Edit: Siu Nhơn Mèo“Kẻ nào dám cả gan mơ ước phu nhân của ta? Chán sống rồi sao?”Hai trăm linh tư, tra án.
Đợi đến khi Hạ Tử Du hỏi rõ mọi chuyện từ Tôn Thiên và những người xung quanh, lúc này mới chậm rãi nói ——
“Tôn tiểu thư, nếu ngươi bảo có nhân chứng, xin hỏi nhân chứng đâu?”
Ánh mắt linh hoạt của Tôn Thiên đảo vòng, nhẹ giọng nói: “Là Ôn bà bà ở xưởng dệt.”
Không lâu sau, Ôn bà bà đã được thị vệ dắt tới.
“Là ngươi tận mắt thấy Lục… Lục lục gia ký hôn thư?”
Ôn bà bà ngẩng đầu, trong hai mắt tràn đầy sự sợ hãi, đối diện với ánh mắt sáng quắc của Hạ Tử Du càng nhịn không được mà lui về sau một bước.
“Có bản quan ở đây, không người nào có thể bức bách ngươi, mau chân thực khai báo đi.”
“Ta, ta ta…” Ôn bà bà ngay cả nói cũng không được trôi chảy, cho đến khi Tôn Hoán Lâm nặng nề hắng giọng một cái.
Ôn bà bà lúc này mới sợ hãi bật thốt lên: “Ta thấy, ta thấy, ta thấy.” Lặp lại ba lần tựa như đang tự thuyết phục chính bà.
Trình Dục không kiên nhẫn lạnh lùng nói với Tôn Hoán Lâm: “Nếu cổ họng của Tôn đại nhân không được thoải mái thì về trong kiệu nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Tôn Hoán Lâm trong phúc chốc trở nên xám xanh, cũng khiến cho hai người Trình, Hạ biết được rằng trong việc này Tôn Hoán Lâm không phải là người bị lừa gạt gì, thậm chí có khi lão lại là chủ mưu. Hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là rét lạnh, nếu chuyện là thế, bọn họ bị Tôn Thiên cản đường trong thành Tô Châu không phải là việc ngoài ý muốn mà là một vở kịch được cố ý diễn cho bọn họ xem.
Hơn nữa còn là bày mưu bẫy Lục Uyên….
Lòng Hạ Tử Du dấy lên phẫn nộ, thuở nhỏ hắn đã được Lục Uyên tán thưởng, Lục Uyên không để ý đến sự phản đối của mọi người mà kéo hắn lên đến vị trí Đại Lý tự khanh này. Hạ Tử Du là vậy, mà Trình Dục cũng vậy, Lục Uyên trục xuất hắn ra khỏi Huy Nam vương phủ giúp hắn tránh khỏi bị vương phủ liên lụy, rồi cho đến sau khi kết thúc khoa cử lại không để ý đến chúng quần thần phản đối mà trọng dụng haắn, đối với Trình Dục mà nói, đó không chỉ là sự tán thưởng mà còn là ơn tái tạo.
“Bản quan cũng có điều muốn hỏi.” Trình Dục mắt lạnh nhìn Tôn Thiên, “Tại sao ngươi biết là Ôn bà bà nhìn thấy Lục Uyên kí?”
Tôn Thiên bật thốt lên: “Lúc đó ta ở ngay…”
“Ý ngươi là Lục Hành Chỉ* kí lên hôn thư này ngay trước mặt ngươi?” Trình Dục lắc đầu, “Nhưng lúc nãy thuộc hạ của ta hồi bẩm, trước đó Tôn tiểu thư chỉ theo Tôn đại nhân đến đây một lần. Còn nói lần đó là do Tôn tiểu thư lén chạy đến trấn Thanh Hà này?”
*Trong raw tác giả ghi là Lục Uyên, nhưng mình nghĩ chắc tác giả nhầm, Lục Uyên là tên của Bình Võ đế – Cái tên cả thiên hạ đều biết cả rồi. Với lại hiện giờ tên của Lục Uyên là Lục Hành Chỉ. Nên mình edit lại là Lục Hành Chỉ luôn cho phù hợp.
“Ta, ta…” Tôn Thiên cắn răng, dứt khoát nói, “Thật không dám giấu diếm, ta với Lục lang hẹn nhau gặp gỡ riêng, tất nhiên là phải giấu người khác.”
“Ồ?” Hạ Tử Du hỏi theo vấn đề của Trình Dục, “Vậy ngươi nhìn y kí hôn thư ở đâu?”
“Ta khuyên ngươi nghĩ cho kĩ rồi hẳn nói, xưởng dệt đã ngưng làm việc từ bốn ngày trước.”
Tôn Thiên bị câu hỏi dồn dập của hai ngươi ập đến không kịp đáp, hoảng hốt vội nói: “Ở trong nhà Lục lang.”
Tôn Thiên ngẩng đầu nhìn hai chữ lớn “Thẩm phủ”, dù không muốn thừa nhận nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhận, lúc này nàng ta không nghĩ ngợi gì đến việc được gả cho Lục Hành Chỉ nữa, hoặc là nói, bắt đầu từ khi Lục Hành Chỉ từ chối mình, đã không còn muốn gả cho y nữa, chỉ muốn tìm cách bắt y vào ngục, muốn nửa đời sau của y phải sống trong sự hối hận vì đã từ chối mình.
Nàng ta đường đường là thiên kim của tri phủ, có chỗ nào không tốt cơ chứ? Lại không bằng một nam nhân?!
“Quản gia, ngươi có từng nhìn thấy Ôn bà bà trong phủ lần nào chưa?”
Quản gia lắc đầu: “Hồi đại nhân, lão nô vẫn chưa nhìn thấy bà bà trong phủ lần nào.”
Hạ Tử Du cười lạnh nói: “Cho nên, Tôn tiểu thư muốn nói với bản quan là, ngươi đến phủ của lục gia và Thẩm gia nhìn Lục gia kí hôn thư? Hơn nữa người làm chứng lại là Ôn bà bà trước giờ chưa từng xuất hiện ở Thẩm phủ?”
“Sao? Ngươi coi bản quan là kẻ ngốc? Hay là coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc?”
Lời này không phải nói với cha con họ Tôn, mà là nói cho bách tính đang quây quanh đó xem náo nhiệt nghe, nói cho bọn họ biết chân tướng của chuyện này đến cùng là như thế nào.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng hiểu được chuyện này là do nhà họ Tôn ỷ thế ức hiếp người khác. Vốn cũng có rất nhiều người vì hiểu rõ thái độ làm người của Lục Uyên ra sao nên cũng không quá tin vào việc này, giờ đây ánh mắt nhìn về phía cha con nhà họ Tôn cũng thay đổi.
“Thật không biết xấu hổ…”
“Đúng vậy, đúng vậy, Lục lão gia có lừa gạt ai bao giờ?’
“Tuy rằng không ngờ đến quan hệ giữa hai người họ lại là như vậy, nhưng… Hình như cũng thật không tệ.”
“Đúng thế, tốt hơn nhiều so với loại nữ tử độc địa này.”
…
Nghe thấy những giọng nói chỉ trích lao xao xung quanh, Tôn tri phủ giận đến vểnh ria mép, chĩa mũi dùi về phía haia người Trình, Hạ: “Lão phu chính là quốc trượng, ngươi lại đang chỉ trích lão phu bịa đặt?!”
Những người xung quanh đang lòng đầy căm phẫn lại thoáng chốc im bặt, trong cuộc sống của bọn họ, Hoàng quyền quá mức xa xôi đối với họ. Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhịn không được mà thót tim. Dù là xem trò vui, cũng không nhịn được mà co quắp lại.
Hạ Tử Du mày kiếm nhướng cao, đang lúc muốn nói gì đó, cánh cửa lớn sau lưng lại “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, kéo theo một giọng nói tức giận thoáng qua sau tai hắn ——
“Kẻ nào dám cả gan mơ ước phu nhân của ta? Chán sống rồi sao?”Hai trăm linh năm, bầu bạn qua những ngày mưa gió.
Phu nhân…
Hạ Tử Du và Trình Dục cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy Thẩm Ngôn kéo cửa ra, khí thế hung hăng đứng ngay sau cửa.
“Dùng bà mối đến ly gián còn chưa đủ? Loại chuyện làm giả hôn thư này mà cũng làm ra thì còn có biết xấu hổ hay không?” Thẩm Ngôn hoàn toàn không chú ý đến còn có ai ở đây, nhưng vừa tỉnh ngủ đã nghe Lục Uyên nói bên ngoài có chuyện, hắn liền không nhịn nổi.
Bọn họ được ở bên nhau dễ lắm sao? Ẩn cư rồi mà vẫn còn có nhiều yêu ma quỷ quái tìm đến cửa như vậy, ngay cả nụ cười khách sáo Thẩm Ngôn cũng không muốn cho, hung hăng nghiêm mặt nói: “Đừng có mà không biết xấu hổ, nếu ông cứ u mê không tỉnh, chúng ta đi báo quan!”
“Khụ…” Hạ Tử Du bất đắc dĩ mà nhắc nhở hắn, nhưng Thẩm Ngôn đang trong cơn giận dữ vốn không chú ý đến Hạ Tử Du: “Tôn tài nhân đúng không? Có thể có được người cha và muội muội như thế, tỷ tỷ phỏng chừng đầu óc cũng không kém, thượng vị thế nào vậy? Lẽ nào là ưỡn mặt ra bò lên Long sàng?”
Trình Dục: “…” Không hổ là Thẩm tổng quản, thật sự dám nói ra.
“Nếu ông không hài lòng, cứ việc vào kinh mà cáo trạng, bớt giận cá chém thớt lên người khác, để ta xem Hoàng thượng đứng về phía lý lẽ bên này, hay là đứng về phía nữ nhi của ông bên kia.” Thẩm Ngôn ngưng một chút, bỗng nhiên khí thế cả người dâng cao, “Ta khuyên ông một câu, một vị quan tốt, có thể không có công trạng, nhưng tuyệt đối đừng đi hại người. Ông dùng quyền thế hại người, đừng nói là Hoàng thượng không tha cho ông, mà xuống địa ngục ngay cả Diêm Vương cũng không tha cho ông.”
Tôn Hoán Lâm nghẹn họng không nói được lời nào, Thẩm Ngôn chặn lại hết những lời mà lão muốn nói, chẳng lẽ hai người này quả thật có bối cảnh gì đó…
Sở dĩ Tôn Hoán Lâm có thể ngồi lên cái ghế tri phủ Tô Châu, là bởi vì lão biết suy tính, nhưng Tôn Thiên lớn lên trong khuê phòng quen được nuông chiều, hoàn toàn không chịu nổi chỉ trích, nghe vậy thì ngay lập tức nổi tính ngang tàng: “Hai nam nhân thì có thể có kết quả gì…”
“Câm miệng.” Thẩm Ngôn liếc mắt nhìn nàng, “Nếu như ngươi còn tiếp tục càn quấy, ta không ngại để ngươi biết được cái gì gọi là dạy dỗ. Cha nương ngươi không dạy ngươi, bớt chỏ mũi vào cuộc sống cửa người khác sao?”
Thẩm Ngôn sửa sang lại ống tay áo, nhìn thẳng vào mắt Tôn Thiên: “Ta cùng Hành Chỉ đi qua nửa đời mưa gió, chúng ta có kết quả hay không, từ khi nào đến lượt ngươi phán xét?”Một trăm linh sáu, tiện sát nhân.
Những lời này của Thẩm Ngôn khiến mọi người yên tĩnh lại, bất kể là chất vấn hay là oán giận. Thẩm phu tử trong ấn tượng của bọn họ luôn là cười híp mắt, chưa từng có một mặt khí phách hùng hồn như thế.
Mà hai người Trình, Hạ lại không giống vậy, trong ánh mắt của bọn họ lại ánh lên một tia hoàn niệm.
Aarrn dật lâu như vậy rồi, mà khí thế trong xương của Thẩm Ngôn vẫn còn đó, đã dung nhập vào cốt tủy từ lâu. Chỉ là vẫn luôn yên tĩnh ngủ đông, đợi đến thời khắc nó cần xuất thế.
Quản gia thì lại âm thầm thở dài một hơi, quả nhiên, hai vị lão gia chẳng phải là vật trong ao, có thể được ở bên nhau như vậy chắc hẳn cũng đã loại bỏ được mọi khó khăn. Nhưng lần này đắc tội Tôn tri phủ, cũng không biết cuộc sống về sau còn có thể yên ổn nữa hay không đây.
“Tiên sinh chớ giận, tình cảm của nhị vị tiên sinh khiến ta và Trình Dục mỗi khi nhắc tới đều luôn hâm mộ.” Hạ Tử Du có phần xúc động nói.
Thẩm Ngôn: “…” Cuối cùng hắn cũng chập chạp chú ý tới hai người mặc quan phục đang đứng một bên. Cho nên, vừa nãy Lục Uyên nói, sẽ có người giải quyết chuyện này không phải là đang dỗ dành hắn… Mà là y nói thật?
Thẩm Ngôn nhịn không được ngẩng mặt nhìn trời, bây giờ hắn giả vờ không quen biết bọn họ có còn kịp không?”
“A Ngôn?”
“A Ngôn?”
Tiếng gọi từ xa xa truyền ra từ trong Thẩm phủ phá vỡ tràng yên tĩnh này, khiến Thẩm Ngôn nén không được mà đỏ bừng hai bên tai, muốn tuyên bố chủ quyền lại không ngờ rằng gặp người quen cũ, nghĩ thế nào cũng thấy có phần xấu hổ.
“A Ngôn?”
Thẩm Ngôn mạnh quay đầu: “Ở đây!”
Giọng nói tủi hờn của Lục Uyên lần nữa truyền ra từ trong phủ: “Ngươi không muốn theo ta đi câu tôm như vậy sao? Chớp mắt cái là người chạy đây mất tiêu. Ngươi nói đi, có phải ngươi không thích gia đúng hay không?”
“Thích, thích mà, đến ngay đây, đến ngay.”
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng kéo cửa hé ra một ít, cười khan với hai người Trình, hạ một tiếng, thi lễ: “Làm phiền hai vị đại nhân rồi.” Sau đó nhân lúc Lục Uyên còn chưa phát hiện ra hắn mở cửa, nhanh chóng khép lại hai cánh cửa lớn.
Mà hai người kia nào dám nhận lễ của Thẩm Ngôn, sau khi khéo léo né qua, trong lòng hai người đều tràn ngập ý nghĩ ghen tỵ ——
Câu tôm à… Có phải là có phần quá thảnh thơi rồi hay không?
Còn cả câu yêu thích treo bên môi kia nữa, thật sự là ngọt ngấy luôn rồi…
Bọn họ cũng muốn về hưu!!!