Lâm Lập Hạ thổi tắt
ngọn đèn trong tay, đứng ở ngoài cửa cẩn thận quan sát Lâm Hành Dật, lúc này mới phát hiện bên người hắn để rất nhiều bình rượu. Có bình còn có
bình hết, chỗ nào cũng có.
Này, sẽ không phải là người nào đó
mượn rượu giải sẩu đấy chứ? Lâm Lập Hạ kết hợp tình huống trước mắt với
suy đoán của bản thân, xem ra, Lâm thiếu gia thật sự là trốn ở nơi này
uống rượu, nhìn bình rượu vứt đầy đất xem chừng hắn đã uống rất nhiều
rồi. Không biết tửu lượng của hắn thế nào?
Lâm Lập Hạ vỗ vỗ đầu
mình, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến tửu lượng của hắn. Hiện tại
nàng vẫn nên lo tìm đồ ăn ngon cho cái bụng của nàng đi, chẳng lẽ bây
giờ lại đẩy cửa ra cười tủm tỉm với Lâm thiếu gia chào một tiếng, “Chào
buổi tối.”
Chậc, quên đi, nàng vẫn không nên xen vào chuyện tốt
hay không tốt của người khác thì hơn. (Chào buổi tối trong cv là buổi
tối hảo, hảo có nghĩa là tốt). Biểu chiều Lâm thiếu gia đã nói không
muốn nhìn thấy nàng nữa, hiện tại chính là lúc sự tử chủ của hắn cực kỳ
thấp, nói không chừng điên lên liền vươn tay cho nàng một cái kết luôn,
đến lúc nó nàng muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Lâm Lập Hạ
kéo kéo quần áo trên người chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, gió lạnh đột
nhiên thổi vào mặt làm cái mũi ngưa ngứa, mắt thấy sẽ hắt xì thành tiếng nàng vội vươn tay che kín miệng mình, vì thế chỉ phát ra tiếng vang cực kì nhỏ. Nàng vừa chuẩn bị rời đi lại không ngờ bước hụt, cả người chuẩn bị ngã xuống đất.
Lâm Lập Hạ bắt lấy cánh cửa theo bản năng, lại bởi vì trọng tâm không vững mà cả người ngã vào bên trong. Vì thế, cửa
“Cạch” một tiếng bị nàng đụng vào mà mở ra. Chờ khi ổn định thân hình,
Lâm Lập Hạ chậm rãi ngẩng đầu, mang theo tươi cười ngượng ngùng nhìn về
phía Lâm Hành Dật, “Cái đó, Hành Dật, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua
mà thôi…”
Lâm Hành Dật giống như không nghe thấy tiếng động gì cũng như giọng nói của Lâm Lập Hạ, chỉ lo nâng ly rượu đổ vào miệng mình.
Thấy thế, Lâm Lập Hạ lại thử gọi một tiếng, “Hành Dật?”, nhìn thấy Lâm Hành
Dật vẫn không có phản ứng cô mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đã say
không nhẹ rồi. Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ vẫn đi qua chỗ hắn, ngồi xuống bên
người hắn.
Giống như nhận thấy bên cạnh có người, lúc này Lâm
Hành Dật mới chậm chạp quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại cầm bình
rượu lên uống.
Lâm Lập Hạ chú ý đến đôi mắt trong suốt bình
thường vẫn mang theo hèn mọn bây giờ lại tràn ngập tơ máu, đáy mắt đều
là thần sắc ảm đạm. Tròng lòng nàng rung động, miệng lại không biết nói
gì để an ủi hắn. Nên nói gì? Nên làm gì? Tất cả mọi chuyện hắn đều không thể không đối mặt, chỉ hy vọng sau đêm nay hắn có thể lấy lại tinh
thần, không cần bị ân oán của người xưa mà trói buộc bản thân.
Lâm Lập Hạ dời tầm mắt nhìn về mọt bình rượu bên cạnh, nàng có chút tò mò
tửu lượng một chén là say của mình. Nàng đã thề bản thân không bao giờ
động vào rượu nữa, nhưng đó đã là chuyện của đời trước, hơn nữa ở cổ đại cũng không có bia. Lâm Lập Hạ cầm lấy cái cốc thử uống một ngụm nhỏ,
cay quá, mặt bỗng liền nóng bừng lên, nhưng chỉ một lúc sau liền cảm
thấy miệng có chút thơm thơm, hoàn toàn không giống với thứ bia vừa cay
vừa đắng ở hiện đại. Ừ, nói tóm lại là uống rất ngon, uống thêm một ngụm nữa.
“Nương ngươi là người thế nào?” Lâm Hành Dật đột nhiên mở miệng.
Lâm Lập Hạ nghe vậy thì sửng sốt, nương của nàng? Trong đầu hiện lên một
gương mặt xa lạ mà quen thuộc, nàng cười khổ lắc đầu, nàng… Không có
nương. Nhưng mà người Lâm thiếu gia hỏi hẳn là Lâm tiểu thư đi, nương
của Lâm đại tiểu thư, đã ở cảnh giới không thể gọi là “Mẫu thân” được
nữa rồi. Nào có mẫu thân nào lại có thể đối xử với nữ nhi của mình như
vậy, chuyển hết oán giận đối với người trượng phu đã chết lên người nữ
nhi, xem nữ nhi ruột thịt của chính mình không đáng một đồng. Thật đáng
buồn cho Đỗ Lệ Nương khi luôn luôn nhớ kĩ oán hận năm đó, nếu lúc trước
bà bỏ qua khúc mắc bắt đầu lại một lần nữa với Lâm Viễn Sơn, có lẽ hiện
tại đã không xảy ra những chuyện như vậy mà yên tâm hưởng một cuộc sống
hạnh phúc.
Thẳng đến lúc giọng nói của Lâm Hành Dật lại vang lên
Lâm Lập Hạ mới phát giác bản thân vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của
chính mình, cũng không trả lời câu hỏi của hắn. Mà dường như Lâm Hành
Dật cũng không để ý, ngược lại tự mình nói ra.
“Nương ta rất đẹp, nhưng mà dù có đẹp đến thế nào thì cha ta cũng không thèm liếc nhì bà
một cái.” Lâm Hành Dật thấp giọng nói, trong giọng nói tràn đầy mê mang.
“Ta biết nương vẫn luôn rất yêu cha, cho dù cha có nói, ngay từ đầu nương chỉ muốn lợi dụng thân phận của ông.”
“Ta luôn hận cha ta, hận ông ấy vì sao lại vô tình như vậy. Nương ta cho dù có chết vẫn không bằng nữ nhân kia.”
“Nhưng mà nương, người biết không, không phải là cha không cần người.” Lâm
Hành Dật thì thào, “Cha nằm mơ đều mơ thấy người, người quan trọng hơn
nữ nhân kia. Nương, người vui vẻ sao?”
Lâm Lập Hạ ngồi bên cạnh
nghe hắn nói không khỏi cảm thấy đau lòng. Những việc xảy ra mấy ngày
hôm nay, nàng có thể vân đạm phòng khinh mà nói hy vọng hắn có thể quên
đi, nhưng mà lại không đứng ở lập trường của hắn mà suy nghĩ. Tuổi còn
nhỏ đã bị phụ thân của mình không quan tâm đến, mẫu thân lại buồn bực
không vui cuối cùng tự sát mà chết. Thật vất vả mới có một trưởng bối
quan tâm yêu thương mình, lại không ngờ tất cả chỉ là một âm mưu. Vô
cùng oán hận phụ thân mình, nhưng huyết thống vĩnh viễn là điều không
thể vứt bỏ được, hận càng sâu cũng là yêu càng nhiều. Tuy rằng hắn luôn
tỏ ra xa lạ với Lâm Viễn Sơn, nhưng Lâm Lập Hạ biết dù Lâm Mậu Thịnh có
quân tâm hắn thế nào, thì sâu trong lòng, hắn vẫn luôn khao khát tình
yêu của phụ thân mình.
Tình thân rốt cuộc là cái gì, ở lúc rét
lạnh nhất có thể cho con người cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng. Nhưng
những lúc lãnh khốc lại có thể làm cho người ta lòng nát dạ đau.
Trong trí nhớ xa xa kia hiện về gương mặt bình thường của một người, nhưng
năm đó cũng là một phòng phái kiều diễm mê người. Nàng trốn ở một chỗ
tối tăm lẳng lặng nhìn người phụ nữ đứng chờ ở cửa nhà trẻ chuẩn bị đón
đứa con đáng yêu của mình về nhà. Nàng nghĩ muốn đi lên gọi ra hai chữ
kia, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình liền đau khổ dừng bước chân.
Nàng xuất hiện cũng không làm thay đổi điều gì, mang đi chính là chuyệ cũ
của người phụ nữ nghĩ lại mà kinh. Nàng giống như một sinh vật sống
trong chỗ âm u tối tăm, vĩnh viễn không thể quang minh chính đại mà thừa nhận bản thân.
Người đàn ông kia sự nghiệp thành công xuất hiện
hạnh phúc ở trên ti vi cùng với người vợ xinh đẹp quý phái và hai người
con gái sinh đôi ngoan ngoãn ngọt ngào. Sau khi ông có thể vứt bỏ được
khoảng thời gian hoang đường thời niên thiếu, cuộc sống của ông dường
như không còn tiếc nuối gì, hoàn mỹ đến mức làm cho cánh đàn ông phải
ghen tỵ. Cô đứng ở trước TV một lần lại một lần nói với chính bản thân
mình, nhìn đi, đây chính là người cùng với người phụ nữ kia sinh ra
mình, chẳng qua có lẽ ông ta đã quên sự tồn tại của nàng từ lâu rồi.
Nàng không phải là nữ nhi bảo bối xinh đẹp của ông ta, không tao nhã như các nàng, không giống các nàng về mọi mặt.
Bọn họ dường như đều
quên mình đã từng trải qua một khoảng thời gian như vậy, đều bắt đầu
cuộc sống yên ổn hạnh phúc của bản thân. Chỉ có nàng bị vất bỏ, không
biết nên đứng ở chô nào.
Nhìn người thiếu niên cô đơn trước mắt,
Lâm Lập Hạ như thấy được chính mình trước đây, nước mắt không báo trước
mà rơi xuống. Nàng bắt đầu nhẹ giọng khóc nức nở ôm lấy Lâm Hành Dật,
thiếu niên này làm nàng cảm thấy tiếc nuối, đau đến mức hô hấp đều run
lên.
Lâm Hành Dật hơi nghi ngờ nhìn nữ nhân ôm lấy hắn, sau khi
nghe được tiếng khóc rất nhỏ của nàng thì cả người liền chấn động, cuối
cùng vươn tay ôm lấy nàng, “Nương… Dật Nhi rất nhớ người…” Trong giọng
nói nức nở đều là oan ức, hắn ôm nàng khóc không thành tiếng.
Nghe vậy nước mắt của Lâm Lập Hạ rơi càng dữ, nhẹ giọng nói, “Dật Nhi… Nương cũng rất nhớ con.”
“Nương, người nói dối, nếu người nhớ Dật Nhi vì sao lúc trước lại ném Dật Nhi ở lại mình mình!” Lâm Hành Dật nhớ tới khuôn mặt xanh xao của mẫu thân
mình, càng bất an ôm chặt nàng.
“Nương không mang Dật Nhi theo vì Dật Nhi còn có chuyện quan trọng phải làm.” Giọng nói của Lâm Lập Hạ
mềm mại dịu dàng, “Việc nương không làm xong chờ Dật Nhi làm giúp
nương.”
“Nương… Người biết không, cha không có chán ghét người…”
Hắn vội vã muốn nói cho mẫu thân mình biết, người bà yêu cũng không hề
không quan tâm đến bà.
“Nương biết hết.” Vỗ vỗ lưng trấn an hắn,
Lâm Lập Hạ cố gắng nói chậm rãi, “Ta biết bây giờ Dật Nhi rất khổ sở,
nương sẽ luôn luôn ở bên cạnh nhìn con, cho nên Dật Nhi nhất định phải
kiên cường. Hiện tại Dật Nhi đã trưởng thành, là nam tử hản đỉnh thiên
lập địa. Nương tin tưởng Dật Nhi sẽ biết sau này nên làm thế nào.”
Lâm Hành Dật trầm mặc một lúc rồi nói, “Nương, bây giờ người còn yêu cha không?”
Lâm Lập Hạ ngẩn người, nhớ tới nữ tử xinh đẹp mà cô đơn trong miệng Lâm
Hành Dật cùng Lâm Viễn Sơn, “Yêu, vì sao lại không yêu? Không phải Dật
Nhi cũng yêu sao?” Chịu đừng mười mấy năm cô độc chỉ vì ông thỉnh thoảng đến thăm một lần, cho dù bị ông oán hận cũng kiên trì sinh đứa bé ra,
dùng cách quyết liệt nhất thể hiện kiền trì của bản thân, nữ tử như vậy, toàn tâm toàn ý yêu Lâm Viễn Sơn, cho dù không được đáp lại thì hẳn là
yêu đi.
“Mẫu thân…” Cảm giác ấm áp trước mắt là thật, Lâm Hành Dật thỏa mãn nhắm hái mắt lại, hô hấp dần dần vững vàng.
Lâm Lập Hạ cẩn thận điều chỉnh tư thế của hắn, để cho hắn có thể ngủ thoải
mái một chút. Gương mặt tuấn tú của thiếu niên còn mang một chút trẻ
con, giờ phút này lại hồn nhiên như vậy, cùng với dáng vẻ âm dương quái
khí ngày thường của hắn thì khác quá nhiều. Lâm Lập Hạ tinh tế xoa xoa
gương mặt hắn, vừa rồi chính là tạm thời làm nương của hắn, vì sao hiện
tại nhìn vẻ mặt không hề phòng bị lúc ngủ của hắn trong nàng lại thấy
một loại cảm động dạt dào? Lâm Lập Hạ cười không thành tiếng, cũng khép
hai mắt lại dựa vào đầu hắn.
Sáng sớm hôm sau.
“Thiếu gia, thiếu gia?”
Lâm Hành Dật cau mày mở mắt, trước mắt hiện ra bóng dáng mơ hồ của một
người, vươn tay xoa xoa trán, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng. Vừa tỉnh
ngủ, suy nghĩ còn mơ hồ, sau khi thấy bình rượu la liệt trên mặt đất hắn mới nhớ chuyện đêm qua.
Hắn một mình trốn trong nhà bếp uống
rượu, uống đến mức sau này xảy ra chuyện gì cũng không biết, chỉ là hình như mơ thấy mẫu thân, dường như bên cạnh có người ở cùng mình cả buổi
tối. Nghĩ đến đây Lâm Hành Dật nhếch môi cười cười, lúc cúi đầu lại thấy được áo khoác trên người, quần áo này là của nhà hoàn Lâm phủ? Lại
ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, hắn ở miệng hỏi, “Tía Tô, người ở
cùng ta đêm qua là ngươi?”
“Dạ?” Tía Tô nghe vậy thì ngẩn ngơ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người thiếu niên trước mắt thì không tự chủ được nói, “Vâng.”
Lâm Hành Dật đứng dậy ôm lấy Tía Tô, “Tía Tô…” Hóa ra đêm qua không phải là mơ, thật sự có người ở bên cạnh hắn cả một buổi tối.
“Thiếu gia…” Tía Tô vừa vui sướng lại hoảng hốt, thiếu gia là lần đầu tiên làm ra động tác thân mật như vậy với nàng. Nhưng mà thiếu gia vừa hỏi nàng
có phải người ở bên cạnh thiếu gia tối hôm qua không? Lúc nàng thức dậy
chỉ thấy mỗi thiếu gia ghé vào bàn mà ngủ, cái áo khoác trên người thiếu gia cũng không phải của nàng. Nhưng mà, nhưng mà nàng thực sự rất thích thiếu gia, nếu thiếu gia hiểu lầm nàng là người kia thì thiếu gia cứ
hiểu lầm đi, nàng thật vất vả mới có cơ hội này…
Lâm Hành Dật
mang chút cảm kích ôm nữ nhân trong lòng, cũng không nhìn thấy vẻ mặt
bất an của nàng, mà một đầu khác của Lâm phủ, trong phòng của Lâm đại
tiểu thư, Lâm Lập Hạ nhỏ giọng oán hận nhào vào trong chăn.
(Lời editor: Đây là lý do anh chỉ là nam phụ mà thôi)
“Thật là, biết vậy không thì đã không đi làm người tốt rồi, cổ đều muốn vẹo
sang một bên.” Tuy là nói vậy, trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười vui vẻ,
thật may là đêm qua nàng đã đến giúp hắn.
Người thiếu niên kia, về sau sẽ trở nên kiên cường đúng không.