Mạc Tử Huyền cũng không trả lời câu hỏi của nàng..., mở miệng nói, "Hai con thánh thú này vốn là tám năm trước Tây Vực tiến cống ấu thú cho triều
ta, lại không ngờ tới bị người cướp đi ở núi cửa khẩu. Sứ thần nói khi
đó có cứu được một cô nương xinh đẹp, nhưng sau khi thánh thú bị cướp
thì không thấy bóng dáng nàng đâu nữa."
Sắc mặt của đại đương gia càng ngày càng kém.
"Cho đến mấy ngày trước trong cung mới nhận được tin tức, nói thánh thú là
bị Âm Phong Lĩnh cướp đi." Mạc Tử Huyền nói tới chỗ này nhìn nàng cười
tao nhã, "Bây giờ nhìn bộ dáng này của di nương, chắc mỗi tháng đều uống máu của thánh thú đúng không?"
Đại Đương Gia kinh ngạc không
thôi, người này thế mà lại có thể biết rõ chuyện về thánh thú tám năm
trước như vậy, lông mày nhỏ nhắn của nàng nhíu lại lại hỏi, "Chẳng lẽ
ngươi là người trong cung?"
Nhuyễn tiên vốn đang quấn chặt Mạc Tử Huyền đột nhiên buông lỏng, Mạc Tử Huyền vô cùng tự nhiên đứng dậy,
"Xem ra đầu óc của di nương vẫn còn có thể sử dụng được."
Đại
Đương Gia kinh ngạc nhìn nam tử này dễ dàng tránh thoát được trói buộc,
"Ngươi thế nhưng có thể mở được ‘ngàn kết’ của ta?" Nói xong trong mắt
lóe lên nghi ngờ, "Vậy vì áo ngươi lại để ta bắt về đây?"
Lời nói vừa dứt cả người nàng đột nhiên chấn động, nam tử này lại cố ý về trại với nàng, chẳng lẽ hắn muốn…
Mạc Tử Huyền vỗ tay tán thưởng, "Di nương cuối cùng cũng hiểu ra. Vốn là ta cũng không muốn tiêu diệt hoàn toàn các ngươi, để cho các ngươi một con đường sống cũng không sao. Nhưng ông trời lại để ta phát hiện ra mưu kế của ngươi. Không phải ngươi muốn huyết tẩy thanh trấn sao, người có
lòng dạ độc ác như vậy sao có thể giữ lại. Thả Lang Đa đi chính là để
kêu ngươi tới thu thập ta."
"Thì ra là ngươi muốn dụ ta." Đại
Đương Gia không ngờ mình lại có thể trúng mưu kế của người trước mắt
này, tối hôm qua nàng nghe Lang Đa báo lại nói gặp được một nhân vật lợi hại như vậy, cho nên mới định mang theo thánh thú đi trước, không ngờ
lại là một công tử tuán mỹ như vậy, nàng lập tức liền nổi lên tà tâm
muốn dẫn hắn trở về trại, nàng thống lĩnh Âm Phong trại mấy chục năm,
cộng thêm mấy năm gần đây sau khi thuần phục hai con thánh thú này thì
mọi việc càng thêm thuận lợi, lại không nghĩ rằng hôm nay sẽ thua ở
trong tay nam tử nhìn qua có vẻ vô hại này. Vốn Lang Đa nói vị nam tử
này rất âm hiểm nàng còn cảm thấy Lang Đa chuyện bé xé ra to, nhưng hóa
ra mọi phản ứng của mình đều trong dự đoán của nam tử này.
Mạc Tử Huyền mỉm cười, "Nếu không phải ta tự mình đến nghênh đón Đại Đương
Gia, những tên quan phủ ngu xuẩn kia sao có thể bắt được ngươi chứ?"
Trong mắt Đại Đương Gia thoáng qua sát ý, "Hả? Công tử bây giờ định bắt ta
sao?" Nói xong đoản kiếm cất giấu trong tay nàng đâm về phía Mạc Tử
Huyền.
Thân hình Mạc Tử Huyền lóe lên dễ dàng né ra, bên trong
mắt phượng của hắn tràn đầy nụ cười nhìn Đại Đương Gia nói, "Đại Đương
Gia thật sự cho rằng ta sẽ không chuẩn bị mà tới bắt ngươi?"
Đại Đương Gia hơi nheo mắt, "Ngươi là có ý gì?"
"Trên người ngươi đã trúng độc, ngươi vẫn không phát hiện sao?" Mạc Tử Huyền nói.
Đại Đương Gia nghe vậy nở nụ cười khinh thường, "Loại thủ đoạn ngây thơ này cũng muốn lừa gạt ta sao, thật là một đứa bé ngu ngốc."
Nụ cười của Mạc Tử Huyền càng tăng lên gật đầu nói, "So sánh với di nương ta xác thực coi như là ‘đứa bé’ rồi."
Đại Đương Gia tức giận sắc mặt đỏ bừng, nàng thế nhưng lại tự đâm vào chỗ
đau của mình. Lửa giận trong lòng càng thêm dâng cao, nàng bắt đầu ra
chiêu ác độc tấn công Mạc Tử Huyền.
Mạc Tử Huyền có chút cố sức
ứng phó tiến công của nàng, nhưng mà trên mặt vẫn mang bộ dáng không gợn sóng."Di nương, đừng trách tiểu chất ta không nhắc nhở ngươi... Ngươi
càng vận công thì độc sẽ phát tác càng nhanh đấy."
"Ít nói lời vô ích đi!" Dao găm của Đại Đương Gia xoẹt qua cánh tay của Mạc Tử Huyền,
cẩm bào màu xanh nhạt bị cắt rách, một ít máu tươi chảy ra ngoài.
Cho dù là như vậy Mạc Tử Huyền vẫn mặt không đổi sắc, Đại Đương Gia Âm
Phong Lĩnh này quả thật có chút bản lĩnh, thân là một nữ tử chỉ huy một
đám mãng phu đó cũng không phải là chuyện dễ. Nhưng nữ tử cuối cùng cũng chỉ là nữ tử, xinh đẹp chính là nhược điểm trí mạng của nàng.
Tám năm trước nàng vì muốn giữ tuổi thanh xuân mà cướp đi thánh thú để lấy
máu, hôm nay hắn vì lấy lại thánh thú cũng dùng điều nàng kiêng kỵ nhất
để nhiễu loạn tâm trí của nàng.
Thủ đoạn ngây thơ sao? Mạc Tử Huyền cười thần bí.
Mạc Tử Huyền vẫn khắp nơi tránh né công kích của Đại đương gia, võ công của hắn ở trước mặt nàng căn bản là múa rìu qua mắt thợ, công phu của Đại
đương gia này cũng coi là rất tốt rồi, bây giờ hắn muốn chính là kéo dài thời gian đợi Mạc Bất Phá đến. Nhưng theo tình huống bây giờ hắn sợ là
phải ăn chút đau khổ.
Lâm Lập Hạ sau khi thoát khỏi phòng chứa
củi thì ở trong ổ thổ phỉ này tám quẹo bảy rẽ, thật vất vả mới thấy được mấy người cười cười nói nói đi ra ngoài, nàng đang chuẩn bị lén lén lút lút đi theo bọn họ sau đó tìm đường ra, lại chú ý đến cuộc nói chuyện
của bọn họ.
Nội dung trong câu cuyện của bọn họ là. . . . . .
"Hắc hắc, hôm nay Đại Đương Gia mang về một công tử dáng dấp thật đúng là
xinh đẹp, sẽ không phải là một ả đàn bà chứ." Một tên nam tử nói □.
"Ngươi cứ nằm mơ đi, nếu là đàn bà thì Đại Đương Gia không phải giận điên lên
sao." Một người khác nhổ một ngụm nước miếng, "Thật vất vả bắt được một
nam nhân xinh xắn, Đại đương gia cũng phải hưởng thụ thật tốt, nói không chừng về sau chúng ta phải gọi hắn là ‘trại chủ phu quân’ đấy. Ha ha."
"Ta nói này, " Lại có một người mở miệng, "Sao hôm nay không thấy hai con bảo bối của Đại đương gia đâu?"
"Hôm qua Tam Đương Gia trở lại tố cáo Đại Đương Gia, nói ngày hôm qua hắn ở
Thanh trấn đụng phải một công tử tuấn mỹ không biết sống chết, ngươi
cũng biết Đại Đương Gia thích nhất chính là nam sắc, nghe Tam Đương Gia
nói như thế thì hứng thú đã tới, hôm nay mang theo hai con bảo bối chặn
đường đường bọn họ. Ngươi xem. Hai con bảo bối kia đoán chừng đang dọn
dẹp mấy người kia đấy."
Một tên nam tử than thở, "Làm sao lại không có nữ tử xinh xắn chứ, ta thèm sắp chết rồi!"
Bo.Cong.Anh.d.ie..n.d.a..n.l.e.qu.y.do.n
"Phòng chứa củi không phải còn có một mặt trắng nhỏ tuấn tú sao, ngươi dùng tạm đi!" Một nam thô bỉ nói.
"!@#$%$@, lão tử thế nào không phải là một ả đàn bà chứ, lão tử muốn cùng Đại
đương gia chơi đùa nam nhân!" Một tên nam tử tức giận nói.
Mấy người bên cạnh nghe thấy cũng cười ha ha.
"Nếu nữ nhân đều giống như Đại đương gia như vậy ta con mẹ nó cũng muốn thành nữ tử!" Mấy tên khác thở dài.
Chỗ tối, Lâm Lập Hạ có dự cảm xấu trong lòng…
Nam nhân xinh đẹp giống như nữ nhân?
Nữ nhân như Đại Đương Gia?
… Hai con bảo bối?
Kết hợp máy tin tức trên lại, Lâm Lập Hạ coi như đã hiểu, thì ra là, mỹ nữ
áo đỏ kia là sơn tặc, còn là thủ lĩnh của những sơn tặc này. Còn có, Mạc Tử Huyền bị Đại Đương Gia bắt, đang chuẩn bị "Bá Vương ngạnh thượng
cung" .
囧. . . . . . Nghe bọn hắn nói như vậy đại đương gia này
hình như rất có bản lĩnh thì phải? Quả nhiên, nữ nhân dám cản đường cướp bóc thì có năng lực kiêu ngạo như vậy.
Nói đến Mạc Tử Huyền bị
bắt, hình như là có liên quan đến nàng. . . . . . Nhưng theo tình trạng
lúc đo, nếu nàng không đi trước thì chính là tận diệt rồi !
Bây giờ tối thiểu. . . . . . Gì kia. . . . . . Nàng còn có thể đi làm "Mỹ nữ cứu anh hùng" ?
Lâm Lập Hạ cảm thấy mấy lời nói anh hùng cứu mỹ nhân trên sách đều là cái
P! Ít nhất mấy lần nàng bị bạt tai thì anh hùng đều trốn đi đâu mấu. Đầu năm nay lưu hành phản công! Ngay cả cứu người cũng thế.
Nàng đột nhiên nghĩ đến "Mặt trắng nhỏ trong phòng củi" mà mấy người kia nói, những lời ấy là không phải là chỉ nàng sao?
Theo lý thuyết bây giờ nàng không trắng mà, vì sao còn nói nàng là mặt trắng nhỏ chứ?
Nàng lập tức lại bừng tỉnh hiểu ra vỗ vỗ đầu mình, đúng rồi! Vóc dáng mấy
người kia đều giống như gấu đen, so sánh với bọn họ thì mình không chính là một mặt trắng nhỏ sao!
Xoa xoa bả vai đau đớn của mình đi về
phía mấy người kia vừa đi ra, tìm một gian phòng đặc biệt tinh sảo, cuối cùng lại có thể để nàng tìm được!
Lâm Lập Hạ than thở, may nhờ
Đại đương gia này là một nữ tử, nếu không ở trong một cái ổ thổ phỉ lớn
như vậy cũng thật là khó tìm.
Ai cũng không để ý đến cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra một khe hở.
Lâm Lập Hạ ngoài cửa cảm thấy mình không chỉ nhức đầu, ngay cả răng cũng
thấy đau. Nàng cẩn thận chú ý tới trên cánh tay của Mạc Tử Huyền đã có
nhiều vết thương, thì ra Đại đương gia “chưa thỏa mãn □” dẫn tới "Thẹn
quá thành giận" cuối cùng muốn "Giết người diệt khẩu" ?
Bên này
nàng đang suy nghĩ biện pháp, bên kia Mạc Tử Huyền hiểm hiểm tránh khỏi
đoản kiếm của Đại Đương Gia, trên gương mặt tinh sảo như bạch ngọc nhiều hơn một vết máu.
diê~n.đa`n.le^.qu.y'.đo^n.
Đại Đương Gia thấy thế đau lòng nói, "Ôi, sao lại vạch đến mặt của ngươi rồi."
Lâm Lập Hạ ngoài cửa thầm mắng trong lòng, một dao kia nếu không tránh được liền trực tiếp tước đi lỗ tai của Mạc Tử Huyền, người này thật giỏi giả bộ!
Mạc Tử Huyền vẫn mang dáng vẻ khí định thần nhàn như cũ,
giống như người bị thương không phải hắn."Di nương nói đùa, gương mặt ta chỉ cần bảo dưỡng tầm vài ngày thì có thể khôi phục rồi, không giống di nương, trên mặt nếu có vết thương sợ là rất khó khôi phục được đúng
không? Ta nhớ Thánh Huyết hình như không có công hiệu khép lại vết
thương."
Đại Đương Gia không khỏi khí huyết dâng trào, tiểu tử
chết tiệt, lại đem dung mạo của nàng nói chuyện, hôm nay nhất định phải
làm thịt hắn!
Chiêu thức của Đại đương gia càng ngày càng hung
ác, Mạc Tử Huyền cũng càng ngày càng không chống đỡ được, Lâm Lập Hạ
ngoài cửa cũng càng ngày càng tỉnh táo.
Bây giờ nên làm thế nào?
Trong sân hiện tại không có ai, cho nên nàng cùng Mạc Tử Huyền là hai đối
một. Đại đương gia có võ công, còn không thấp. Võ công của Mạc Tử Huyền
bình thường, nàng lại không thời gian, cho nên chỉ có thể dùng trí.
Lâm Lập Hạ xoay người nhìn quanh sân, đi tới bên dưới tàng cây chọn mấy viên đá to cầm chắc trong tay.
Nàng tính toán khoảng cách từ cửa đến căn phòng, cuối cùng nhanh chóng lùi
đến cửa sân, ánh sáng trong mắt chợt lóe xông lên phía trước.
Trong phòng, Đại Đương Gia đang cười hài lòng trong lòng, hôm nay dù có Thiên Vương lão tử tới đây cũng không cứu được công tử xinh đẹp này.
d.ie.n.d..an.le.q.u.y.don
Mà mặc dù trên mặt Mạc Tử Huyền vẫn không thay đổi gì nhưng trán cũng thấm xuống một giọt mồ hôi.
Lúc này, tiếng bước chân vội vã từ ngoài phòng truyền tới, tiếp đó lại có
người vội vàng gõ thật mạnh lên cửa phòng, người nọ sợ hãi lớn tiếng kêu lên,
"Đại Đương Gia! Không xong! Hai con bảo bối kia không xong rồi!"