Cùng Quân Ca

Chương 101: Chương 101: Vật trong lồng (Một)




Thời gian ba ngày thật sự không lâu lắm, gần như là vừa quay người trong chớp mắt liền đến thời khắc dự tiệc. Hôm nay Lâm Lập Hạ vẫn là bạc trang đạm thi, tóc đen mềm mại rũ xuống, váy dài màu xanh dương nhạt tôn lên vẻ quyến rũ bên trong lại mang chút thanh thuần của nàng. Hôm nay Lý Dục cũng thay đổi một cẩm bào màu xanh đậm, không có bày ra tà tứ tuyệt mỹ vô cùng như thường ngày, lại thêm mấy phần trầm ổn kín kẽ.

Hai người một cao ráo một nhỏ nhắn, một tuấn mỹ tà tứ một xinh đẹp quyến rũ, đứng chung một chỗ có thể nói là tập trung ánh sáng chói mắt, liếc mắt nhìn qua chỉ cảm thấy phong hoa tuyệt đại, từng người lấp lánh rồi lại xứng đôi vô cùng, thật sự là một đôi tuyệt sắc giai ngẫu!

Chẳng qua là nữ chính đương sự cũng không có tâm tư đi suy nghĩ những phong hoa tuyết nguyệt gì đó, nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói với Lý Dục đang ở trước xe ngựa kia, “Gia, thật sự muốn đi?”

Con mắt dài của Lý Dục lóe lên, tùy ý mở ra quạt xếp nhuộm mực nói, “Vì sao không đi?”

Lâm Lập Hạ nhìn vẻ mặt lười nhác không khác gì bình thường của hắn, con ngươi nhỏ dài kia thỉnh thoảng chợt hiện ánh sáng lộng lẫy không tên, trong lòng chẳng biết tại sao lại yên tâm, cười nhạt một tiếng nói, “Vậy thì đi thôi.”

Ngay sau đó Lý Dục cũng cong khóe môi lên, trong con ngươi nhỏ dài khép hờ giấu giếm tâm tư mãnh liệt, hắn xoay người lên xe ngựa, khóe mắt chú ý đến bầu trời đêm nay đen trầm giống như nhuộm mực, không có một chút lóe sáng. Hắn tà tà cong khóe miệng, tiếng cười trầm thấp trút xuống.

Sau lưng Lâm Lập Hạ giơ tay vén một lọn tóc rơi xuống ra sau tai lên, trong mắt hạnh trầm lặng như nước, nàng cũng không phải không cảm thấy được không khí tối nay khác thường, chỉ là có vài chuyện không phải tránh là có thể trôi qua.

Bánh xe ngựa không ngừng chuyển động, tiếng vó ngựa chạm đất ở trên đường phố yên tĩnh lạnh tanh rõ ràng khác thường. Bên trong xe, Lâm Lập Hạ nửa tựa người vào vách xe, hai mắt khép hờ che giấu suy nghĩ trong mắt. Lý Dục thì nằm ở trên giường êm nhắm mắt giả vờ ngủ say, hai người đều im lặng không nói, trong không khí ẩn giấu một tia căng thẳng như có như không.

Xe ngựa rất nhanh dừng lại, Lâm Lập Hạ nâng váy đi đi xuống trước, đập vào mắt chính là Giám thành phủ vào ban đêm có vẻ hơi âm u lạnh lẽo. Nàng khẽ mím đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt có chút lạnh lẽo.

Lý Dục nhìn nàng ưỡn thân thể mảnh khảnh thẳng tắp, tròng mắt đen trở nên càng thêm thâm trầm. Hắn tiến lên thân mật dán vào tai nàng, thấp giọng nói một câu, “Tin tưởng ta.” Sau đó trước khi nàng kịp phản ứng bước nhanh về phía trước, thân thể thon dài tuấn dật mà trác việt.

Sau khi Lâm Lập Hạ hơi sững sờ hỗn loạn cảm xúc thì đột nhiên sáng suốt, nhìn bóng lưng của hắn bất đắc dĩ cười cười, hắn bảo nàng tin tưởng hắn, vậy thì tin thôi.

Hai người một trước một sau bước đi không nóng không vội, tùy cho người làm ở sau cửa yên tĩnh dẫn đường. Lâm Lập Hạ thản nhiên thu tất cả vào đáy mắt, nàng nhìn Giám thành phủ lạnh tanh trước mắt đột nhiên cũng nhớ tới tình cảnh nhiều năm trước lúc nàng vừa tới Đại Minh Vương Triều, khi đó mặc dù nàng hoang mang lo lắng nhưng cũng là ung dung tự tại, lúc này lại như là ngàn cánh buồm lướt qua, vô dục vô cầu. Nàng khi đó đối với cảnh sắc Lâm phủ phú quý mỹ lệ thì cảm thán, hiện tại lại yên lặng nhìn nơi này. Thời gian như nước, thì ra bất tri bất giác tất cả đã qua lâu như vậy.

Anh.d..iễ..n..đ.à.n.lê.q..u.ý.đ.ô.n

Nha Nghị xa xa liền tiến lên đón, nụ cười mang theo lấy lòng nói, “Thảo dân gặp qua Vương Gia, gặp qua cô nương, đại nhân đang chờ trong sảnh.”

Lý Dục thản nhiên “Ừ” một tiếng, hoàn toàn không thấy nhiệt tình của hắn. Nha Nghị cũng không thấy lúng túng, cúi đầu khom lưng như cũ, chỉ là Lâm Lập Hạ chú ý tới phần lưng hắn hơi thẳng tắp, không giống mặt ngoài cúi người chào nịnh hót như vậy. Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, nhẹ nhàng dấu đi suy nghĩ của mình, Nha Nghị này tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường.

Mới vừa vào sảnh liền nhìn thấy Doãn Khiếu trên ghế chủ vị đứng lên, đi tới trước mặt Lý Dục cung kính nói,“Ty chức gặp qua Vương Gia.”

Trên mặt tà mị của Lý Dục không nhìn ra tức giận, lười biếng nói, “Không cần để ý nhiều.”

Doãn Khiếu vừa nhìn về phía Lâm Lập Hạ, trong cặp mắt hạt đậu gần như không thấy được kia xẹt qua căm hận, nhưng trong miệng lại lấy lòng kêu lên, “Gặp qua cô nương, mấy ngày trước tiểu nhi đã đắc tội nhiều, mong rằng cô nương tha lỗi.”

Lâm Lập Hạ cười nhạt, lễ độ trả lời, “Đại nhân không cần để ý.”

Doãn Khiếu cười cười, dẫn Lý Dục đến bên trái bàn nhỏ, “Vương Gia xin an vị.” Rồi hướng Lâm Lập Hạ đưa tay ý bảo bên phải, “Cô nương bên kia mời.”

“Không cần.” Lý Dục cầm ly rượu tinh sảo bằng bạc lên vuốt vuốt, “Ở chỗ này của ta lấy thêm một phần bát đũa là được.”

Doãn Khiếu nghe vậy lập tức không kịp phản ứng, cho đến khi Lâm Lập Hạ lảo đảo đi tới bên cạnh Lý Dục ngồi vào chỗ của mình mới hoàn hồn lại, hắn kéo mở thịt béo nặn ra nụ cười, “Vậy mời Vương Gia chờ chốc lát.”

Lâm Lập Hạ không nói một lời nhìn bộ đồ ăn bằng bạc trước mắt, hơi nhíu mày. Không biết Giám thành này là bình thường vẫn dùng bộ đồ ăn như vậy hay chỉ có hôm nay cố ý lấy ra? Người trước là tìm độc cho mình, người sau bọn họ giống như cho là đúng tuyên bố rõ ràng những thứ gì.

Lý Dục ngược lại không hề nói gì, thú vị đảo quanh nhìn động tác vụng về của Doãn Khiếu.

Doãn Khiếu rốt cuộc ngồi xuống, mà lúc này Nha Nghị ở cửa cũng đi tới bên cạnh ông ta yên lặng đứng. Doãn Khiếu mở miệng nói, “Vương Gia đại giá quang lâm Triệu Đông thành, thật là làm cho ty chức cảm thấy vinh hạnh tột cùng.”

Ông ta nói xong liền vỗ tay một cái, chỉ thấy ngoài cửa đám mỹ tỳ tư thế duyên dáng bưng khay thướt tha đến gần, mặt mày rủ xuống, người người đều mang dáng vẻ ngượng ngùng.

“Hi vọng tối nay Vương Gia có thể tận hứng.” Doãn Khiếu nhìn mỹ tỳ một chút lại nhìn Lý Dục một chút, có điều ngụ ý nói.

Môi mỏng của Lý Dục khẽ nâng lên mọt nét cười thoáng hiện mê người, mang theo từ tính nói, “Thật là làm phiền Doãn đại nhân hao tâm tổn trí rồi.”

Doãn Khiếu vẻ mặt tươi cười, “Vương Gia thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.” Dứt lời còn làm như vô tình quét qua Lâm Lập Hạ một cái.

Lâm Lập Hạ so với chính chủ Lý Dục kia còn hăng say hơn, ánh mắt không chút e dè nào dính vào trên người mấy mỹ tỳ, từ gương mặt đến dáng người từng cái đánh giá. Lý Dục thấy thế ở dưới đáy bàn bắt được tay của nàng véo nhẹ một cái, lúc này mới kéo lại thần trí của nàng. Ngón tay thon dài của hắn không ngừng vuốt ve miệng ly rượu, ánh sáng bên trong con mắt đào hoa lóe lên.

Lâm Lập Hạ sáng tỏ ra vẻ bộ dáng hiền thục, cung kính cầm bình rượu lên rót nửa ly rượu cho hắn. Lý Dục cười như không cười nhìn nửa ly rượu này, thần sắc con ngươi u ám không rõ.

Doãn Khiếu từ chỗ ngồi cầm ly rượu đứng dậy, hướng về phía hai người cao giọng nói, “Vương Gia, ty chức kính ngài một ly. Chúc vương gia vạn sự hài lòng.” Nói xong một hơi uống cạn rượu trong chén.

Lý Dục cười khẽ, “Vậy bản vương liền cám ơn Doãn đại nhân.” Cũng một hơi uống cạn.

Nha Nghị tức thời giúp Doãn Khiếu rót thêm rượu, Doãn Khiếu lại nói, “Ly rượu này ta mời Lập Hạ cô nương, ta thay tiểu nhi ngày đó vô lý nói xin lỗi với cô nương, thật là mạo phạm.”

Lâm Lập Hạ đoan trang cười cười, cầm ly rượu lên nói, “Ngày đó cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, dĩ nhiên ta sẽ không so đo, đại nhân, mời.” Nói xong thế mà lại cũng một hơi uống cạn.

Nha Nghị nhìn ngược lại có chút bội phục nữ tử trước mắt này, diện mạo nàng xinh đẹp quyến rũ khí chất ưu nhã, biểu cảm tự nhiên thoải mái không có một tia ngượng nghịu, thật đúng là không giống với nữ tử bình thường.

Doãn Khiếu ngồi xuống, “Tính cách Lập Hạ cô nương thật tốt mà, Vương Gia thật đúng là có diễm phúc, ha ha ha. Vương Gia dùng bữa dùng bữa, những thứ này đều là món ăn ty chức cố ý để cho người ta làm, tuyệt đối là món ngon đấy.”

Lý Dục cười khẽ gật đầu, cầm đũa bạc lên tao nhã lật đi lật lại. Lâm Lập Hạ nhìn chằm chằm vào các loại món ăn kiểu dáng màu sắc phối hợp đẹp mắt, mùi thơm gọi mời nước miếng người ta trước mắt, trong đầu đột nhiên lại nhớ tới những đứa bé gầy trơ cả xương nhìn thấy hôm đó. Bên này làm quan cẩm y ngọc thực, bên kia bị đói ngay cả bánh màn thầu cũng không ăn nổi, quả thật là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Nghĩ như vậy sắc mặt của nàng thoáng chốc lạnh xuống, cũng không động đũa, chỉ ngồi yên lặng.

Anh.d..iễ..n..đ.à.n.lê.q..u.ý.đ.ô.n

Doãn Khiếu không ngừng mời rượu Lý Dục, Lý Dục cũng không từ chối, một ly lại một ly uống hết, gò má trắng nõn và vành tai bởi vì chất cồn mà hơi ửng hồng.

Trong phòng có hai người là yên tĩnh, một là Lâm Lập Hạ, một người còn lại là Nha Nghị. Rượu từ từ vào bụng, không khí cũng càng thêm quỷ dị, sắc mặt Lý Dục càng ngày càng đỏ, mà nự cười xòa trên mặt Doãn Khiếu cũng càng ngày càng nhạt.

“Lần này Vương Gia tới là để điều tra chuyện khoản tiền trợ giúp nạn thiên tai, nhưng không phải vụ án kia đã có kết quả rồi sao?” Doãn Khiếu làm bộ như vô tình hỏi.

Lý Dục nhàn nhã uống một hớp rượu, miễn cưỡng nói, “Hiển nhiên là có sai lầm, người bị hành hình lần đó chỉ là hình nhân thế mạng.”

Doãn Khiếu cau mày, “Ý vương gia là đám quan viên áp khoản bị oan uổng? Cái này liệu Vương Gia có đầu mối gì không?”

Lý Dục cười thần bí, nhìn hắn một cái đầy thâm ý, “Chuyện này... Thì bổn vương không thể nhiều lời, đến lúc đó chỉ hy vọng Doãn đại nhân cố gắng phối hợp với ta là được.”

Doãn Khiếu bị cái nhìn kia của hắn làm mồ hôi lạnh cũng chảy ra, lập tức hạ quyết tâm, Lý Dục này, quyết không thể giữ lại! Hắn cười cười quái dị, vừa giơ ly rượu lên, “Ty chức lại kính Vương Gia một ly, chúc vương gia sớm ngày hiểu rõ vụ án này, chẳng qua có một số việc vẫn không nên quá tích cực thì tốt hơn, đã qua còn chưa tính, tội gì đẽo sừng trâu như vậy.”

Lý Dục cầm ly rượu lên ngửi mùi rượu một cái, “Lời này của Doãn đại nhân là có ý gì?”

Doãn Khiếu bình tĩnh nhìn hắn, “Vương Gia là người thông minh, tự nhiên biết ta nói là có ý gì.”

Lý Dục lạnh nhạt nói, “Bổn vương cũng không thông minh như Doãn đại nhân nghĩ, vẫn mong Doãn đại nhân nói rõ.”

Trên mặt Doãn Khiếu cởi ra nụ cười, “Vương Gia cần gì nhất định phải trở mặt với ta chứ, có câu nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

“Bổn vương nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống đều không nhìn ra mình giống tuấn kiệt chỗ nào.” Lý Dục còn có tâm tư vui đùa, “Doãn đại nhân nghĩ sao?”

Doãn Khiếu nặng nề để ly rượu xuống, giọng điệu âm u lạnh lẽo nói, “Vậy Vương Gia cũng đừng trách ta không khách khí.”

Lý Dục giận quá hóa cười, hai bàn tay thon dài trắng nõn vỗ nhẹ mấy cái, “Mấy năm nay Doãn đại nhân làm Giám thành không tệ, cái khác không học được nhưng giọng quan này ngược lại một chút cũng không hạ xuống.”

“Hừ.” Doãn Khiếu đã sớm không phải cái kẻ sợ hãi e dè như vừa rồi, con ngươi nhiễm âm u lạnh lẽo nhìn hắn nói, “Vương Gia thật đúng là quá khen, đúng rồi, đêm nay ty chức chiêu đãi Vương Gia có hài lòng không?”

Trán Lý Dục có hơi thấm ra mồ hôi, nhưng biểu tình lười biếng tự đắc như cũ, “Ngoại trừ Doãn đại nhân hạ chút thuốc với bản vương, cái khác Bổn vương vẫn rất hài lòng.” Dưới bàn trong lòng bàn tay mà hắn nắm của Lâm Lập Hạ tràn đầy mồ hôi, Lâm Lập Hạ không biến sắc, chớp chớp mắt nhìn giữ vững tỉnh táo của mình, nắm tay Lý Dục cũng nặng chút.

Doãn Khiếu đứng lên đi ra, cố ý thở dài nói, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, đây cũng là chuyện ty chức không còn cách nào khác. Đành phải uất ức Vương Gia rồi.”

Hô hấp của Lý Dục từ từ suy yếu, cuối cùng cả người buông lỏng dựa vào trên người Lâm Lập Hạ, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn vẫn không thấy khủng hoảng, trêu chọc nói, “Xem ra đêm nay đại nhân chuẩn bị đồ bạc không phải nói cho chúng ta biết ngươi không hạ độc, mà là trên đời này cũng có loại độc đồ bạc cũng không nhận ra được.”

“Vương Gia đây chính là hiểu lầm ta, đây không phải là độc dược mà chỉ là thuốc mê nho nhỏ mà thôi.” Doãn Khiếu cười híp mắt nói.

Lý Dục tán dương, “Thuốc mê có thể mê đảo Bổn vương trên đời này cũng chỉ có mấy loại mà thôi, đại nhân thật đúng là có bản lĩnh.”

Doãn Khiếu nghe vậy trong lòng hơi chút khác thường, nhưng vẫn là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia, lúc này Lâm Lập Hạ lại chỉ ra nghi ngờ trong lòng hắn.

“Doãn đại nhân cũng muôn vàn cẩn thận đừng để người xem như dao găm mà sử dụng.” Lâm Lập Hạ thản nhiên lên tiếng nói, đầu óc nàng cũng bắt đầu mơ hồ, nhưng không nghiêm trọng như Lý Dục.

Thân thể Doãn Khiếu cứng đờ, trong đầu thoáng qua vô số loại suy đoán, cuối cùng đột nhiên cả kinh!

“Bốp bốp bốp!” Nha Nghị vỗ tay đi tới, “Lâm cô nương quả nhiên thông tuệ, tại hạ thật sự bội phục, bội phục.”

Lâm Lập Hạ khẽ cười một tiếng, mí mắt khép hờ che giấu thử dò xét của mình, lơ đễnh nói, “Nha Nghị đại nhân thật là một con cờ cao minh được hoàng thượng phái tới, ta sao có thể gánh vác được khen ngợi của ngươi?”

Doãn Khiếu trợn tròn mắt nhìn Nha Nghị, vừa định buột miệng mắng lại phát hiện toàn thân mình cũng không còn hơi sức, chỉ có thể mềm nhũn ngã xuống đất, ông ta nhanh chóng bị người điểm á huyệt, đành phải dùng đôi mắt hạt đậu âm lãnh hung tợn nhìn chằm chằm Nha Nghị.

Anh.d..iễ..n..đ.à.n.lê.q..u.ý.đ.ô.n

“Ha ha, một hòn đá ném trúng hai con chim, Nha Nghị đại nhân quả nhiên thật bản lĩnh.” Lâm Lập Hạ chân thành nói, vừa đưa tay nắm lấy eo của Lý Dục, mình cũng tựa vào trên người của hắn.

“Nha Nghị cho là hạ thuốc mê với bản vương thì bổn vương sẽ khoanh tay chịu trói?” Lý Dục đột nhiên mở mắt, vô cùng cố hết sức nói.

Nụ cười của Nha Nghị sâu hơn, cố ra vẻ kinh ngạc nói, “Thiếu chút nữa quên, Vương Gia nói là hai mươi ám vệ mà ngươi mang đến và hộ vệ bên cạnh ngươi đi.” Hắn cong khóe miệng, trên mặt nho nhã lộ ra một tia tà khí, vỗ tay hai tiếng nói, “Ra ngoài.”

Ngoài cửa hai người một trước một sau tiến vào, Ẩn Kỳ và Hỏa Nhi. Sắc mặt Ẩn Kỳ biến thành màu đen động tác cứng ngắc, vẻ mặt bình tĩnh giấu giếm tức giận mãnh liệt, mà Hỏa Nhi còn lại biểu cảm lạnh lẽo, vẻ mặt xa lạ. Đi vào mới phát hiện thì ra Hỏa Nhi ở sau lưng Ẩn Kỳ chỉa vào môt cây đoản kiếm, đầu kiếm đâm vào da, máu nhiễm ướt một mảng y phục.

“Về phần hai mươi ám vệ kia...” Nha Nghị mở rộng nụ cười, “Ta tin trên đường xuống hoàng tuyền bọn họ cùng nhau làm bạn chắc sẽ không cảm thấy vô vị.”

Lý Dục trên vai sau khi nghe đến câu này liền rơi vào hôn mê, mà ánh mắt của Lâm Lập Hạ cũng càng ngày càng hoảng hốt, cuối cùng rơi vào trong bóng đêm vô tận.

Nha Nghị cười một tiếng âm lãnh, đưa tay vẫy hai hạ nhân, “Nhốt hai người kia vào trong địa lao cho ta, ngày mai ta muốn tự mình thẩm vấn.” Dứt lời quay người đi, trong mắt cất giấu chính là hận ý sâu sắc.

Ẩn Kỳ thấy thế rũ mắt xuống che đậy nghi hoặc của mình, Nha Nghị này... Vì sao lại có hận ý như vậy với gia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.