Lâm Lập Hạ nắm chặt tay, giọng nói không tự chủ vô cùng căng thẳng, “Người đốt?”
Lý Dục nhỏ giọng lên tiếng, “Ừ.”
Lâm Lập Hạ mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, lúc ngẩng đầu lên liền thấy những người vừa rồi còn vây quanh người lửa kia cầm giáo chậm rãi tới gần bọn họ. Mà Lý Dục cũng cảnh giác nhìn người đi tới, ánh sáng âm u trong tròng mắt đen nhỏ dài di động.
“Các ngươi là ai? Từ đâu tới? Ở chỗ này làm gì?” Một tráng hán dẫn đầu vẻ mặt hung ác, giọng nói hung dữ hỏi.
Trong mắt Lý Dục lướt qua ánh sáng lạnh, vừa định mở miệng lại bị Lâm Lập Hạ cắt ngang. Nàng tiến lên một bước rời khỏi lồng ngực Lý Dục, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh ôn hòa nói, “Vị đại ca này, chúng ta là du khách đi ngang qua, vốn là đi theo tìm đồng bạn, không ngờ lại đụng phải...”
Nàng âm thầm cắn răng, cố gắng bỏ qua tiếng kêu rên cầu cứu càng ngày càng yếu bên tai, đè xuống từng trận từng trận âm u lạnh lẽo trong lòng, tiếp tục nói, “Chúng ta cũng không có ác ý, vị đại ca này có thể yên tâm.”
Tráng hán kia nghe vậy hừ lạnh một tiếng, giáo mác trong tay không chút nào buông lỏng, “Chỗ chúng ta đã mấy năm rồi không có người lạ đế, hôm nay các ngươi ngược lại khéo.”
Vẻ mặt Lâm Lập Hạ không thấy khủng hoảng, thản nhiên nói, “Chúng ta vô ý xông tới đây, chỉ là tìm người mà thôi.” Nàng nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng Mạch Tuệ, nhất thời ánh mắt lạnh lùng nói, “Không biết các ngươi có nhìn thấy một thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng không?”
Mọi người không hẹn mà cùng xoay người nhìn về phía một ông lão phía sau. Lão giả tuổi chừng 60, khom người chậm rãi tiến lên, “Vị cô nương kia là đồng bạn của ngươi?”
Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, “Đúng vậy, lão tiên sinh có thấy nàng?”
Giọng nói lão giả hơi khàn khàn, trong lúc vô hình tự có một phen uy nghiêm, “Vị cô nương kia mới vừa té xỉu, ta phái người mang nàng trở về thôn.”
“Té xỉu?” Lâm Lập Hạ vừa lo lắng vừa kinh ngạc, con mắt sắc thâm trầm nhìn mấy đại hán kia một cái, “Tại sao nàng lại té xỉu?”
Đại hán tức giận với ánh mắt hoài nghi của nàng, vừa định mở miệng mắng to lại chống lại ánh mắt u ám của Lý Dục, thoáng chốc cả người lạnh lẽo, nuốt vào lời nói suýt bật thốt ra.
Lâm Lập Hạ lại nhìn lão giả mở miệng, trong giọng nói bình thản mang theo vẻ lo lắng, “Lão tiên sinh, chúng ta quả thật không có ác ý, vừa rồi cái gì cũng không thấy.”
Lão giả quan sát bọn họ mấy lần, cuối cùng chậm rãi nói, “Nếu không ngại thì cô nương và vị công tử này theo lão phu trở về thôn đi.”
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dục, Lý Dục híp mắt đào hoa lại nhẹ nhàng gật gật đầu, “Đa tạ lão tiên sinh, chỉ là chúng ta còn có mấy đồng bạn ở trên đường bên ngoài, làm phiền tiên sinh cho người đi thông báo một chút.”
Lão giả cười cười gật đầu.
Bên kia lửa cơ bản đã tắt, mấy nam tử đang dọn dẹp, Lâm Lập Hạ dường như lại nghe thấy tiếng rên rỉ thê lương, nhất thời tâm hồn chấn động, cả người lạnh thấu xương. Lúc này Lý Dục bên cạnh đưa tay nắm bờ vai nàng, ánh mắt hắn cũng không nhìn nàng, nhưng ấm áp từ trên người hắn liên tục truyền tới không ngừng, tạm thời ấm áp lạnh như băng của nàng. Nàng cố gắng nâng khóe môi lên, lần đầu tiên không phản kháng mặc cho hắn ôm lấy mình.
Ban đầu Lâm Lập Hạ cho rằng địa phương bọn họ muốn đi chính là thôn trang trước mặt, nhưng sau khi đi theo đám người kia mới phát hiện nơi bọn họ cần đi xa hơn rất nhiều. Ước chừng đi hơn nửa canh giờ bọn họ mới dừng bước, Lâm Lập Hạ quan sát thôn trang, nơi này dường như vô cùng đơn sơ?
“Cô nương.” Lão giả quay đầu lại nhìn nàng, “Ngươi có muốn đi xem vị cô nương kia một chút?”
Lâm Lập Hạ gật gật đầu, “Làm phiền tiên sinh dẫn đường.” Mấy tráng hán kia đều tản ra trở về nhà mình, bọn họ liền đi theo lão giả rẽ đông quẹo tây tới một gia đình. Lão giả mở cửa ra ý bảo bọn họ đi vào, bên trong nhà một bé gái khoảng bảy tám tuổi vui mừng kêu lên, “Ông nội, người trở lại.”
Lão giả hiền lành xoa xoa đầu nàng, “Nhóc con, vị đại tỷ tỷ kia tỉnh chưa?”
Nhóc con kéo tay của lão giả đi vào bên trong, “Ông nội, tỷ tỷ chưa tỉnh, còn luôn nói mớ, thật là dọa người.”
Lâm Lập Hạ nghe thấy lời này đâu còn bình tĩnh nữa, sau khi vào phòng liền sải bước đi đến bên giường nhìn Mạch Tuệ ở trong giấc ngủ vẫn mang vẻ mặt khổ sở.
“Mạch Tuệ...” Lâm Lập Hạ đau lòng xoa mặt nàng, sao có thể, Mạch Tuệ sao có thể lộ ra vẻ mặt như vậy? Nàng có thể vui vẻ vô lo hay tức giận nổi nóng, nhưng không phải cau mày khổ sở như vậy.
“Tiên sinh...” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía lão giả, “Ngươi có thể nói với ta chuyện xảy ra lúc ấy được không?”
Lão giả gật đầu, ý bảo nàng ra bên ngoài. Lý Dục nhìn sắc mặt tái nhợt cộng với ánh mắt lo lắng của Lâm Lập Hạ, cúi đầu nói một câu, “Chỉ là hôn mê mà thôi.”
Lâm Lập Hạ cười một tiếng với hắn, “Ừ.”
Lý Dục hơi sững sờ, nàng cười chân thành với hắn như vậy vẫn là lần đầu tiên...
“Không có việc gì.” Hắn rũ mí mắt xuống, che giấu vui mừng mơ hồ trong con ngươi đen.
Mấy người ngồi vào chỗ của mình, sau khi lão giả sai nhóc con đi lấy nước mới chậm rãi mở miệng, “Các ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy, chúng ta... Là ở vì đuổi tai nạn trong thôn.”
Đuổi… Tai nạn? Lâm Lập Hạ khẽ nhíu lông mày.
Lý Dục lười nhác dựa lưng vào ghế dựa, “Tiên sinh, các ngươi là hậu nhân của tộc Hỏa Diễm đúng không.”
Lão giả hơi kinh ngạc nhìn hắn, tiếp đó khẽ gật đầu một cái, “Thì ra ngươi cũng biết hỏa phần.”
Lý Dục đón lấy ánh mắt hỏi han của Lâm Lập Hạ, khẽ mở môi mỏng nói: “Tộc Hỏa Diễm là một tộc ẩn nặc trăm năm trước, người trong tộc thờ phụng Thần Lửa, cho rằng lửa là thứ có thể trừ sạch được tất cả những vật dơ bẩn của thế gian, tộc nhân sau khi chết đều làm hỏa táng.” Con mắt dài của hắn chuyển một cái, tiếp tục nói, “Khi trong tộc có tai hoạ phủ xuống hoặc là lúc yêu nghiệt xuất thế, lợi dụng hỏa phần.”
Lòng bàn tay Lâm Lập Hạ lạnh lẽo, thì ra đây chính là hỏa phần, chỉ là...
“Tiên sinh, theo tình hình mới nhìn thấy vừa rồi, trong thôn gặp họa ôn dịch đúng không.” Giọng nói Lý Dục vẫn trầm thấp mị hoặc như vậy, nhưng không có nhạo báng và đùa giỡn như ngày thường, tràn đầy nghiêm túc.
Con mắt lão giả vốn đang có tinh thần lập tức tối sầm xuống, dường như bỗng chốc lại già thêm mười tuổi, “Đều là chuyện không còn cách nào khác...”
“Chúng ta vốn ở trong thôn trước mặt kia, hai tháng trước gà vịt người trong thôn nuôi một con lại một con lần lượt chết đi, tiếp theo là bò, chó, cuối cùng thì đến người... Đại phu trong thôn nói là gặp ôn dịch, lên núi hái thảo dược chữa bệnh cho bọn họ, nhưng trong hỏa phần hôm nay cũng có hắn...” Hốc mắt lão giả đỏ lên, sắc mặt thê lương, “Chúng ta cách bên ngoài quá xa, đại phu lần lượt tìm tới cũng đều dính bệnh, không có cách nào, không có cách nào khác, ngay cả thôn cũng không dám trở về, chỉ có thể thiêu hủy hết, thiêu hủy hết.”
“Vậy...” Lâm Lập Hạ không nhịn được mở miệng, “Tất cả người nhiễm bệnh đều đi?”
Lão giả vô lực lắc đầu, “Còn mấy tình huống không nghiêm trọng ở trong phòng phía tây, nghiệp chướng mà, chỉ thuận theo ý trời.” Ông liếc nhìn buồng trong một cái, “Vị cô nương kia vừa nhìn thấy tình hình lúc đó liền ngất đi, đoán chừng là bị hù sợ.”
Hù sợ? Không, Mạch Tuệ không phải là người sẽ bị chuyện như vậy dọa sợ. Nhưng nét mặt sợ hãi tột cùng trên mặt nàng vừa rồi kia... Trong đầu Lâm Lập Hạ xẹt qua một ý niệm, lập tức tâm trạng lo lắng không yên.
Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu khóc của Mạch Tuệ, Lâm Lập Hạ vội vàng đứng dậy chạy vào, lại thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt giãy giụa và khổ sở.
“Cha... Cha... Nương... Nóng... Nóng quá...” Mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống, cánh môi Mạch Tuệ run rẩy thì thầm.
Lâm Lập Hạ nắm tay nàng thật chặt, giọng nói cũng run rẩy, “Mạch Tuệ, ngươi tỉnh tỉnh, Mạch Tuệ.”
Đôi tay Mạch Tuệ đột nhiên nắm chặt, bóp Lâm Lập Hạ đau kêu thành tiếng, “Cha... Tại sao không chạy... Nương... Nhược Nhi không muốn đi...”
Lâm Lập Hạ đau lòng lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống nơi khóe mắt nàng, nhịn đau nhẹ giọng nói, “Mạch Tuệ, ta là Lập Hạ, tiểu thư nhà ngươi, mau tỉnh lại.”
“Cha... Nương... Nhược Nhi không muốn đi...” Mạch Tuệ vẫn luôn khóc kêu những lời này, vẻ mặt khổ sở.
Lâm Lập Hạ sốt ruột rơi nước mắt, nào còn lười biếng nhàn nhã thường ngày? Người khổ sở khóc khẽ trước mặt là Mạch Tuệ, chính là Mạch Tuệ vẫn luôn cười không tim không phổi, chính là Mạch Tuệ vẫn nhanh mồm nhanh miệng cư xử với người không thích, chính là Mạch Tuệ vẫn mở miệng một tiếng tiểu thư, chính là Mạch Tuệ vẫn luôn ở cùng với nàng.
Lâm Lập Hạ cắn chặt răng, vươn tay hung hăng tát một cái. Âm thanh thanh thúy vang lên, nàng lạnh giọng nói, “Ngươi tỉnh lại cho ta, ngươi là Mạch Tuệ, quên rồi sao?”
Mạch Tuệ cuối cùng cũng ngừng khóc rống, chậm rãi mở mắt ra. Nàng vẻ mặt u mê nhìn Lâm Lập Hạ mang đôi mắt đỏ bừng trước mặt, một giây kế tiếp nhớ lại ác mộng vừa rồi, nhào vào trong ngực nàng liền lớn tiếng khóc lên, “Tiểu thư... !”
Lâm Lập Hạ cong khóe môi lên, vươn tay vỗ vỗ lưng của nàng, giọng nói dịu dàng, “Được rồi, tất cả đều đã qua.”
“Tiểu thư...” Mạch Tuệ khóc đến nghẹn ngào, “Lửa, đều là lửa, đốt nô tỳ đau quá.”
Mũi Lâm Lập Hạ cay xè, nước mắt lập tức rớt xuống, nhưng miệng vẫn cười nói, “Đều đã qua, Mạch Tuệ không đau, ta vẫn ở chỗ này đấy.”
Mạch Tuệ cắn chặt môi dưới, trong mắt ngập tràn sợ hãi và nước mắt, “Cha và nương... Đều bốc cháy... Bọn họ đẩy nô tỳ ra ngoài, bảo nô tỳ chạy nhanh một chút. Nô... Nô tỳ muốn trở về, phụ thân tát nô tỳ một cái. Tay cha đều biến thành đen, y phục của nương đều bốc cháy, phụ thân, nương, bảo nô tỳ đi... Hu hu... Phụ thân... Nương, nương... Đều không còn...”
Lâm Lập Hạ cố gắng nuốt xuống tiếng khóc mình sắp bật ra, dùng trán đỡ lấy nàng, bình tĩnh nhìn vào đáy mắt cuồng loạn của nàng, kiên định nói, “Mạch Tuệ, đều đã qua, cha nương ngươi vô cùng vui mừng khi ngươi còn sống, họ hi vọng ngươi sống sót, sống thật khỏe. Những thứ kia đều đã qua, Mạch Tuệ, ngươi xem, ta ở đây.”
Nàng giơ lên bàn tay đan chặt của bọn họ, nước mắt trong suốt vẫn còn trong mắt lung lay muốn rơi, bên môi lại chợt hiện lên ý cười, rực rỡ giống như cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.
Rốt cuộc đôi mắt vô hồn của Mạch Tuệ cũng sáng lên, nhìn nàng nhỏ giọng kêu lên, “Tiểu thư.”
Lâm Lập Hạ cố ý nheo mắt lại cười cười, “Đúng, ta là tiểu thư của ngươi, ngươi là Mạch Tuệ.”
Là nha hoàn đáng yêu Mạch Tuệ của nàng, mà không phải Nhược Nhi có kí ức bi thương.
Mạch Tuệ vùi mặt vào hõm cổ của nàng, mê mang lại yếu ớt lặp lại, “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư...”
Lâm Lập Hạ lẳng lặng ôm nàng, trong dáng người nhỏ nhắn của nàng lại có nhiều sức lực và đau thương như vậy, nàng là Mạch Tuệ, Mạch Tuệ độc nhất vô nhị.
Nàng cười nhạt mở miệng, “Mạch Tuệ, ta đều ở đây.”
Lý Dục nghiêng người dựa vào cửa, trong đôi mắt đào hoa nhỏ dài đều không tự giác mà say mê.
Lâm Lập Hạ đặt Mạch Tuệ đã lại ngủ say xuống, ra khỏi phòng nhà lại bị Lý Dục giật cổ tay lại.
“Ahhh, ngươi làm sao?” Nàng đau cau mày, rút tay về liền không ngừng xoa.
Trong mắt Lý Dục chợt lóe lên tức giận, trên mặt lại thật sự nâng môi mỏng lên mị hoặc cười cười, giọng mang châm chọc nói, “Bây giờ biết đau rồi hả?”
Động tác trong tay Lâm Lập Hạ dừng lại, tiếp đó cúi đầu chuẩn bị đi vòng qua hắn
Lý Dục cũng không chịu, lại nắm lấy cổ tay bầm tím của nàng, một phát kéo vào trong ngực của mình, tay phải móc ra một hộp nhỏ.
Lâm Lập Hạ không nói lời nào, mặc cho hắn mở hộp ra thoa thuốc mỡ lên chỗ bầm tím. Cảm giác mát rượi từ chỗ cổ tay truyền đến, nàng cúi đầu nhìn Lý Dục chuyên tâm bôi thuốc cho nàng, nhe răng cười một tiếng, “Gia, cám ơn.”
Động tác trong tay Lý Dục dừng lại, tiếp lại gian manh nói, “Lấy thân báo đáp?”
Lâm Lập Hạ trừng mắt nhìn tóc hắn, thật là giang sơn dễ đổi.
“Nàng muốn giúp bọn họ?” Lý Dục ngẩng đầu hỏi.
Lâm Lập Hạ chậm rãi gật đầu.
Lý Dục nâng môi mỏng lên tà tà cười, trong mắt hẹp dài ngập tràn màu sắc không rõ, “Ta có thể giúp bọn họ, chỉ là...”
Hắn ghé vào tai nàng mập mờ nói, “Nàng, phải theo ta một ngày.”