*VS: Có nguồn gốc từ tiếng Latinh , là viết tắt của từ VERSUS, nghĩa tiếng Anh là against ; nghĩa tiếng Việt là so tài với, đối đầu với (được sử dụng nhiều trong thể thao).
Lâm Lập Hạ cảm thấy có một câu dùng để hình dung Lý Dục cực kì chính xác – âm hồn bất tán.
Ngươi nói tại sao nàng lại bi thống như vậy, nàng cảm thấy mình tựa như là Tề Thiên đại thánh năm đó, bất kể trốn như thế nào cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ. Lại nhìn nụ cười đáng đánh đòn của Lý Dục phía đối diện, nàng đột nhiên liền bất cứ giá nào.
Ngươi muốn đi thoe, ta cho ngươi đi theo!
Lâm Lập Hạ xem nhẹ khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ cực hạn của hắn, xoay người lôi kéo Mạch Tuệ vào khách điếm, sau lưng nụ cười của Lý Dục càng sâu, mở bước chân ra cũng đi vào.
Trong phòng đóng chặt, Mạch Tuệ và Lâm Lập Hạ mang khuôn mặt đau khổ nhìn nhau.
Mạch Tuệ chống cằm, chớp chớp mắt, “Tiểu thư, còn phải chạy sao?”
Lâm Lập Hạ ai oán nhìn nàng một cái, “Ngươi cảm thấy chúng ta có thể chạy được không?”
Mạch Tuệ nghiêm túc suy tư một hồi, nặng nề trả lời, “Nô tỳ cảm thấy chạy không thoát. Tiểu thư, hắn để mắt tới người rồi.”
Lâm Lập Hạ che mặt nhỏ giọng hô một tiếng, “Ta đây đã tạo nghiệt gì vậy, ta... Đời trước ta giết người phóng hỏa gian thi hay là ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc dẫn mối vậy hả.”
Mạch Tuệ “Phụt” một tiếng cười thành tiếng, “Tiểu thư, ha ha, người...”
Lâm Lập Hạ hung hăng trừng mắt nhìn nàng, “Cười cười cười, cười nữa sẽ trói ngươi lên thuyền cỏ mượn tên*!”
*Thuyền cỏ mượn tên: Một trong ba mươi sáu kế của Gia Cát Lượng. Ông đã dùng kế này để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Bích Xích.
Mạch Tuệ cười càng vui vẻ hơn, một hồi lâu mới ngừng lại, cau mày suy tư mấy phút nói, “Nô tỳ ngược lại có một biện pháp.”
Lâm Lập Hạ lười biếng nói, “Nói nghe một chút.”
Mạch Tuệ ranh mãnh nháy nháy mắt với nàng, “Hay là, tiểu thư liền theo hắn đi.”
Lâm Lập Hạ một phát xuyên tim, đưa tay nặng nề giày xéo gương mặt của nàng một phen, “Đưa ngươi cho Vương Nhị Ma tử làm con dâu .”
Mạch Tuệ run run một chút, cẩn thận nói, “Vậy hay là, để hắn theo tiểu thư?”
Lâm Lập Hạ âm trầm cười một tiếng, “Ném ngươi cho Trần Tam thọt làm vợ kế.”
Đang ầm ĩ thì có người gõ cửa, “Đưa thức ăn tới đây.”
Mạch Tuệ đứng dậy mở cửa, “Chúng ta không gọi đồ ăn mà.”
Tiểu nhị thật thà cười một tiếng, “Là gia ở cách vách gọi cho các ngươi.”
“À.” Mạch Tuệ nhận lấy thức ăn trở lại bên cạnh bàn, “Tiểu thư, vị gia này dường như chu đáo không ít.”
Lâm Lập Hạ chê cười, “Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp.”
“Vậy... Không ăn?” Mạch Tuệ nhìn đồ ăn ngon miệng, bụng có chút động tĩnh.
“Vì sao, vì sao không ăn?” Lâm Lập Hạ cầm bát cơm lên và vào miệng, “Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa sẽ chết đói.”
Mạch Tuệ giật giật lông mày, “Không phải người nói vị kia thì không phải gian trá cũng là trộm cắp sao?”
Lâm Lập Hạ gặm miếng sườn, “Ta đây bình nứt không sợ bể rồi.”
Không phải gian trá cũng là trộm cắp VS bình nứt không sợ bể, cái quái gì chứ, ai sợ ai!
Ngày thứ hai kéo Mạch Tuệ lên trấn trên đi dạo, phát hiện một quán trà vô cùng náo nhiệt, kết quả là, tìm một chỗ ngồi liền an vị.
Thì ra trong quán trà này có một người kể chuyện, nghe nói kể tiết mục ngắn không tệ, người trong trấn thường ngày không có việc gì đều chạy tới nghe một chút giết thời gian.
Người kể chuyện kia vừa nhuận nhuận cổ họng chuẩn bị mở miệng, Lâm Lập Hạ liền phát hiện có một cái bàn bị kéo lại hợp thành một với cái bàn của mình.
Tay cầm chén nắm thật chặt, nàng cố gắng kiềm chế tâm tình không bình tĩnh của mình.
Nhìn kìa, có một con ruồi bay qua, thế giới này tốt đẹp cỡ nào. Lại nhìn xem, bây giờ lại là một con muỗi. Thế giới quả thật vô cùng tốt đẹp!
“Tiểu thư, người kiềm chế một chút đi, cái chén muốn bể rồi.” Mạch Tuệ rất lo lắng, thật sự, tiểu thư nhà nàng mỗi khi đối diện với vị gia này liền dễ nổi nóng như vậy, kỳ quái hơn chính là vị gia kia hình như còn thích thú...
Thế giới quả thật vô cùng phức tạp mà.
Tâm tình của vị đại gia Lý Dục hợp bàn thành một kia hiển nhiên rất vui vẻ, “Quả nhiên là khéo.”
Lâm Lập Hạ thật muốn hắt chén nước trà vào mặt hắn, người này nói lời bịa dặt hoàn toàn là trợn tròn mắt, còn không hề có chút không được tự nhiên nào.
“Vị gia này, ngươi chắc chắn ngươi không phải cố ý đi theo chúng ta chứ?” Mạch Tuệ vô cùng thuần khiết vô cùng vô tội hỏi.
Lý Dục híp mắt cười một tiếng, tuấn mỹ tà tứ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, “Dĩ nhiên... Không xác định.”
Nữ cười của Mạch Tuệ cứng đờ, nháy mắt với Lâm Lập Hạ: tiểu thư, người này công lực thâm hậu, ta đây hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Ánh mắt Lâm Lập Hạ mơ hồ dao động, cuối cùng quyết định hoàn toàn coi như không thấy người này, chuyên tâm nghe kể chuyện.
Người kể chuyện trên đài cất cao giọng nói, “Hôm nay sẽ kể chuyện xưa lúc Cảnh đế mười bốn tuổi đấu trí với sứ giả phiên bang, các vị cẩn thận nghe cho kỹ. Lại nói năm đó Cảnh đế chỉ là một đứa bé mười bốn tuổi...”
Tim Lâm Lập Hạ chợt lỡ một nhịp, hơi hơi rủ thấp con ngươi, nước trà phản chiếu gương mặt của nàng, một chỗ nào trong trái tim hơi co lại, nàng nhẹ nhàng kéo khóe môi.
Cảnh đế Lý Huyền, quả nhiên thiên phú dị nhân.
“Ách, tiểu thư...” Mạch Tuệ dạ dạ mở miệng, có chút thấp thỏm.
“Hả?” Lâm Lập Hạ phục hồi tinh thần nhìn về phía Mạch Tuệ, lại phát hiện Lý Dục đối diện không có bóng dáng, còn chưa kịp vui mừng đâu, hơi thở ấm áp liền đánh tới bên tai.
“Lập Hạ nghe đến mê mẫn rồi à?” Trong mắt Lý Dục có chút u ám, gần như là dán vào lỗ tai của nàng nói.
Lâm Lập Hạ bị dọa nhảy dựng lên, vuốt ngực căm tức nhìn nam tử tuấn mỹ bên người nàng, cắn răng nghiến lợi quát, “Lý, Dục!”
Lý Dục nghiêm mặt đáp, “Ta ở đây.”
Lâm Lập Hạ cảm thấy đầu đau quá, “Ngươi làm ơn có thể tránh xa ta ra một chút hay không?”
Lý Dục vô cùng tự nhiên lắc đầu một cái, “Không thể.”
Lâm Lập Hạ nắm chặt tay, đứng dậy đi tới chỗ của hắn ngồi xuống, “Vậy ta cách ngươi xa một chút.”
Lý Dục lóe lóe con ngươi, khóe môi cười yếu ớt không nói lời nào.
Mạch Tuệ vô tội nhìn hai người trước mắt, thật ra thì vừa rồi nàng muốn nói hành động của vị gia này cho tiểu thư, nhưng tiểu thư giống như mất hồn một chút cũng không nhận thấy được. Tiểu thư đối với người kia... Vẫn không thể hoàn toàn quên đi, cho dù chỉ nghe được tên của hắn cũng sẽ mất hồn. Nhưng vị gia này...
Trong mắt Mạch Tuệ lóe lên giảo hoạt, mặc dù tiểu thư đối với hắn luôn tức giận đan xen, nhưng tình thần tốt xấu cũng không sa sút không phải sao?
Trong lúc bất chợt trong góc có tiếng ồn ào truyền ra, vả lại âm thanh càng lúc càng lớn, càng về sau người trong quán trà đều quay đầu nhìn về phía người ồn ào, người kể chuyện cũng dừng lời nhìn về phía đầu kia.
Chỉ thấy một gã đại hán vỗ lên bàn một cái, khuôn mặt dữ tợn vo thành một nắm, “Ông nội ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Người bị hắn quát mặc một bộ đồ màu xanh, diện mạo âm nhu, “Ta nói rượu hoa điêu thượng hạng này bị ngươi lãng phí rồi.”
Đại hán không ngờ hắn thật sự lặp lại một lần, lập tức cảm thấy thể diện của mình mất hết, tức miệng mắng to, “Lão tử uống rượu liên quan [bad word] gì đến ngươi, ngươi ông già thỏ vẫn nên ngoan ngoãn rửa sạch mông ở trên giương chờ nam nhân là được rồi!”
Những người bên cạnh nghe thấy cũng ồn ào cười to, nam tử mặc áo xanh kia nhất thời ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm hỏi, “Ngươi nói cái gì?”
Đại hán cuối cùng cảm thấy bản thân thở ra, cố ý trêu chọc nói, “Ta nói ngươi ông già thỏ, biết điều một chút đại gia ta đây nói không chừng sẽ tha thứ cho ngươi. Khà khà.”
Lâm Lập Hạ thật muốn nói tiếp một câu, “Đến, cho gia x một cái.”
Nhưng trường hợp này rõ ràng không phải lúc nói giỡn, sắc mặt của nam tử mặc áo xanh kia lạnh lẽo giống như tuyết tháng mười hai, vừa nhấc chân liền đạp bay cái bàn. Nhìn lại đại hán kia hóa ra cũng không phải là đèn đã cạn dầu, thân thể khổng lồ chợt lóe liền tránh khỏi, trong miệng còn tiếp tục la ầm lên, “Ơ ơ ơ, cái này tức giận, không phải là một thuần gia môn nhi cũng không thể hẹp hòi như vậy chứ.”
Trong mắt thanh y nam tử nhiễm sát khí, động tác lưu loát rút trường kiếm ra đâm tới vị đại hán, lợi đao dường như có mắt muốn nói, “Lão tử muốn chặt ngươi làm trăm mảnh sau đó lại trăm mảnh chăt ra sau lại chặt làm trăm mảnh!”
Người xem náo nhiệt bên cạnh cũng chạy tứ tán bốn phía, trốn được chỗ an toàn lại tiếp tục hưng phấn quan sát đánh nhau, Lâm Lập Hạ nghĩ những người này nhất định đã rất lâu chưa thấy trường hợp như vậy rồi, nếu không ánh mắt kia nhìn thế nào cũng lòe lòe ánh xanh tựa như mắt sói.
Đại hán kia thật đúng là không nhìn ra là một người có bản lãnh, thân thể hắn nhìn như cồng kềnh kì thực người nhẹ như yến, chợt lóe chợt trốn cũng không chút nào cố hết sức, còn nhàn hạ thoải mái tiếp tục giễu cợt thanh y nam tử, “Nhìn ngươi mà xem, cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, cầm kiếm cũng cầm không vững, hay là tối nay ngươi bồi gia một đêm, gia sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt?”
Thanh y nam tử vốn bị kích thích nổi giận vậy mà lúc này bỏ tức giận xuống, chầm rì rì vòng quanh đại hán đi tới.
Sắc mặt đại hán hơi cứng ngắc, nhưng vẫn thô bỉ nói, “Thế nào, muốn cùng gia từ từ chơi? Gia thật sự hơi bị ‘Kéo dài’ đấy.”
Thanh y nam tử đâu thèm nghe hắn nói nhảm, nhắm ngay thời cơ ra chiêu với hắn, hán tử lắc mình lẩn tránh, lại không ngờ tới thanh y nam tử bên kia lại tới thêm một đợt tấn công nữa, vì thế tình cảnh bỗng chốc đảo ngược lại, biến thành thanh y nam tử đuổi theo hán tử.
Thanh y nam tử cười lạnh nói, “Hôm nay gia sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là dạng người không thể đắc tội.”
Người vây xem bên cạnh nhìn đến say sưa ngon lành, lại đột nhiên nghe thấy có một giọng nói trầm thấp ưu nhã cất lên, “Ta còn tưởng rằng là cao thủ gì, lại hóa ra cũng chỉ là hai tên vô dụng mà thôi.”
Lâm Lập Hạ thật sự rất muốn dán lên mặt mình tờ giấy ghi dòng chữ “Ta không biết hắn”, nhưng không biết làm sao Lý Dục đã sớm áp sát vào người nàng tóm chặt lấy bàn tay của nàng, dùng hết sức giãy ra cũng không giãy ra được.
Nàng trợn mắt giận dữ nhìn Lý Dục, ngươi con mẹ nó, muốn chết cũng không thể lôi ta theo chứ.
Lý Dục chỉ cười dịu dàng với nàng, so với bất cứ lúc nào đều dịu dàng cưng chiều hơn, tựa như đang nói với người khác, “Hai ta chính là một phe“.
Lại nói hai người đang đánh nhau đầu kia, lời của Lý Dục vừa nói ra làm thân thể hai người đều ngừng lại, nhưng lập tức lại phản ứng kịp tiếp tục chiến đấu, ai ngờ không bao lâu người nọ vẫn không yên tĩnh, tiếp tục lười biếng nói, “Cầm kiếm không có hơi sức... Xuất kiếm sức lực không đủ chính xác, đây là sử dụng kiếm hay là chơi kiếm vậy.”
Thanh y nam tử bớt chút thời gian âm u lạnh lẽo liếc nhìn người vừa nói chuyện một cái, còn tưởng rằng là cao thủ nào, hóa ra là một công tử ca bộ dáng còn nữ tướng hơn cả hắn! Mà hán tử nghe thấy lời nói của Lý Dục thì lại vui mừng nhướng mày, khiêu khích nhìn thanh y nam tử.
Tiếp đó Lý Dục lại mở môi mỏng, “Dáng dấp chả khác gì một con gấu nhưng động tác trái lại rất linh hoạt, cũng thiệt thòi cho ngươi học món võ công Lăng Ba Vi Bộ* này, nếu không chính là mười cái mạng cũng không đủ cho ngươi dùng.”
*Lăng ba vi bộ: Võ công nổi tiếng của Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Đây là thuật khinh công chạy “lăng quăng” theo hình zic-zac để vừa né tránh mọi ám toán bằng cung tên, ám khí, lại vừa đạt độ nhanh khó ai đuổi kịp và không hề đánh lại đối phương.
Hán tử vừa rồi còn vui mừng thì gương mặt lập tức tối sầm lại.
Lâm Lập Hạ nhìn về phía trước suy sụp lắc đầu, xong rồi, xong rồi, tính mạng của nàng bị hắn liên lụy mất rồi.
Hóa ra hai người đầu kia vốn dây dưa như si như túy với nhau lại ăn ý nhìn nhau, giống như đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó đồng thời dừng tay lại, tiếp theo... Vọt tới chỗ bọn họ!
Người bên cạnh vẫn còn mang dáng vẻ lười nhác điếc không sợ súng, nàng không thoát ra khỏi bàn tay của hắn được nên không thể làm gì khác hơn là dùng sức kéo, nhấc chân liền túm hắn chạy đi.
Nàng không thấy được Lý Dục ở sau lưng lộ ra nụ cười gian kế thực hiện được, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng.
“Tiểu thư, người và gia đi trước đi, để nô tỳ chống đỡ!” Mạch Tuệ làm hết phận sự nha hoàn kiêm hộ vệ hô lên.
Lâm Lập Hạ đáp một tiếng “Được” liền liều mạng chạy, vì vậy hôm nay dân chúng của trấn nhỏ ra cửa đều có thể thấy, ở trên đường rộng rãi, một nữ tử thanh xuân lôi một nam tử mặc hoa phục tuấn mỹ, mà sau lưng lại có hai người nam tử ra sức đuổi theo, lại luôn bị một thiếu nữ cản lại.
Lâm Lập Hạ chạy thở hồng hộc, cuối cùng sau khi trốn vào một ngõ hẻm thì ngừng lại, nàng hung hăng vẩy tay ra, rốt cuộc làm bàn tay vừa rồi giống như nhựa cao su dính vào trên tay mình rơi ra.
Lý Dục nhìn chằm chằm vào bàn tay trống không của mình, như có điều suy nghĩ.
Lâm Lập Hạ hít vào một hơi ngẩng đầu lành lạnh mở miệng nói với hắn, “Ngươi có bệnh hả, có bệnh thì cũng đừng liên lụy đến ta chứ.”
Lý Dục quả thật là hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Lập Hạ, ở lại bên cạnh ta đi.”
Lâm Lập Hạ hơi sửng sốt, lập tức nói, “Ngươi điên rồi, ta lười phải nói với ngươi.” Nói xong xoay người muốn đi.
Lý Dục khẽ vươn tay giữ nàng lại, “Chẳng lẽ nàng muốn trở về hoàng cung gặp hắn sao?”
Thân thể Lâm Lập Hạ dừng lại, chậm rãi xoay người, “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Lý Dục khẽ cười một tiếng, lại lộ ra nụ cười tà mị thường ngày, “Sao lại thành uy hiếp rồi, ta đang thương lượng thật tốt với nàng.”
Giữa lông mày Lâm Lập Hạ ngập tràn ý lạnh, “Lý Dục, ta và các ngươi đã không còn quan hệ.”
“Chỉ sợ hắn không nghĩ như vậy.” Lý Dục vén một lọn tóc đen của nàng lên ngắm nghía, giọng nói trầm thấp từ tính, “Nàng nói xem nếu ta nói cho hắn biết năm đó nàng không chết... Hắn sẽ như thế nào?”
Lâm Lập Hạ thờ ơ nhìn hắn không nói lời nào.
Lý Dục lơ đễnh tiếp tục nói, “Còn nhớ rõ nữ tử tên Hà Tri Thu ở thành Lạc Dương không, nàng cũng biết bây giờ nàng ta là phi tử được sủng ái nhất trong cung...”
Hô hấp của Lâm Lập Hạ đột nhiên cứng lại, một chỗ nào đấy bị vùi lấp dưới đáy lòng lại truyền tới đau đớn.
“Ngươi... Muốn thế nào.” Nàng thản nhiên hỏi.
Một tay Lý Dục ôm lấy nàng vào trước ngực, “Ở lại bên cạnh ta.”
Lâm Lập Hạ vươn tay đẩy hắn ra, “Một tháng, một tháng sau ngươi thả ta tự do, về sau không được tiếp tục quấy rầy ta nữa.”
Lý Dục nửa hí con mắt dài, ngón tay vô ý thức chuyển động nhẫn hồng bảo thạch, Lâm Lập Hạ thì không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
“Ba tháng.” Lý Dục mở miệng nói.
Lâm Lập Hạ không chút cử động, “Một tháng.”
Lý Dục tiến tới gần gương mặt nàng, “Miệng của ta thỉnh thoảng sẽ giống như đồng hồ cát...”
Lâm Lập Hạ thỏa hiệp, từng chữ từng chữ nói, “Ba tháng thì ba tháng, chỉ là ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi đã nói, hơn nữa, không cho phép động tay động chân với ta.”
“Được.” Lý Dục dứt khoát đồng ý, không động tay không động chân, nói chuyện chu toàn thôi.
* * *
Lâm Lập Hạ nghiêm mặt nhìn Lý Dục đang thoải mái nằm trên giường êm, trong lòng ghen tỵ cộng với phẫn hận, nơi đó vốn là chỗ nàng nằm! Ai ngờ được tên này thế mà lại bảo nàng làm nha hoàn hầu hạ hắn, làm hại bây giờ nàng chỉ có thể ngồi một bên nhìn hắn ngủ say.
Nam tử tuấn mỹ vốn nên ngủ say đột nhiên lên tiếng, “Rót một ly trà giúp ta.”
Lâm Lập Hạ chầm rì rì đứng dậy, chầm rì rì cầm chén lên, chầm rì rì rót nước, chầm rì rì cầm lấy đưa cho hắn, trong lòng suy nghĩ tỷ lệ người uống nước sặc chết là bao nhiêu?
Đang ác độc suy nghĩ như vậy, xe ngựa chợt khẽ vấp, nước trà trong tay nàng ào một cái toàn bộ tạt vào gương mặt tuấn mỹ khôi ngô của hắn, trên mặt trắng nõn đều đặn rải rác lá trà.
Nàng không nhịn được bật cười, trong lòng thầm hô ông trời có mắt, nhưng vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đào hoa nheo lại đầy nguy hiểm của hắn.
Nàng không khỏi lùi lại mấy bước, oái, hắn hắn hắn, hắn muốn làm gì?