Cùng Quân Ca

Chương 49: Chương 49: Trên đường hồi kinh




Lâm Lập Hạ chậm rãi nhận lấy phong thư trong tay Mạch Tuệ, mở ra nhìn sơ qua một chút, cuối cùng nhíu mày.

"Mạch Tuệ, xem ra chúng ta phải trở lại kinh thành một chuyến." Lâm Lập Hạ miễn cưỡng nói.

Mạch Tuệ tò mò hỏi, "Lão gia nói những gì trong thư vậy?"

Mắt Lâm Lập Hạ cong cong, nhe răng cười một tiếng, vô cùng vui vẻ nói, "Đệ đệ thân yêu của ta, cũng chính là Lâm Hành Dật, sắp thành thân rồi."

Mạch Tuệ mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Lâm Lập Hạ, tại sao tiểu thư nghe được tin thiếu gia muốn thành thân thì lại vui vẻ? như vậy

* * *

Hiện tại đã là mùa hè, mặt trời trên bầu trời đỏ rực nhưng không gay gắt, thời tiết cũng dần dần trở nên ấm áp, Lâm Lập Hạ và Mạch Tuệ hài lòng thoải mái đi dạo trên đường.

"Thiếu gia, còn thứ gì chúng ta chưa mua không?" Mạch Tuệ giớ một đống lớn gì đó trong tay lên hỏi Lâm Lập Hạ còn đang hết nhìn đông ngó tây.

Lâm Lập Hạ sờ sờ cằm, "Ừ, hản là không sai biệt lắm rồi."

"Tiểu thư đã sai Trọng Lương đi làm gì vậy?" Mạch Tuệ lại hỏi.

Lâm Lập Hạ cười thần bí, "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Lúc này các nàng thấy phía trước tụ tập một đám người, ở giữa thỉnh thoảng có tiếng đánh nhau truyền ra, xen lẫn vào là tiếng kêu hoảng sợ của nữ tử.

Lâm Lập Hạ thuận tay lấy một viên ô mai từ cái hộp trong tay Mạch Tuệ, đi, xem náo nhiệt thôi.

Lâm Lập Hạ vất vả lắm mới chen được vào trong đám đông, sau khi thấy nữ tử trong đám người thì nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, đó không phải là Như Tĩnh sao?

Bị vây trong đám người chính là Như Tĩnh, chỉ thấy nàng mặc một thân y màu, mái tóc đen dài dùng sợi dây tơ tằm màu hồng nhạt nửa buộc lên, giống như một thiếu nữ bình thường.

Bên cạnh Như Tĩnh còn có hai ba nam tử đều mặc xiêm y màu xanh lục đang dây dưa với một nam tử tuấn tú, mà Như Tĩnh đang lo lắng nhìn nam tử mặc xiêm y màu lục còn lại kia.

Lâm Lập Hạ nhíu mày, đây là chuyện gì?

Đánh nhau nhanh chóng kết thúc, vị lục y công tử vô cùng tiêu sái đánh mấy người kia ngã la liệt trên mặt đất, sau đó mở quạt xếp vẫn cầm trong tay ra, tác phong nhanh nhẹn đi về phía Như Tĩnh.

"Cô nương không sao chứ?" Lục y nam tử mở miệng hỏi, giọng nói từ tính mà êm ái.

"Không, không sao, đa tạ ân cứu mạng của công tử!" Như Tĩnh cố đè hốt hoảng trong lòng xuống nói, ánh mắt nam tử nóng rực nhìn nàng, làm tim nàng không khỏi lỡ một nhịp, đầu hơi cúi xuống.

Lục y nam tử cong môi mỏng cười cười, giống như vui đùa nói, "Vậy cô nương nên làm gì để báo đáp ta đây?"

Như Tĩnh nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, báo đáp?

Lục y nam tử tựa như hiểu được nghi ngờ của nàng gật đầu một cái, "Theo ý kiến của ta... Lấy thân báo đáp được không?"

Như Tĩnh đỏ mặt, đáng giận phân ngoài đáy lòng nhưng cũng có vài phần ngượng ngùng, nam tử này, nam tử này rõ ràng đang đùa giỡn nàng!

Sau khi lục y nam tử thấy được dáng vẻ của Như Tĩnh thì mở miệng cười khẽ, quả nhiên nữ tử thẹn thùng là đẹp nhất.

Lâm Lập Hạ đứng trong đám người bất đắc dĩ vỗ trán, trời ạ, lục y nam tử này cũng không sợ mất mặt, đùa giỡn nữ tử trước mặt mọi người.

Nàng đẩy người bên cạnh ra, cao giọng gọi Như Tĩnh, "Như Tĩnh!"

Như Tĩnh nghe vậy theo phản xạ đáp một tiếng, "Dạ?"

Như Tĩnh nhìn về phía thiếu niên gọi nàng, thiếu niên kia khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, diện mạo tuấn tú, hơn nữa không hiểu sao lại làm nàng cảm thấy có chút quen mắt.

Nhưng mà, nàng cũng không hề quen biết thiếu niên nào cả mà.

Sau khi thấy nét mặt nghi hoặc của Như Tĩnh thì Lâm Lập Hạ mới nghĩ đến bản thân hiện tại đang dịch dung , nàng giảo hoạt cười một tiếng, dịch dung rồi mới tốt.

Lâm Lập Hạ chui ra từ trong đám người đến đứng bên cạnh Như Tĩnh, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, "Sao nàng lại ở chỗ này?"

Như Tĩnh không giải thích được nhìn thiếu niên đang chất vấn trước mắt, "Ngươi là?"

Lâm Lập Hạ cười khẽ một tiếng ghé sát vào tai nàng nói hai chữ, Như Tĩnh suy nghĩ một chút rồi bừng tỉnh hiểu ra, tiếp đó liền ngạc nhiên mừng rỡ.

"Như…"

Lâm Lập Hạ duỗi một ngón tay ra che lên môi của nàng dịu dàng trấn an nói, "Như Tĩnh, bản thiếu gia tới đón nàng, nàng không phải sợ."

Như Tĩnh được nàng nhắc nhở mới ý thức được bây giờ nàng đang mặc trang phục nam tử dĩ nhiên không thể trực tiếp kêu tên, nàng ngừng một chút sửa lại, "Thiếu gia, cuối cùng người cũng tới."

Mấy người vừa bị đánh gục đã sớm thừa dịp mọi người không để ý mà chạy trốn, mọi người thấy cái người được gọi là thiếu gia này cũng đã tìm tới cửa thì thấy không gì thú vị nữa tản hết ra, không bao lâu, chỗ đó chỉ còn lại ba người Lâm Lập Hạ, Mạch Tuệ, Như Tĩnh cùng với vị lục y công tử kia.

Lâm Lập Hạ xoay người chắp tay cúi người cảm tạ với vị Lục y công tử kia, "Đa tạ công tử đã cứu muội tử nhà ta, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích."

Vụ lục y công tử chính này chính là Tô Luân, trong tròng mắt đen của hắn thoáng qua ngạc nhiên, thật là có được mà chẳng mất chút công phu nào, chỉ là Lâm Lập Hạ này lại một chút cũng không nhớ hắn sao?

Hắn cười nhạt một tiếng, thân thiết hỏi, "Ah, vì sao ta lại cảm thấy dáng dấp vị công tử này hình như hơi giống một người quen của ta?"

Lâm Lập Hạ lắc đầu trong lòng một cái, chẳng lẽ nam tử này lại muốn dùng cái chiêu cũ rích này tiếp cận nàng để quyến rũ Như Tĩnh? "Hả? Thiên hạ rộng lớn, người giống người cũng không phải là chuyện hiếm, chỉ là ngược lại tại hạ lại không quen ai có dáng dấp giống như công tử cả."

Trong lòng Tô Luân chấn động, nhưng bên ngoài lại vẫn không biến sắc, "Vậy à."

Lâm Lập Hạ này là một trong những giai nhân của hắn, năm đó bởi vì Điện hạ từng cự truyệt ở ngay trước mặt nàng cho nên có mấy phần đối với nàng ấn tượng, không ngờ không lâu sau đó Lâm Lập Hạ này lại tìm tới hắn, trong đó có ý gì... Hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Tô Luân vốn ham sắc đẹp, huống chi hiện tại có một mỹ nữ đưa tới tận cửa, làm một nam tử bình thường, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt .

Sau đó sau khi hai người tiếp xúc không lâu thì Lâm Lập Hạ này lại luôn nhắc tới hôn sự của hai người, làm hắn vô cùng chán ghét.

Đùa à, hắn là một con bướm tự do bay lượn trong ngàn bụi hoa, bảo hắn đón dâu?

Kết quả là, tại lúc nàng biểu diễn tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ, Tô Luân cuối cùng vô cùng kiên quyết vứt bỏ nàng.

Sau đó Tô Luân cũng có nghe nói chuyện của Lâm Lập Hạ và Đại thiếu gia nhà họ Lâm, lúc ấy hắn còn giễu cợt, nữ tử này quả nhiên không chịu nổi cô đơn mà.

Nhưng người hiện tại này... Thật sự là Lâm Lập Hạ sao?

Hắn vốn còn đang cảm thấy kỳ quái vì sao Điện hạ sai hắn đi điều tra chuyện của Lâm Lập Hạ, hiện tại đã có mấy phần biết được. Trong lòng hắn thoáng qua một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ nữ tử dị thế mà quốc sư nói... ?

Tô Luân cũng là nhân tinh, trong lúc nhất thời trong lòng không biết vòng vo bao nhiêu ý nghĩ, hắn khôi phục thái độ bình thường hỏi, "Vậy vị công tử này, huynh chuẩn bị báo đáp chuyện ta cứu muội muội của ngươi thế nào đây?"

Lâm Lập Hạ cân nhắc nam tử trước mắt này cũng không phải là một kẻ dễ đối phó mà, lại có năng lực trực tiếp mở miệng yêu cầu thù lao, người như vậy có thể bình thường được sao? Nàng kéo kéo khóe môi khiêm tốn cười hỏi, "Vậy theo ý kiến của công tử... ?"

Thật ra thì, nàng đoán chắc nam tử này sẽ không nói những lời trêu chọc gì ở trước mặt ca ca của cô nương nhà người ta, trừ phi, đầu hắn thật sự hỏng rồi.

Tô Luân đúng là thật sự không nói lời trêu chọc gì, nhưng lời nói của hắn so với trêu chọc càng làm cho Lâm Lập Hạ phát điên hơn.

"Ta vừa lúc bị trộm mất túi bạc, hiện tại trên người không còn đồng nào, về sau liền làm phiền công tử chăm sóc ta nhiều hơn." Tô Luân cười đến là gian trá.

Khóe mắt Lâm Lập Hạ co rút, cái gì?

"Mặc dù ta cũng rất muốn chiêu đãi công tử, nhưng không dám gạt huynh, ta đang chuẩn bị trở về kinh thành... Aizz, đúng lúc ta đây còn có chút bạc, công tử đành lấy trước dùng tạm đi." Gương mặt Lâm Lập Hạ tràn đầy tiếc hận nói, tiếp đó đưa tay lấy bạc từ túi bên hông ra.

Một cái quạt xếp ngăn cản động tác của nàng.

Ngẩng đầu, Lâm Lập Hạ không khỏi rùng mình một cái, nét mặt vị lục y nam tử này tươi cười như hoa.

"À? Thật đúng là trùng hợp, ta cũng chuẩn bị về kinh đây." Trong tròng mắt đen của Tô Luân tràn đầy nụ cười, chậm rãi nói.

Lâm Lập Hạ giơ cờ trắng đầu hàng.

Tục ngữ nói không sai, cây không biết xấu hổ chắc chắn phải chết, người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch.

Nam tử này, tuyệt đối là một cực phẩm trong cực phẩm.

* * *

Ống kính thay đổi, bây giờ bọn họ đã đang trên đường hồi kinh rồi.

Trong một chiếc xe ngựa, một – hai – ba – bốn, cộng thêm một Trọng Lương đánh xe, tổng cộng là năm người.

Bề ngoài xe ngựa vô cùng rách nát, bên trong lại rất thoải mái, Lâm Lập Hạ vui mừng thở dài, quả nhiên, phúc hắc là cần thiết, nhìn đi, thế này không sợ bị người ta để mắt tới, bản thân cũng trôi qua thoải mái.

Tô Luân ngồi đối diện nhàn hạ uống một hớp trà, "Không ngờ tâm tư Dịch công tử thật đúng là khéo, thế mà lại nghĩ ra được biện pháp tránh tai mắt của người khác như vậy."

Không biết vì sao, Lâm Lập Hạ nhìn thấy biểu hiện nhàn hạ thoải mái của vị nam tử này liền cảm thấy bực bội, nàng bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, "Đâu có đâu có."

Vậy mà tên Tô Luân căn bản không thấy được nàng không vui, vẻ mặt ân cần nhìn về phía Như Tĩnh bên cạnh, "Như Tĩnh cô nương có muốn một ly trà hay không?"

Như Tĩnh lịch sự lắc đầu, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói, "Đa tạ Vũ công tử, chỉ là ta không thấy khát lắm."

Lâm Lập Hạ lần nữa xót xa gào lên trong lòng, Như Tĩnh, ngươi ngàn vạn lần đừng để bề ngoài của tên nam tử nhìn cũng biết là lăng nhăng này lừa!

Bên trong xe ngựa, tâm lý của mỗi người đều khác nhau, Lâm Lập Hạ rối rắm, Mạch Tuệ bản thân thì thoải mái vui vẻ, Như Tĩnh lại hơi thấp thỏm, Tô Luân thì... Rất vui vẻ.

Đảo mắt trời đã gần tối, bóng đêm nhanh chóng buông xuống, Trọng Lương tăng nhanh roi ngựa, cuối cùng trước nửa đêm đã đến được một thôn trang.

Lâm Lập Hạ xuống xe ngựa trước, theo như tình trạng hôm nay, xem ra chỉ có thể ngủ nhờ một đêm rồi, nàng tiến lên bắt đầu trò chuyện với một lão nhân ở cổng thôn, lão nhân kia cũng là một người nhiệt tình, nghe các nàng nói muốn ngủ nhờ một buổi tối thì cũng vô cùng sảng khoái.

Sau khi đến nhà lão nhân thì Lâm Lập Hạ âm thầm kêu được một tiếng, thì ra vị lão nhân này lại là trưởng thôn của thôn trang này, phòng trong nhà vẫn đủ rộng rãi.

"Vị công tử này, hiện tại nhà ta chỉ có hai phòng trống, ngươi xem mấy người các ngươi có thể ở cùng một phòng được không?" Lão nhân cười híp mắt nói.

Lâm Lập Hạ không khỏi cảm thấy thân thiết, nàng nhìn lão nhân cười đầy cảm kích, "Thôn trưởng có thể thu lưu chúng ta một đêm chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi."

"Đâu có đâu có." Lão nhân xua tay, "Để ta gọi cháu ta dẫn các ngươi vào phòng."

Thôn trưởng hướng bên trong nhà gọi một tiếng "Tiểu Vũ", tiếp đó có một thiếu niên tướng mạo có chút lịch sự, lại rõ ràng có một cỗ ngạo khí đi ra.

"Ông nội, sao người lại dẫn theo người ngoài trở lại?" Tiểu Vũ nhíu mày liếc qua mấy người xa lạ, giọng điệu vô cùng nặng nề.

Thôn trưởng vui vẻ cười một tiếng, "Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại."

Thiếu niên không nhịn được lại nhìn bọn họ một cái, tiếp theo xoay người qua."Đều cùng lên đây đi."

Lâm Lập Hạ có chút xấu hổ, thái độ của thiếu niên này thật đúng là trực tiếp.

Sau khi đến gian phòng thì thiếu niên liền ném bọn họ lại rồi đi, bây giờ năm người còn lại phải đối mặt với vấn đề phân chia phòng ngủ.

Hai phòng đều có một giường lớn.

Lâm Lập Hạ sờ cằm một cái, vậy phải làm sao bây giờ đây, bây giờ nàng đang mặc trang phục nam tử, vậy thì không thể ở cùng một gian phòng với Mạch Tuệ và Như Tĩnh, nhưng ở cùng một giường với Trọng Lương còn có tên Vũ Thiệu này... Làm sao có thể!

Tô Luân bên cạnh thấy nàng suy tư thì ôm chầm lấy bả vai của nàng đi về phía gian phòng còn lại, "Đi, cũng là lúc chúng ta nên nghỉ ngơi rồi."

Lâm Lập Hạ bộp một tiếng đánh rớt tay của hắn, hừ, cùng lắm là trải chăn đệm nằm dưới đất thôi. "Mạch Tuệ, Như Tĩnh, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai rồi lên đường."

Mạch Tuệ và Như Tĩnh mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.

Lâm Lập Hạ nhạy bén cười một tiếng, nháy mắt với các nàng, sau đó liền đi ra khỏi cửa đi về phái gian phòng cách vách.

Lâm Lập Hạ từ trong tủ lấy ra ga giường cùng chăn trải lên trên mặt đất, Tô Luân ở một bên thấy thế cố tình lo lắng nói, "Ah, chẳng lẽ Dịch công tử không quen ngủ cùng một giương với người khác?"

Lâm Lập Hạ thầm mắng, nói nhảm, ai mà quen được chứ.

"Aizzz, vậy đành phải uất ức công tử rồi." Tô Luân lành lạnh nói, trên khuôn mặt tuấn tiếu lại tràn đầy vui vẻ.

Lâm Lập Hạ đứng dậy chỉ vào giường đệm trên đất nở một nụ cười rực rỡ với hắn, "Vũ công tử, tối nay đành phải uất ức huynh và Trọng Lương rồi."

Tô Luân nghe vậy gương mặt tuấn tú liền cứng lại, hả?

* * *

Hôm sau, sắc trời còn chưa sáng, Lâm Lập Hạ lại bị tiếng khóc tê tâm liệt phế bên ngoài đánh thức. Trọng Lương và tên Vũ Thiệu kia đã không còn trong phòng, nàng vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài.

Trong sân, thôn trưởng đang ngã ngồi trên mặt đất khóc vô cùng bi thương, mà bên cạnh là một đám người đang vây quanh ông nói chuyện.

Lâm Lập Hạ nhanh chóng tới trước hỏi, "Thôn trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thôn trưởng tựa như không nghe thấy tiếp tục gào khóc, bên cạnh có người thở dài mà nói,

"Aizzz, vừa rồi trong trường tư thục truyền đến một tin nói sáng sớm hôm nay tiểu Vũ... Aizzz, thôn trưởng chỉ có một đứa cháu trai đó thôi!"

Lâm Lập Hạ trợn to hai mắt, tiểu Vũ, tên thiếu niên lịch sự cao ngạo tối hôm qua đó, đã chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.