Lâm Lập Hạ ngẩng đầu thì thấy một thiếu nữ mặc trang phục tím vẻ mặt giận
dữ quát nàng, “Đại tiểu thư, ngươi làm gì ở trong này?”
Lâm Lập
Hạ nghe vậy thì kí quái liếc nhìn thiếu nữ này một cái, nàng chỉ ngồi
trong này nói vài câu với Diệu Nhi mà thôi, sao lại khẩn trương như vậy? Lại nhìn thiếu nữ áo tím, lớn lên rất xinh đẹp, chính là đang trợn mắt
trừng nàng.
Lâm Lập Hạ chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bùn đất dính
lên quần áo, ngẩng đầu sắc bén nhìn thiếu nữ, giọng điệu ngạo mạn nói,
“Ngươi có thân phận gì? Ta ở đây làm gì sao phải báo cáo với ngươi?” Lâm Lập Hạ khó thở, không nhìn thấy nàng đang làm gì lại dám đẩy nàng ngã
xuống đất, nghe nàng ta gọi mình là đại tiểu thư, chắc cũng là một nha
hoàn thôi? Nhưng mà các nha hoàn khác đều sợ đại tiểu thư nàng đây gần
chết, mà người này lại hoàn toàn không để nàng vào mắt.
Thiếu nữ
áo tím không nghĩ Lâm Lập Hạ sẽ nói như vậy, biểu cảm hơi sửng sốt một
chút mới tiếp tục dùng giọng điệu mãnh liệt mở miệng, “Tiểu thư đừng có
quá phận, nếu thiếu gia trách cứ việc này thì người cũng đừng trách nô
tỳ.”
Thì ra là vậy, hóa ra nàng ta có Lâm Hành Dật làm chỗ dựa.
Lâm Lập Hạ cười lạnh một chút, thật đúng là nghĩ nàng dễ bắt nạt. Lâm
Hành Dật châm chọc khiêu khích nàng thì cũng thôi đi, hiện tại ngay cả
một nha hoàn không phân biệt tốt xấu cũng dám động tay động chân với
nàng, “Việc này? Ngươi nói cho ta biết việc này là việc gì? Ngươi thấy
ta làm gì Diệu Nhi sao?”
Thiếu nữ áo tím Tử Yên liếc nhìn Lâm
Diệu Nhi một cái, Lâm Diệu Nhi hoàn toàn không có tổn thương gì, tươi
cười vui vẻ nhìn Lâm Lập Hạ. Tử Yên tăng lực đạo nắm tay Lâm Diệu Nhi
một chút, hài lòng thấy Lâm Diệu Nhi ngoan ngoãn cúi đầu, “Tủy rằng trên người nhị tiểu thư không thấy thương tích gì, nhưng thiếu gia đã nói,
đại tiểu thư tốt nhất không nên đến gần nhị tiểu thư.”
“Trước
tiên không nói đến chuyện đến gần hay không đến gần. Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy ta làm gì Diệu Nhi?” Lâm Lập Hạ khí thế bức người, không định nuốt cơn giận này xuống.
“Nô tỳ.” Tử Yên không còn gì để nói, chỉ có thể đứng đó ấp úng.
Lâm Lập Hạ nghiêm khắc mở miệng, “Tục ngữ nói mắt thấy mới là đúng, ngươi
đã không nhìn thấy ta làm gì Diệu Nhi thì không nên lỗ mãng đẩy ngã ta.
Việc hôm nay coi như cho qua, hi vọng lần sau trước hi làm gì thì ngươi
nên cân nhắc trước.” Nói xong cúi người nhìn Lâm Diệu Nhi bên cạnh, trên mặt thay bằng nụ cười nhu hòa, “Diệu Nhi, hôm nay tỷ tỷ đi trước, lần
sau lại tìm muội chơi.”
Lâm Diệu Nhi nghe thấy thế trong mắt lộ ra tươi cười sợ sệt, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Tuy trong lòng Lâm Lập Hạ vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng quay đầu bước đi.
Tử Yên nhìn bóng dáng Lâm Lập Hạ dần dần đi xa thì oán hận giẫm giẫm chân, cái nữ nhân không biết xấu hổ kia lại nói chuyện như vậy với nàng, nghĩ rằng thiếu gia có quan hệ với mình nên phách lối sao? Trong đôi mắt
hạnh lóe lên vẻ ghen tỵ, Tử Yên ngồi xổm xuống tươi cười nhìn Lâm Diệu
Nhi đầy vẻ tính kế. Hừ, Lâm Lập Hạ, ngươi cứ chờ xem.
Mà đầu kia, Lâm Lập Hạ đi xa thoải mái thở phào nhẹ nhõm, thật là thoải mái, không
cần lại bị khinh bỉ mà không làm gì được, chỉ có thể nghẹn tức. Thật
không hiểu sao người ở đây lại đều như thế, rõ ràng nam nữ lớn lên rất
anh tuấn xinh đẹp, nhưng phần lớn đều độc miệng. Trước khi đi Tử Yên ném cho nàng một ánh mắt không có ý tốt, có lẽ lại định gay ra chuyện gì
đây.
Lúc Lâm Lập Hạ đi đến một góc khuất thì nghe được thanh âm người nói chuyện, hơn nữ còn là chuyện làm cho nàng hứng thú.
“Này, các ngươi nghe thấy gì chưa?” Nha hoàn Giáp mở miệng.
“Nghe thấy chuyện gì?” Nha hoàn Ất hỏi tiếp.
Nha hoàn Giáp thần thần bí bí nói, “Chính là chuyện đó đó.”
“Chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì?” Nha hoàn Bính không nhìn được lên tiếng.
“Chính là…” Nha hoàn Giáp đè thấp thanh âm xuống, “Chuyện về nhị gia và nhị phu nhân đó.”
Lâm Lập Hạ đang trốn ở một góc nghe lén liền nghĩ nghĩ, nhị gia? Chẳng lẽ là nhị thúc Lâm Hành Dật trong miệng Lâm Viễn Sơn?
“Này, tiểu Thúy, chuyện của nhị phu nhân không được nói lung tung đâu.” Nha
hoàn Ất đẩy đấy nha hoàn Giáp, lời này mà bị nhị phu nhân nghe được thì
chắc chắn phải chết.
Nha hoàn Giáp cười cười, “Đưuong nhiên ta không nói lung tung, ta nói với ngươi, ngươi biết XX giặt quần áo trong viện không?”
Nha hoàn Ất lắc lắc đầu, mà nha hoàn Bính lại hưng phấn gật đầu, “Biết
biết, có phải nha đầu lớn lên mà chẳng ra gì đúng không, nàng ta làm
sao?”
“Hôm qua nàng đa đưa quần áo đến viên nhị phu nhân, ngươi có biết nàng thấy cái gì không?” Nha hoàn Giáp cố ý tỏ ra thần bí.
Lâm Lập Hạ đứng trong chỗ tối đảo cặp mắt trắng dã, làm ơn đi, còn chuyện
gì nữa, đơn giản là phát hiện gian tình giữa hai người họ.
Nha hoàn Ất phối hợp hỏi, “Nhìn thấy gì?”
“Nhị gia vừa khéo từ trong phòng nhị phu nhân đi ra, thần sắc vô cùng kích động.” Nha hoàn Giáp cuối cùng cũng nói ra.
“Nhị gia cùng nhị phu nhân? Không thể nào, lão gia đối với nhị phu nhân tốt
như vậy, đối xử với đại tiểu thư còn tốt hơn cả con đẻ của mình, nhị phu nhân sao có thể làm ra loại chuyện này?”Nha hoàn Ất hoài nghi hỏi.
Nha hoàn Giáp “Xùy” một tiếng nói thêm, “Bình thường nhị phu nhân ở trước
mặt lão gia thì làm bộ dáng dịu dàng, lúc không có lão gia thì chính là
một người chanh chua. Sinh được một nữ nhi thì không cần nói, bị Cửu
hoàng tử cự tuyệt lại bị thượng thu công tử vứt bỏ, hiện tại lại quyến
rũ thiếu gia. Nữ nhân như vậy thì không chuyện gì không làm được.”
Nha hoàn Ất nghe xong gật đầu đồng ý, “Cúng đúng a, lại nói, thân thể hiên
tại của lão gia sắp không được. Sinh ý tuy rằng nói cho thiếu gia quản
nhưng thực ra là giao cho nhị gia, nói như vậy thì nhị phu nhân ở cùng
nhị gia cũng không kì lạ.”
“Chúng ta nhanh đi thôi. Còn phải sửa
sang lại phòng cho nhị tiểu thư. Thật là, một nữ ài tử tốt như vậy đột
nhiên lại biến thành kẻ ngốc.”
Nha hoàn Bính cũng tiếc hận mở
miệng, “Đúng vậy, nhị tiểu thư năm nay cũng mười ba tuổi rồi, lớn lên
trong veo như nước, chỉ có điều đầu óc lại có vấn đề.”
“Hừ.” Nha
hoàn Giáp lại có ý kiến, “Còn nói nữa, kể cả nhị tiểu thư, không biết
phát bệnh thần kinh gì. Không cần nha hoàn nào bên người, chỉ cần con hồ ly tinh Tử Yên kia. Ai chẳng biết ả ta chỉ muốn trèo lên giường thiếu
gia, thật tiện nghi cho ả.”
“Có bản lĩnh thì ngươi cũng làm cho nhị tiểu thư chỉ muốn ngươi đi.” Nha hoàn Ất trêu ghẹo.
Nha hoàn Bính cũng cười nói, “Nếu về sau nàng ta thật sự thành người của thiếu gia, chúng ta còn phải nịnh bợ đấy.”
Ba người cười cười nói nói đi xa, lúc này Lâm Lập Hạ mới bước ra.
Thu hoạch lần này cũng thật không nhỏ, thật sự phải cảm tạ ba nha hoàn lắm miệng kia, nhất là nha hoàn Giáp.
Thứ nhất, các nàng nói Đỗ Lệ Nương cấu kết với nhị gia, lại kết hợp với
biểu cảm vừa rồi của Đỗ Lệ Nương lúc ở trong phòng nàng, việc Lâm lão
gia bị bệnh thật sự có nội tình khác.
Thứ hai, có thể khẳng định
một chuyện mà Lâm đại tiểu thư đã trải qua. Đó chính là việc thổ lộ với
Cửu hoàng tử rồi bị cự tuyệt, sau đó lại trải qua một đoạn tình với
thượng thư công tử, cuối cùng là với Lâm Hành Dật. Lâm Lập Hạ cười dài
một tiếng, trời ạ, sao nàng lại xuyên vào một nữ tử “Cởi mở” như vậy
chứ. Tuy nhiên cũng không thể trách Lâm đại tiểu thư, ai kêu nàng có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại còn một bà mẹ cực phẩm.
Thứ ba,
Lâm Diệu Nhi đã mười ba tuổi nhưng trí tuệ chỉ như một đứa trẻ năm, sáu
tuổi. Vừa rồi nàng cùng Tử Yên cãi cọ, cô bé có vẻ sợ Tử Yên, vậy thì vì sao bé lại chỉ muốn Tử Yên chăm sóc?
Hai tay nắm thành nắm đấm, ý chí chiến đấu của Lâm Lập Hạ dâng cao. Cố lên! Nhất định phải giải được bí ẩn này! Nàng nhìn phải nhìn trái một phen, ầy, đương nhiên hiện tại
quan trọng nhất vẫn là tìm được đường về.
“Tiểu thư, người làm gì ở trong này vậy?” Mạch Tuệ đột nhiên xuất hiện trươc mắt Lâm Lập Hạ.
Lâm Lập Hạ vui vẻ cười với nàng, “Không co gì, ngươi đang đi về phía vườn đó hả? Vừa khéo ta cũng thế, cùng nhau đi đi.”
Mạch Tuệ thấy Lâm Lập Hạ tươi cười xán lạn híp cả mắt lại, ngơ ngác gật đầu, “Vâng.”
“Tiểu thư đã đói bụng chưa?” Nhìn Lâm Lập Hạ an vị ở ghế tựa một lúc, Mạch Tuệ sắn sóc hỏi một câu.
Lúc này Lâm Lập Hạ mới nhớ mình chưa dùng cơm trưa, cảm kích nhìn Mạch Tuệ, “Ngươi không nói thì thiếu chút nữa ta cũng quên mất.”
Mạch Tuệ rót một cén trà đưa cho nàng, “Nô tỳ sẽ đi bảo nhà bếp chuẩn bị, tiểu thư uóng một chút nước trà trước đi.”
“Ừ.” Lâm Lập Hạ nghĩ tiểu nha đầu này đúng là cần thận, chờ Mạch Tuệ đi ra
khỏi cửa phòng Lâm Lập Hạ mới mệt mỏi nằm ngả ra giường, quấn trong chăn gấm mềm mại, Lâm Lập Hạ thoải mái nhắm nghiền hai mắt, ý thức bắt đầu
mơ hồ.
“Ngươi đứng lên cho ta!”
“Gọi hồn cái gì!” Lâm Lập
Hạ có tính khí nghiêm trọng lúc rời giường quát lên một câu, lúc mở mắt
ra đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Lâm Hành Dật. Lâm Lập Hạ lập tức nhận ra mình vừa nói cái gì, “Không phải, cái kia, là ta, cái kia,
ngươi tìm ta có chuyện gì?”Sau khi phát hiện nói cái gì cũng vô nghĩa,
Lâm Lập Hạ đành phải giả ngốc nói lảng sang việc khác.
Lúc này
Lâm Hành Dật mới lấy lại tinh thần, đối với Lâm Lập Hạ đang đảo loạn
tròng mắt trước mắt hung ác chất vấn, “Còn dám hỏi ta tìm ngươi làm gì!
Sao không nghĩ đến ngươi đã làm gì!”
“Ta đã làm gì?” Lâm Lập Hạ không hiểu gì cả hỏi lại, nàng đã làm cái gì?
“Không phải vừa rồ ngươi đi gặp Diệu Nhi?” Ánh mắt Lâm Hành Dật trầm xuống.
Lâm Lập Hạ gật gật đầu, “Đúng vậy, vừa rồi ta…” Còn chưa nói xong đã bị Lâm Hành Dật hung hăng quăng một cái tát. Lâm Lập Hạ nghiêng đầu sang một
bên, hai mắt mở to, nàng thế nhưng lại bị đánh?
“Chát!” Lần này đến lượt Lâm Hành Dật nghiêng đầu, bởi bị Lâm Lập Hạ không chút do dự đánh trả lại hắn một cái tát.
“Cái tát này ta giả lại cho ngươi.” Lâm Lập Hạ quật cường ngẩng đầu nói, cái tay vừa mới đánh người run nhè nhẹ, không biết là vi đau hày vì phẫn
nộ, “Ngươi chưa hỏi rõ chân tướng liền đánh ta, khó trách nha hoàn kia
lại có cái đức hạnh như vậy.” Trong lời nói đầy châm chọc.
“Lâm
Lập Hạ.” Lâm Hành Dật chậm nói gọi tên của nàng, đôi mắt ánh lên tia
nguy hiểm, hai tay xiết chặt vai nàng, “Bây giờ ngươi cũng to gan thật!”
“Lâm Hành Dật.” Lâm Lập Hạ cũng không chút yếu thế gọi tên hắn, “Ngươi tốt
nhất không nên để ta cảm thấy ngươi là một một tên ngu ngốc bị người
khác trêu đùa.”
Lâm Hành Dật nhìn Lâm Lập Hạ trước mắt, nửa bên
mặt bị đánh hiện lên năm dấu ngón tay đỏ chót. Mà đôi mắt hạnh tràn đầy
phong tình trước kia bây giờ lại hiện lên ý chí quật cường, hốc mắt nàng ửng đỏ nhưng cô kìm nén không cho nước mắt rơi xuống. Lâm Hành Dật thả
lỏng tay, nhưng vẫn không buông ra, “Có ý gì?”
“Có ý gì?” Lâm Lập Hạ hất tay hắn ra, nhìn hắn gằn từng tiếng, “Ngươi thật sự không hiểu ta có ý gì sao?”