A Cửu! A Cửu —— “

Diệp Thanh Cửu tâm tư bị một tiếng này kéo về, cố sức mở hai mắt ra.

“Tướng quân…”

Hắn nỗ lực phát ra tiếng, miệng chỉ có thể giật giật, một âm tiết đều không ra, thiên ngôn vạn ngữ như bị chặn ở cổ họng. Vị rỉ sắt quen thuộc dâng lên, hắn nằm úp sấp ở bên giường nôn ra một vệt huyết lớn, trong đó còn có một ít thủy trong hồ sen.

“Thanh Cửu? Thái y mau đến xem!”

Nhưng tay vẫn luôn gầy gò nhẹ kéo áo hắn, Lục Lang Phong cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Thanh Cửu đối với hắn lộ ra nụ cười.

Một nụ cười phảng phất nhìn thấu hết thảy, hết thảy thư thái, mất đi hết thảy hy vọng.

“Tướng quân… Không cần…”

Lục Lang Phong yên lặng, thuận ý hắn đem người nâng dậy bán ngồi ở đầu giường, thời điểm chạm lưng Diệp Thanh Cửu mới kinh ngạc phát hiện người này đã gầy gò như da bọc xương.

“Xem ra ta thể không thấy được mẫu thân.”

Diệp Thanh Cửu hơi nhắm mắt, thâm tình nhìn về phía Lục Lang Phong, nước mắt theo gò má không một tiếng động rơi xuống, rất nhanh liền tại trên vạt áo nhiễm ra một đoàn ẩm ướt.

“Nếu thân thể của ta còn có thể kiên trì, người kia có thể ở trong thân thể của ta thức tỉnh, làm phiền hắn vì ta tẫn một phần hiếu đạo…”

“Còn có Ly Âm tại Nam Nguyệt Các, thời điểm ở Nam Nguyệt Các, hắn giúp ta rất nhiều, nếu tướng quân không ngại, Thanh Cửu cầu ngài giúp hắn chuộc thân.”

Diệp Thanh Cửu không để ý tới Lục Lang Phong khuyên can, chấp nhất nói.

“Thanh Cửu ngươi nhẫn một chút, để thái y nhìn có được hay không?”

Lục Lang Phong ôn nhu khuyên nhủ, hắn nghe Diệp Thanh Cửu như công đạo di ngôn nói, tinh thần không yên.

“Tướng quân… Gọi ta một tiếng A Cửu có được hay không?”

Diệp Thanh Cửu không có thời gian để ý, đầy mong đợi nhìn Lục Lang Phong, thâm tình trong mắt như muốn tràn ra, giống như khi còn bé mong đợi mẫu thân làm y phục mới cho hắn, đợi đến màn đêm thăm thẳm, đợi đến ánh nến tắt, đợi đến bình minh, cũng không chịu từ bỏ.

Đáng tiếc, y phục mới mẫu thân nhất định sẽ làm ra, mà câu trả lời chỉ có thể là ——

“… Thực xin lỗi.”

“Ta biết, ta vẫn luôn biết.”

Chỉ là luôn luôn trốn tránh, còn hy vọng xa vời…

Rõ ràng đối phương chỉ nói ba từ, ba chữ này lại làm tâm hắn đau đớn, so với phụ thân uống say thua tiền đánh hắn đau hơn. So với lão ma ma ơt Nam Nguyệt Các khiến người ở trên người hắn quăng roi đau hớn. So với bị treo trên xà nhà để người tại vết thương huyết nhục mơ hồ xát muối đau hơn…

Mẫu thân… Ta đau… Ta đau quá…

“Thanh Cửu tự biết sớm tại hai tháng trước nên đi vào luân hồi, nhờ có hắn ta mới có thể cùng tướng quân ở chung một đoạn thời gian, mong rằng trong lòng tướng quân đối Thanh Cửu không cần có bất kỳ áy náy, có thể cùng tướng quân ở chung như vậy, đã là mong muốn suốt đời của Thanh Cửu…”

“Chúc… Chúc các ngươi bạc đầu giai lão, sau này, ta cũng sẽ không lại xuất hiện. Thanh Cửu có hai tâm nguyện… Mong rằng tướng quân có thể thành toàn… Hầu bao này, liền vật quy nguyên chủ…”

Hắn từ trong lòng lấy ra túi tiền coi là trân bảo, chậm rãi nhét vào trong tay Lục Lang Phong.

Trước khi nhắm mắt, rốt cục chạm tới nhiệt độ lòng bàn tay tướng quân.

Vẫn ấm như bốn năm trước như vậy.

Nhưng chung quy không phải thuộc về mình.

Diệp Thanh Cửu khóe mắt rơi một giọt nước mắt, tay vô lực từ Lục Lang Phong trong tay lướt xuống.

Mà, đến khi chết, hắn cũng không biết tướng quân hiện tại từ lâu không phải tướng quân hắn đã gặp.

Thậm chí ngay cả hi vọng đều ký thác sai người.

Hắn từng cho là tướng quân vốn một thân lãnh cốt, cũng không biết tướng quân thâm tình xưa nay chỉ vì một người.

Mà người kia, không phải hắn.

“Thanh Cửu! Thanh Cửu!”

Lục Lang Phong hô to, người trên giường từ lâu không có động tĩnh, cả người lạnh lẽo.

Hắn đưa tay thăm dò mạch Diệp Thanh Cửu, có chút phát run.

“Thái y… Ngươi tới xem một chút…”

Thái y thấy phản ứng của Lục Lang Phong, trong lòng sớm có tính toán, cẩn thận kiểm tra một phen mới bất đắc dĩ thở dài:

“Tướng quân nén bi thương.”

Cầu mà không được, suy nghĩ quá độ, tích tụ vu tâm, can khí bất thư, khí ky bất khoái. (thật sự tui không biết mấy cái bệnh của đông y, tra google cũng không có, chịu thôiT.T)

Hơn nữa ngã vào trong ao, ngày đông thuỷ thấu xương, hàn khí xâm nhập, cầu tử chi tâm(lòng muốn chết) như vậy, sợ là Hoa Đà* cũng không cách xoay chuyển…

(*Hoa Đà được xem là thần y, ông tổ của Đông y.)

Nam Nhứ, Phi Nhứ ngã xuống đất, khóc nói không ra lời.

Lục Lang Phong ngồi bên giường. Hình ảnh như dừng lại, mờ nhạt ánh nắng đánh tới phía sau hắn, cả người đều bao phủ trong bóng tối, khiến người không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn. Lâu sau mới thấy hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn về hầu bao trong lòng bàn tay.

Trên hầu bao thêu vài sợi tua, đầu sợi đều đã phai màu, vừa nhìn liền biết bị người nhẹ nhàng vuốt ve vô số lần.

Lục Lang Phong đưa nó nắm tới, dùng sức đến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Không phải ngươi không hảo, chỉ là trong lòng ta sớm đã có người, lại không có vị trí dư thừa.

Mặc dù là có, cũng hận không thể tất cả đều để cho Tô Hiểu Cửu.

Thậm chí… Ta cũng không phải người ngươi một mực chờ đợi…

Mười Lăm tránh ra thị nữ ôm ấp nhảy lên giường, vây quanh người trên giường “Miêu miêu” không ngừng, đuôi cũng luôn luôn tại chóp mũi hắn gãi động, giống như muốn gọi Tô Hiểu Cửu rời giường cùng nó đùa.

“Miêu ô ~ “

Tiểu miêu không hiểu chuyện, cho là người chỉ đang ngủ, coi chính mình làm nũng là có thể đem người đánh thức, cũng không hiểu Nam Nhứ cùng Phi Nhứ vì sao khóc thở không ra hơi, không hiểu đại chủ nhân vì sao không để ý đến nó, vì sao không giống thường ngày cùng chủ nhân thân mật. (Bé mèo coi anh là đại chủ nhân a ~)

Lục Lang Phong đưa nó ôm đến trong lồng ngực, không biết là đối với nó nói chuyện hay là tại tự nhủ ——

“Người đã mất.”

Trên giường người nghe vậy đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hơi thở yếu ớt khiến người không chú ý tới.

Miêu đồng(đồng tử mèo~) màu hổ phách không chuyển động nhìn chằm chằm người trên giường, đem móng vuốt đưa đến dưới mũi y, có thể cảm nhận mao mình theo hô hấp y nhẹ nhàng lay động.

“Miêu ô! miêu!”

Ta nhìn thấy! Chủ nhân còn đang lười biếng ngủ!

“Mười Lăm, đừng nghịch…”

Lục Lang Phong thân thủ muốn ôm Mười Lăm đi, lại bất ngờ nhìn thấy trên lông mi người trên giường khẽ run ——

Hắn không dám chớp mắt, sợ chỉ là ảo giác.

“Thái y… Ngươi tới xem một chút!”

Hắn khẽ gọi một câu, như sợ âm thanh quá lớn quấy nhiễu mỹ mộng cảnh.

“Là.” (Dạ~)

Mặc dù thái y nghĩ thầm, tướng quân nhất định là cực kỳ coi trọng vị tiểu công tử này mới có thể rối như tơ vò, chẳng lẽ người chết còn có thể sống lại? Hắn vừa mới nhìn kỹ, tiểu công tử tuyệt đối không thể lại…

“A?”

Làm sao có khả năng? Còn có mạch đập? Rõ ràng đã…

“Quái lạ! Quái lạ! Lão phu làm nghề y hơn bốn mươi năm, vẫn là lần đầu thấy chuyện lạ này!”

Trong lòng Lục Lang Phong vang lên câu nói của Diệp Thanh Cửu:

“Về sau… Ta cũng sẽ không lại xuất hiện…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.