Hóa ra từ Thanh Tâm không phải giống một am ni cô, bởi vì nó chính là một
am ni cô. Lâm Lập Hạ nhìn một nhóm ni cô mặc áo choàng xám trước mắt,
nhìn mấy người bọn họ già có trẻ có, đội mũ đội đầu, dưới mũ trơn bóng,
cũng có người giống cô, giấu mái tóc dài trong mũ.
Aizzzz.
Thở dài xong, Lâm Lập Hạ lại tiếp tục động tác trong tay, quét rác.
Đúng, chính là quét rác.
Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Hành Dật nghe thấy tên từ Thanh
Tâm thì mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, bởi vì khi cô đến đây,
sẽ không còn lại Lâm đại tiểu thư gì đó, chỉ là một tạp dịch nho nhỏ
trong am.
Không có nha hoàn, không có cẩm y ngọc thực, không có
sương phòng khuê các, không có… Cái gì cũng không có. Đại tiểu thư Lâm
gia đệ nhất kinh thành tới từ Thanh Tâm này, cũng chẳng có đãi ngộ đặc
biệt gì, chỉ có thể chịu khổ cùng các ni cô ăn rau dưa cùng củ cải
muối.
Lâm Lập Hạ đã đến đây được nửa tháng, nửa tháng này cô từ
trong miệng của các ni cô nhiều chuyện cũng biết được chút ít chuyện về
triều đại này cũng với thân phận của “Cô”.
Hiện tại là vương
triều Đại Minh năm 456, hoàng đế tại vị là Lí Minh Đạt, hiệu là Minh đế, mà thủ đô của vương triều Đại Minh gọi là kinh thành, với trình độ môn
lịch sử học ở trường mà cũng không qua nổi của Lâm Lập Hạ, thì đây là
một triều đại không có quyền lực, còn vì sao cũng gọi là kinh thành thì
cô chịu, dù sao thì đến thời không còn có thể thay đổi thì có chuyện gì
không thể xảy ra được chứ?
Lại nói, Lâm Viễn Sơn là nhà giàu có
nhất kinh thành, trong nhà vốn chỉ có một chính thê, sinh được một nam
một nữ. Nam kia chính là Lâm thiếu gia Lâm Hành Dật, còn có một nữ nhi
tên là Lâm Diệu Nhi. Nhưng Lâm Diệu Nhi này bởi vì năm trước bị bệnh mà
đầu óc trở nên có vấn đề, đã mười ba tuổi nhưng chỉ số thông minh lại
chảng khác nào đứa trẻ ba tuổi.
Đỗ Lệ Nương người này là thiếp
thất tám năm trước Lâm Viễn Sơn cưới vào, yêu thương như trân bảo. Lâm
phu nhân không chịu nổi đả kích, ngay trong ngày đại hôn của bọn họ tự
sát mà chết, để lại hai đứa con còn nhỏ, khó trách sao Lâm Hành Dật lại
hận Đỗ Lệ Nương như vậy.
Lâm Viễn Sơn đối với người phụ nữ của
mình thì lạnh nhạt xa cách, ngược lại đối với con gái của người phụ nữ
mình yêu lại vô cùng chiều chuộng. Nhưng mà Lâm đại tiểu thư này tính
cách từ nhỏ đã ương ngạnh, điêu ngoa tùy hứng, đối với hạ nhân không vừa lòng thì mắng chửi, cũng khó trách ngày đó Lâm Lập Hạ bảo các nàng lui
xuống liền như được đại xá chạy như bay. Còn có thanh danh của Lâm đại
tiểu thư hình như không tốt, về phần không tốt chỗ nào thì nhóm ni cô
cũng không nói rõ ràng, theo như phỏng đoán của Lâm Lập Hạ thì đơn giản
là cô ta không được dịu dàng hiền thục, không có bộ dáng của một tiểu
thư khuê các.
Đã biết được sơ sơ, Lâm Lập Hạ cũng cảm thấy yên
tâm đôi chút. Nhưng mà gian tình giữa Lâm đại tiểu thư cùng Lâm Hành Dật thật sự không dễ giải quyết, sống chung dưới một mái nhà, về sau đối
mặt với vị thiểu niên diện mạo Cổ Thiên Nhạc nhưng tâm lý lại như Hitler thế nào đây? Còn có Cửu hoàng tử trong miệng của Lâm Hành Dật là ai?
(Diện mạo cổ thiên nhạc chỉ Lâm tiểu đệ này lớn lên đẹp trai như ánh mặt trời, chứ không phải lớn lên giống Cổ Thiên Nhạc.)
Lắc lắc cái
đầu đang suy nghĩ linh tinh lộn xộn, Lâm Lập Hạ vui vẻ cười cười, Lâm
thiếu gia, nếu hiện tại người bị sung quân đến đây là vị tỷ tỷ trong lời nói của hắn thì quả thật sẽ rất khổ, bàn tay mềm mềm nhỏ bé vất vả cầm
chổi quét rác. Nhưng linh hồn đang ở trong thân thể lúc này lại là một
con người hiện đại của thế kí 21 là cô đây, việc này đối với cô mà nói
chỉ là một CASE vô cùng vô cùng nhỏ nhặt.
“Nhược Tĩnh, ngươi đi ra hoa viên hậu đường quét dọn đi.” Một sư thái nói với Lâm Lập Hạ.
Lâm Lập Hạ cười yếu ớt gật gật đầu, “Vâng, sư thái.”
Nhược Tĩnh là pháp danh của cô tại từ Thanh Tâm, đã ở cái am nhỏ này hơn nửa
tháng, Lâm Lập Hạ cảm thấy bản thân trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Sẽ
không nghĩ tới việc mình xuyên không liền kích động, cuộc đời con người
chỗ nào chẳng có kì ngộ, có lẽ cô cứ đem lần xuyên không này của bản
thân trở thành một lần du lịch đi?
Lâm Lập Hạ vô cùng tin tưởng, một ngày nào đó cô sẽ trở lại cái thế giới quen thuộc kia, bởi vì nơi
đó có những người mà cô yêu thương. Còn ở đây cô chỉ là một linh hồn du
đãng chiếm cứ thân thể của người khác.
Đẩy cửa vào hoa viên hậu
đường ra, Lâm Lập Hạ nhìn khoảng sân hiu quạng cùng đại đường vắng vẻ.
Hoa viên hậu đường này là nơi hiu quạnh nhất từ Thanh Tâm, lộc non mùa
xuân gần như chỉ có thể nhìn thấy trên cây đại thụ. Cây đại thụ này ít
nhất ba người mới có thể ôm hết, ba tầng lá cao ngất, cành cây chắc
khỏe, tán lá xum xuê, vừa nhìn thấy đã biết là một cây đại thụ khỏe
mạnh.
Lâm Lập Hạ nhìn lá cây trên cao, dưới ánh mặt trời phản xạ
ra ánh sáng bảy màu, cô nghĩ, bản thân cũng giống cái cây này, ương
ngạnh, khỏe mạnh mà lớn lên.
“Em không thay đổi, vẫn đứng lặng lẽ giữa dòng đời mờ mịt…”
Lâm Lập Hạ cất tiếng hát lớn bài hát “Hình dáng của em”, ca từ vô cùng xinh đẹp, giai điệu mang chút đau thương, làm cho con người cảm thấy xót xa. Cô nghĩ sự rung động La Đại Hữu mang đến cho người nghe đúng là không
diễn tả bằng lời, ít nhất thì cô nghĩ như vậy. Cô vô cùng yêu thích cái
tiếng hát run nhè nhẹ đó.
Trong lúc đa sầu đa cảm, cô cảm thấy
trên cây có tiếng động. Lâm Lập Hạ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cành lá xum
xuê rậm rạp khoảng ba phút, cuối cùng vươn tay xa xoa cổ mình, “Chắc là
trên câu có chim nhỏ đang ầm ĩ.” Lại cúi đầu hát tiếp.
Mỗ “Chim
to” trên cây ôm ngực mình, máu đỏ sậm giữa khe hở không ngừng trào ra,
trong lòng không ngừng mắng chửi, vài ngày nữa nhất định gọi người phá
hủy cái am ni cô này đi.
“Tong, tong, tong.”
Lâm Lập Hạ
ngơ ngác nhìn chất lỏng màu đỏ không ngừng rơi trên đất, cái đó hình như là… Máu? Vừa định ngẩng đầu nhìn kết quả lại bị một thứ đột nhiên rơi
xuống đè ngã trên mặt đất.
Trên người có vật nặng đè lên, phía
dưới lại có cái chổi, Lâm Lập Hạ đau khổ thử dịch chuyển thứ trên lưng,
nhưng mà cái thứ gì đó thật sự quá nặng, Lâm Lập Hạ lay lay vài cái mới
đứng dậy được hô to, đè chết cổ rôi! Lâm Lập Hạ xoa xoa cánh tay mình
tiện thể nhìn “Thứ gì đó” từ trên cây rơi xuống đè vào cô.
Oái! Đây rõ ràng là một người, còn là một người đàn ông!
Lâm Lập Hạ đi vòng quanh người kia, tỉ mỉ đánh giá. Người đàn ông này mặc
một trường bào màu xanh, vừa nhìn chất liệu liền biết giá trị xa xỉ. Giờ phút này mặt trắng nhợt hai tay ôm trước ngực, máu tươi từ dưới kẽ hở
không ngừng tràn ra.
Hóa ra là hắn bị thương, Lâm Lập Hạ nhìn
quanh, hoa viên hậu đường chỉ có hai người bọn họ, một đứng một nằm. Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ, vẫn quyết định cứu hắn, tục ngữ nói cứu một người còn hơn xây bảy tòa tháp, lại nói, muốn cô trơ mắt nhìn hắn chảy máu mà
chết thì cũng quá tàn nhẫn, cô không làm được.
Lâm Lập Hạ một phen túm lấy cánh tay hắn kéo đi, vết máu trên đất kéo dài thành một đường.
“ Lộp bộp.”
Lâm Lập Hạ vội vàng ngừng lại, âm thanh gì vậy? Một lát sau vẫn không thấy động tĩnh gì, cô lại chuyên tâm kéo người đi.
Cố hết sức kéo hắn tựa vào trên ghế dựa, Lâm Lập Hạ nhìn vết máu trước
ngực hắn quyết định cởi áo hắn ra nhìn thử bên trong. Trong lúc hôn mê
người đàn ông buông lỏng cảnh giác, tùy ý để cô cởi áo hắn.
Một
vết đao chém thật sâu ở trước ngực hắn, máu tươi vẫn đang không ngừng
chảy ra ngoài. Lâm Lập Hạ thấy thế dời ánh mắt, đáy lòng không tự chủ
được run rẩy. Nhìn vết thương không ngừng chyả ra máu đỏ thẫm, kí ức cay đắng mà cô luôn giấu trong lòng hiện lên chua xót, trái tim không khống chế được co rút đau đớn. Cô cố cắn chặt răng quay đầu nhìn vết thương,
trong đầu chợt hiện lên cách thức xử lý vết thương, cô quyết đoán đứng
lên chạy ra bên ngoài.
“Như Tĩnh, cô có thuốc trị thương ở đây
không?” Lâm Lập Hạ nhăn mặt ôm ngón tay mình nói với một tiểu ni cô,
ngón tay mơ hồ có thể thấy được vết máu.
Nhữ Tĩnh gật đầu, “Có đấy, ngươi bị sao vậy? Ngón tay bị thương à?”
“Vừa rồi sư thái bảo tôi đi quét dọn hoa viên hậu đường. lúc đóng cửa không
cẩn thận kẹp phải tay, đau gần chết, cô mau đi lấy thuốc cho tôi đi.”
“Vậy ngươi chờ chút, để ta đi lấy.”
“Ừ, tôi ở trong phòng chờ cô.”
Lâm Lập Hạ lại vội vàng trở về phòng mình, lấy một bộ quần áo màu trắng từ
trong ngăn tủ, dùng kéo cắt thành vài mảnh vải dài. Lúc này Như Tĩnh
mang thuốc trị thương tới, Lâm Lập Hạ cảm kích cảm ơn nàng. Chờ Như Tĩnh đi xa, cô lại lấy một xô nước mang theo các thứ đi về hướng hoa viên
hậu đường.
Người đàn ông đã hoàn toàn hôn mê, môi tái nhợt mím
chặt. Lâm Lập Hạ nhẹ bỏ tay hắn ra, nhúng vải vào nước thay hắn làm sạch vết thương. Máu ngấm vào mảnh vải càng ngày càng nhiều, trước ngực
người đàn ông cũng đã sạng sẽ, miệng vết thương trở nên không dữ tợn như vậy nữa.
Lâm Lập Hạ lau lau mồ hôi trên trán, đứng lên thay một
chậu nước. Cuối cùng cũng tẩy rửa sạch sẽ, Lâm Lập Hạ lấy ra thuốc trị
thương đổ lên miệng vết thương, dùng mảnh vải băng bó lại.
“Haizzz!” Thở hắt một cái thật mạnh, Lâm Lập Hạ xoa xoa cổ nhức mỏi đặt mông ngồi xuống đất, cô hôm này giống hệt như Lôi Phong sống vậy.
“Nước…” Thanh âm trầm thấp từ đôi môi khô ráp phun ra, Lâm Lập Hạ lại chạy đi bưng một chén nước vào.
Dè dặt cẩn trọng để hắn dựa lên người mình, Lâm Lập Hạ chậm rãi đút hắn
uống hết chén nước. Cô thề đây là lần đầu tiên chăm sóc bệnh nhân bị
thương nặng, quá mệt, cũng hông biết nhóm y tá làm việc kiểu gì. Cúi đầu nhìn người đàn ông trong lòng, Lâm Lập Hạ phát hiện người này có một
gương mặt vô cùng MAN, tuy mắt đang nhắm chặt nhưng lại có thêm một loại sức quyến rũ thành thục. Lâm Lập Hạ cảm thán, hóa ra cổ đại đều là soái ca, Lâm Hành Dật là một tiểu soái ca, người đàn ông cô vừa cứu cũng là
một đại soái ca.
Nước được đưa vào trong miệng, người đàn ông hơi giật mình, cuối cùng chậm rãi mở mắt trong ánh nhìn chăm chú của Lâm Lập Hạ.
“Tiểu ni cô, ngươi thật to gan!” Giọng nam trầm vang lên, trong con ngươi đen láy lóe lên vẻ nguy hiểm.