Trăng đã lên cao, dưới khói lửa rực rỡ, ngã tư đường ở Tĩnh Hủy vừa sạch sẽ,
vừa náo nhiệt, biển người đẩy đến đưa đi, liếc mắt nhìn thoáng qua, đâu
đâu cũng gặp được những người bán hàng rong, đang lớn tiếng rao bán.
“Thiếu Sơ yêu đệ, đang chơi trò gì thế?”
Tô Thiếu Sơ nắm tay hắn, chạy ào một mạch đến đây, làm Chu Dục có phần ngớ ra, nhưng nhìn nàng nắm chặt tay mình, kéo mình cùng đi về phía trước,
như thể nơi nào đó trong lòng bị chạm đến, để mặc cho nàng lôi hắn đi.
“Để thử xem, cái gì gọi là hạnh phúc vui vẻ của một người dân bình thường.”
“Bổn hoàng tử thử cái này để làm gì?”
Cả đời này, khi hắn muốn làm một việc gì, chỉ cần ra lệnh một tiếng là sẽ
có người chuẩn bị tốt, không có ai dám động vào hoàng thất, chứ đừng nói đến là chen chúc cùng người khác như thế này, chưa bao giờ xuất hiện
trong suy nghĩ của hắn.
“Thử một chút cũng đâu có sao.”
“Ngươi muốn biến bổn hoàng tử thành Vô Ưu, Vô Sầu, bị ngươi lừa gạt hết lần này đến lần khác sao?”
Hắn cười, ánh mắt vẫn cố định vào tay của hắn và nàng đan chặt vào nhau,
nàng chẳng thèm để ý đến, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy say sưa về
nó, thậm chí, hy vọng con đường này thật dài, thật dài, để nàng có thể
nắm tay hắn như thế này lâu, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên, nàng
chủ động đến gần hắn.
“Nói đến điều này, thật không biết là nên trách người cha như ngươi quá
thương yêu, hay là lười trông nom chúng nó, còn chìu theo tính kiêng ăn
của chúng đến tận mức này.”
“Điều này quan trọng lắm sao?” Hắn vốn nghĩ chuyện này chả có gì là quan
trọng cả.”Lúc nhỏ, bổn hoàng tử còn kén chọn hơn cả chúng nó, mẫu hậu
lại càng không cho người khác đưa món mà ta không thích đến trước mắt
ta.”
“Kén ăn đến vậy mà ngươi vẫn có thể trưởng thành đẹp trai đến này, đúng là ý trời.”
“Có thể xem đây là lời khen không?”
“Người khen Tam hoàng tử, có lẽ nhiều đến mức không cần Thiếu Sơ này rồi.”
“Bổn hoàng tử chỉ để ý ngươi thôi.”
Ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn vào tay nàng, dần dà ngẩng lên nhìn nàng.
“Nói vậy, có lẽ Tam hoàng tử rất biết tranh thủ hảo cảm của người yêu.”
“Như vậy cũng phải xem yêu đệ có yêu cầu gì đã?” Chu Dục cũng đáp trả
lại.”Bổn hoàng tử đã nói, không thể cho người như yêu đệ ngươi thừa dịp
được bất kỳ cơ hội nào, nếu không, một khi yêu đệ ngươi ra tay, đều làm
cho ta hận đến mức bóp cổ tay.”
“Mua chút phấn son, mấy cây trâm cài tóc, vậy cũng cho là thừa dịp cơ hội sao?”
Đến dưới gốc đa lớn, có bán không ít son phấn và vật phẩm trang sức, có lẽ đây chính là nơi mà Liễu Điềm Nhi đã nhắc đến.
“Yêu đệ cũng thích những món đồ này?” Nhìn những món đồ được đặt trên tấm
vải màu đỏ chói, hắn cau mày.”Nếu muốn những thứ này, trong cung có
không ít, cần gì phải đến đây mua mấy thứ đồ thấp kém này?”
“Dạo phố xá dân gian, tham gia náo nhiệt, cần gì phải để ý nhiều đến thế?
Bình thường ngươi chói lóa như thế, không thèm quan tâm đến mắt của
người ngoài, vậy ta cũng muốn thử một chút xem, như vậy mới xứng đôi với ngươi chứ!”
Nàng chọn lựa son phấn trên tấm vải, còn chọn những màu sắc chói lóa đến mức làm cho người ta sợ hãi, vừa đưa lên ngửi thử mùi hương, vừa xoay sang
hỏi hắn thấy thế nào.
“Yêu đệ… Đã chịu chấp nhận sao?” Hắn thật không biết, đây có phải lại là một cách trả thù khác của nàng không? “Bình thường ngay cả một món trang
sức ngươi cũng không chạm vào, càng đừng nói đến những thứ son phấn cấp
thấp này, sao đột nhiên ngươi lại muốn mua nó?”
Mấy ngày liên tiếp, trang sức đá quý không ngừng được đưa đến, còn là Vô
Ưu, Vô Sầu tranh nhau chọn cho nàng, vốn là hai nha đầu đó còn định
tranh cãi xem Tô Thiếu Sơ sẽ chọn của ai, kết quả, nàng lại chọn món
trang sức đơn giản nhất, giản dị nhất, mới có thể dỗ dành hai nha đầu
này khỏi tranh cãi.
“Thế nào, Tam hoàng tử không vui sao?” Nhìn vẻ mặt hắn kỳ lạ, nàng cũng dùng thần thái khoa trương đáp lại.”Ta cũng là phối hợp với sở thích của
ngươi thôi! Màu đỏ rực rỡ cũng đại diện cho độc nhất vô nhị; hay là vẻ
ngoài xinh đẹp hoa lệ thường thấy của Tam hoàng tử, chỉ là biểu đạt vẻ
‘quý’ ra cho người khác thấy, trong dân gian không ai địch nổi.”
“Bổn hoàng tử bỗng dưng có cảm giác như bị lừa gạt.”
“Đúng là một hiểu lầm lớn, Thiếu Sơ tự thấy mình rất chi là đơn thuần mà.”
Nhìn nàng tỏ vẻ vô tội, Chu Dục nhíu mày nghi ngờ.
“Yêu đệ đơn thuần từ trước đến giờ luôn làm nhiều chuyện xấu, ngay cả bổn hoàng tử cũng khó mà chịu nổi.”
“Nói vậy…” Tô Thiếu Sơ quay đầu, nhìn người bán hàng rong nói: “Lão bản, mấy thứ son phấn tím tím đỏ đỏ này, gói lại toàn bộ cho ta.”
“Yêu đệ, ngươi…”
Lão bán hàng rong vừa gói lại cho nàng, vừa không quên ngợi khen: “Phu nhân đúng là biết thưởng thức, những món phấn son này đều là vật cao cấp,
mỗi một thứ đều là …”
“Bổn công tử trả gấp ba lần tiền cho ngươi, với điều kiện, ngươi vứt toàn bộ số phấn son trong tay ngươi.”
“Vứt hết? ! Nói đùa - – đây là những món đồ cao cấp – - cho dù có tiền đến
mấy, cũng không nên chà đạp ta như vậy … khà khà, mua bán vốn là ‘ngươi
tình ta nguyện’, không thể miễn cưỡng, không thể miễn cưỡng, nếu công tử đã không biết, thì người có thể không mua, cũng đỡ phải chướng mắt.”
Lão bản còn đang định phát giận thêm, nhưng thấy công tử cao quý trước mặt
trực tiếp đặt một thỏi vàng lớn xuống, lão bản lập tức trở nên vui vẻ.
“Công tử có muốn thêm mấy cây trâm, cây cài tóc này không, ta sẽ tận lực giúp đỡ.” Vừa nói, lão bán hàng rong vừa nhanh chóng nhặt lấy thỏi vàng.
“Ngươi nhất định phải làm thế sao?” Thấy niềm vui thú bị cướp mất, Tô Thiếu Sơ tỏ vẻ bất đắc dĩ.”Aiz! Thân là tù nhân, ta chỉ có thể nhận lệnh thôi.”
“Tù nhân và chủ nhân, yêu đệ dường như rất thích đưa mình vào thế bất lợi nhỉ.”
“Tam hoàng tử có từng nghe, nghịch thế cũng có thể xoay chuyển chưa?”
“Với bổn hoàng tử, ngươi không thể có ý nghĩ khác ngoài ‘chống lại’ sao?”
Chỉ thích chống lại hắn, không bao giờ chịu nói những lời đáng yêu cho
hắn nghe.”Hay là ngươi cho rằng, bổn hoàng tử mãi mãi cũng không có
chung cách nhìn với ngươi?”
“Từ những cây trâm, cây cài tóc này, cũng có thể nhận thấy Tam hoàng tử
không có chung sở thích với Thiếu Sơ rồi.” Nàng cười nói.
Chu Dục nhìn những món son phấn, những cây trâm cài tóc đặt trên tấm vải,
ngón tay mơn trớn những viên ngọc quý hiếm được đính lên đó,cuối cùng,
dời tay đến một cây mộc trâm, hắn rũ mắt cười một tiếng.
“Lão bản, cây trâm này …” Hắn cầm lấy cây mộc trâm màu sắc đơn giản, trong
mắt đầy vẻ tán thưởng, bên trên nó có khắc những bông hoa, chiếc lá rất
sinh động, như thể chính bản thân cây mộc trâm này là một cành cây nhỏ
vậy, thật là tao nhã, không ngờ, ở một quán hàng rong bên đường cũng có
thể có vật phẩm xinh đẹp thế này.
“Muốn vứt nó sao? Ta lập tức làm ngay.”
Lão bản thấy vậy, cười nịnh nọt nói, đây là cây mộc trâm mà một người đồng
hương vừa trở về quê mấy ngày trước tặng cho, đối phương bảo là muốn đáp tạ ân tình bữa cơm năm đó, hắn căn bản không có ấn tượng gì với chuyện
này, đối phương phải nói nhiều lần, hắn mới miễn cưỡng nhận lấy, bây giờ làm vậy, thật có lỗi.
“Bổn công tử mua nó.” Lần này, hắn đặt hai nén vàng xuống.
“Cái gì?” Nhưng điều này, điều này … “Công tử, ta chỉ là một lão bán hàng rong nhỏ, người đừng nói giỡn a.”
“Không, ta mua nó là vì chính giá trị của bản thân nó.” Hắn đã nhìn thấy rất
nhiều trang sức chạm trổ tinh xảo, cây mộc trâm này nhất định là do một
kiệt tác gia tạo nên, khá là hiếm thấy.
Mặc kệ lão bán hàng rong há to mồm kinh ngạc, Chu Dục quay sang Tô Thiếu Sơ.
“Phu nhân có nguyện ý để vi phu dùng cây mộc trâm này, làm tăng thêm phần thanh lệ của ngươi không?”
Nhìn cây mộc trâm, Tô Thiếu Sơ sảng khoái cười, nhưng không đáp lại, hiển
nhiên, là cam chịu quyết định của hắn, thấy vậy, hắn chậm rãi cài cây
trâm lên mái tóc đen nhánh của nàng.
“Xem ra, ta chỉ có thể… Ừm, đưa người không hiểu thế sự như ngươi đi khắp nơi thăm quan, coi như là cảm ơn ngươi vậy.”
Như thể bị sự hưng phấn của nàng lây sang, Chu Dục lần nữa bị nàng kéo đi, không nói gì.
“Lão bản, hộp phấn này bao nhiêu vậy?” Một thiếu phụ đi ngang qua hỏi.
“Hả? Người muốn vứt cái này nữa ạ?”
“Vứt cái gì chứ? Hộp phấn này bao nhiêu tiền?”
“A… Mấy nén vàng?”
“Mấy nén vàng? !” Thiếu phụ thét chói tai, tức giận vứt hộp phấn xuống.”Lão bản, ngươi đang ăn cướp hay là bán hàng vậy?! Hừ!”
Thiếu phụ tức giận mắng, cũng vì vậy mà giúp lão bán hàng rong hồi thần lại.
“Công tử – - công tử – -” Người đã sớm không thấy nữa.
Nhìn mấy nén vàng đặt giữa những món đồ trang sức, lão vội vàng nhặt lấy,
may mà lúc lão ngẩn người không có bị người khác trộm mất, không ngờ đồ
của Lão Mộc Tượng lại bán đắt như vậy, bây giờ trở về nên nịnh bợ, nịnh
bợ lão ta thật nhiều, để xem có còn thứ gì tốt để đem bán không.
Hai người bước chậm đến một gian hàng bán tranh, một lão thư sinh ngồi
trước gian hàng phe phẩy cây quạt, trước bàn bày biện năm thanh kiếm
khác nhau.
“Bán tranh lại thêm bán kiếm, rất có ý tứ.” Tô Thiếu Sơ kéo Chu Dục ghé vào
nghỉ chân .”Thư sinh, mấy cây kiếm này có giá trị lắm sao?”
Thân kiếm có nơi đơn giản, có nơi được chạm khắc tinh xảo, chỉ vài thanh ít
ỏi, đặt bên cạnh những bức tranh, nhưng chắc chắn lai lịch của chúng
không giống nhau.
Nàng cầm lấy một thanh kiếm bằng đồng, vừa tuột ra khỏi bao kiếm, thân kiếm
bén nhọn, phát sáng đã làm nàng chặc lưỡi khen mãi không thôi, ngay cả
Chu Dục cũng trầm tư nhìn mãi.
“Lai lịch ở chỗ kẻ tạo nên nó.” Lão thư sinh có chòm râu dài trắng xóa hiền
hòa nói.”Phải là người có trình độ mới có thể đoán ra được giá trị của
nó.”
“Xem ra khu chợ nho nhỏ này có không ít vật phẩm phi phàm, còn là … đầm rồng hang hổ nha!” Chu Dục híp mắt, nhàn nhạt cười.”Trong hai mắt của các hạ có tinh ranh, ăn nói ẩn ý, có thể xưng là … cao nhân?”
“Cao nhân, cao đến đâu cũng chỉ là hạt cát, ẩn vào thế đạo để chạy trốn khỏi lòng người, người không có chí thì vào giang hồ, người có chí lớn thì … Thiên gia Hoàng thân, nhưng nếu các hữu muốn có nó, các hữu cứ lấy, ta
bất quá cũng chỉ là dùng tranh sống tạm, vẫn cần khách nhân chiếu cố.”
Đối phương vuốt râu ôn hòa cười, nhưng từng lời nói ra đều có một huyền
cơ.
“Các hạ đã gặp Thiên gia hoàng thân?” Đôi mắt nheo lại càng thêm sắc bén,
theo ánh mắt của đối phương, rõ ràng lão ta đã biết thân phận của hắn.
“Chu du tứ phương, đi qua đế đô Đại Thành, thường xuyên gặp hoàng thân quyền quý, chuyện cũng không lấy làm lạ.” Lão thư sinh bình đạm, chậm rãi
nói.
“Xem ra lần dạo chợ tối nay cũng không phải không thú vị.” Tô Thiếu Sơ trêu
ghẹo hỏi: “Xin hỏi cao nhân ẩn vào thế đạo, có thể bán cho ta một thanh
kiếm không?”
“Phu nhân xinh đẹp thanh nhã, thích hợp với thanh kiếm này.” Lão thư sinh
vén tấm màn lên, từ một giỏ trúc có vô số bức họa, lấy ra một thanh kiếm màu son, bên trong là trường kiếm màu lam thạch.
Đề phòng theo tính làm Chu Dục giành lấy trước.
“Quả là một cây kiếm tuyệt phẩm.” Trường kiếm xoát ra khỏi vỏ kiếm, làm Chu
Dục cũng xuýt xoa khen thưởng. Trường kiếm được làm từ chính Băng Tinh
Khuyết quý hiếm của Tây Cương, phía đầu kiếm là một viên ngọc cầu vồng
đặc biệt.”Thân kiếm đặc biệt được rèn đến mức nhẹ nhàng tựa gió, lưỡi
kiếm hồng quang mở rộng sắc bén, đón gió không có trở ngại, không biết
cao nhân muốn bán thế nào?”
“Lấy mộc trâm trên tóc phu nhân làm tiền đi!” Lúc mới gặp nhau, lão thư sinh đã chú ý đến cây trâm đơn giản mà tinh xảo này.
“Các hạ là người biết nhìn, nhưng cây trâm này thì …”
“Lấy vật đổi vật rất công bằng.” Thấy nàng do dự, Chu Dục lập tức đáp ứng.
“Cảm ơn hai vị đã hoàn thành vụ giao dịch này với lão.” Lão thư sinh vỗ chòm râu dài, cười nói: “Hai vị ăn nói, diện mạo đều không tầm thường, nếu
đã đến đây dạo chơi, sao lại không ‘nhập cảnh tùy tục’, đến ‘Cầu Duyến
Tuyền’ thử xem.”
“Cầu Duyến Tuyền?” Tô Thiếu Sơ hưng phấn nhướng hai hàng lông mày.”Dân gian khắp nơi đều hữu tình, nhỉ?”
“Ở trước sườn núi có một ngôi miếu lâu đời, sau miếu có một ‘Cầu Duyến
Tuyền’, tục truyền rất linh nghiệm, phàm là tình nhân, vợ chồng cùng đến đó, tình yêu sẽ càng mặn nồng hơn.”
Lão thư sinh cười nhìn Tô Thiếu Sơ, “Phu nhân có thể đặt thanh bảo kiếm này xuống nước suối dưới cầu, bảo đảm, sẽ tìm được đáp án đang mê hoặc lòng người.”
***
“Cha và mẹ đi đâu rồi?” Vô Ưu len lỏi vào dòng người náo nhiệt, lẩm bẩm nói, “Mẹ bắt đầu giống cha rồi, thấy có chuyện vui liền nắm tay nhau chạy
mất, đúng là không có chút nghĩa khí nào.”
“Đại tiểu thư – - thấy rồi – - ở đây – - “
Vô Ưu quay đầu lại, vừa lúc thấy Yến Bình Phi mang theo một đám võ vệ, đang đi về phía nàng.
“Đại tiểu thư – - xin dừng bước – - đi một mình rất nguy hiểm – - “
Thấy người phía trước chạy nhanh đi, không ngừng len lỏi vào dòng người tấp nập, Yến Bình Phi vội vã la lên.
“Ta muốn đi tìm cha mẹ, các ngươi đừng có đuổi theo ta!”
“Để bọn thuộc hạ đi cùng người, Đại tiểu thư – - “
Thân ảnh phía trước đã không còn tăm hơi, làm Yến Bình Phi càng lo lắng hơn.
“Mọi người chia làm hai đội, một đội tìm chủ nhân, đội kia tìm Đại tiểu thư, tìm được rồi lập tức trở về khách sạn.”
“Dạ.”
Một nhóm chừng mười người lập tức tách ra, chạy về hướng khác.
“Tiểu cô nương, người có thể đi ra rồi.” Một lão thầy bói vỗ vỗ bàn, nói với Vô Ưu.
“Cám ơn người! Lão gia gia!”
Vô Ưu bò ra, cảm ơn lão thầy bói, lúc nàng còn đang cuống quýt tìm chỗ trốn thì vị lão gia gia này đã tốt bụng giúp đỡ nàng.
“Không sao, có rất nhiều người xấu, một mình đi trên đường, cô nương nhớ phải cẩn thận!”
“Ta biết rồi … Lão gia gia, mắt của người không được tốt sao?” Thấy ông lão vươn tay ra, sờ sờ bàn vài lần mới lấy được thứ mình muốn.
“Mắt của ta rất tốt, nếu không sao lại nhìn thấy ngươi đang cần giúp chứ!”
Mò được cây bút trên bàn, lão cầm lấy tờ giấy trắng lên, vuốt phẳng rồi
bắt đầu múa bút.”Chỉ là già rồi, lông mi dài quá, che mất mắt làm ta
nhìn không được rõ.”
“Vậy sao người không cắt bớt lông mi đi?” Nhất thời không tìm thấy cha mẹ,
Vô Ưu đành ngồi xuống bàn tướng số, tán gẫu cùng lão thầy bói.
“Không được, mắt của ta không thể nhìn thấy ánh sáng quá mạnh mẽ, nếu không sẽ làm người khác sợ.”
“Đó là ánh mắt gì nhỉ?” Vô Ưu tò mò đưa người về trước.”Lão gia gia có thể cho ta nhìn xem không?!”
“Chỉ sợ làm tiểu cô nương sợ thôi!”
“Ta không có nhát gan vậy đâu!”
Từ nhỏ đã phải gọi cha là Hoàng chủ tử, giết người móc mắt, nhìn máu của
kẻ khác, khi còn bé, cha còn dậy nàng và Vô Sầu, một người chết, cùng
một con kiến chết không có gì khác biệt cả, các nàng càng giết người,
Hoàng chủ tử càng cười hứng thú, từ đó, giết người trở thành niềm vui
của các nàng.
Sau đó, Tô công tử nói không thích như thế, từ lúc trở thành Quận chúa, cha cũng không kêu các nàng làm vậy, còn dặn dò các nàng không được động
vào máu tanh nữa, nàng và Vô Sầu cũng sống những ngày tháng vui vẻ hồn
nhiên như những cô bé khác.
Lão gia gia đẩy lớp lông mi dài ra, trước mặt nàng là một đôi đồng tử hoàn toàn trắng đục!
“Lão gia gia, ngươi có nhìn thấy được gì không? Ta còn không thấy đồng tử trong mắt ngươi nữa!” Vô Ưu chăm chú nhìn.
“Ha ha ha, ” lão đầu tử xót xa khẽ cười, “Tiểu cô nương nhìn cẩn thận lại
xem, làm sao mà không có đồng tử được? Chẳng qua là nó đang trốn mà
thôi.”
Đôi mắt đang màu trắng đục, chợt như thay hình đổi dạng, hai con ngươi màu
lam nhạt hướng thẳng về phía Vô Ưu, nàng kinh ngạc, mới cảm thấy có gì
đó không đúng, một cảm giác hoa mắt ập tới, nàng mềm nhũn ngã xuống bàn.
“Ta đã từng nói, nó sẽ làm ngươi sợ, tiểu cô nương ngươi lại quá tò mò.”
Tiếng cười của lão thầy bói có chút âm trầm, “Chữ viết này có đẹp không? Tới Trung Nguyên một thời gian rồi, luyện được cũng chỉ có vài chữ này
thôi đó.”
Cánh tay gầy gộc đặt cây bút xuống, trên giấy là vài chữ ‘Mạnh Diêm Ty’.
***
“Không ngờ yêu đệ cũng có hứng thú với ‘Cầu Duyến Tuyền’.” Nàng chủ động kéo
hắn đi, làm Chu Dục cảm thấy thật mới mẻ. “Yêu đệ luôn khước từ bổn
hoàng tử, hình như không nên có hứng thú đến những chỗ này.”
“Nhập cảnh tùy tục, đến những nơi này tham gia náo nhiệt, cũng không thể nói
là quá đáng.” Nàng nhìn hắn.”Xem ra Tam hoàng tử hơi bị khinh thường
những ngôi miếu truyền thuyết này.”
“Bổn hoàng tử chỉ tin, mọi chuyện luôn được nắm trong tay mình, nếu không, yêu đệ nghĩ lúc này ngươi có thể đứng ở đây sao?”
Tô Thiếu Sơ thở dài, nhắm mắt lại.”Cưỡng chiếm, cướp đoạt, là những gì ngươi muốn sao?”
“Ít ra, so với chuyện không gặp được ngươi thì vẫn tốt hơn.”
Ý của hắn rất rõ ràng, hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, dùng mọi thủ đoạn hắn cũng không quan tâm.
“Thân và tâm, đều giữ bên cạnh ta, chẳng phải sao?” Hắn nói, tựa như lúc ở
Điệp Phong công viên.”Muốn đùa bỡn với tình cảm của ta, ngươi nên nghĩ
đến hậu quả sau này!”
Hắn quyền thế một thân, nàng vân đạm phong khinh, cho dù là cách sống, suy
nghĩ, hai người đều đối lập nhau, đều chỉ do hắn quá cố chấp, quá tự cho mình là đúng, nên mới tạo thành cục diện hôm nay.
“Yêu đệ đang suy nghĩ gì đó?”
“À, khụ, ta nghĩ nên cảm ơn Tam hoàng tử đã tặng kiếm.” Nàng nhìn bảo kiếm
trong tay, tò mò hỏi ngược lại: “Tam hoàng tử không sợ tặng kiếm cho
Thiếu Sơ, ta sẽ ra tay với ngươi lần nữa sao?”
“Nó rất thích hợp với ngươi, hơn nữa, dù ngươi đã lĩnh ngộ được luận điệu
võ học của Minh Tông lão nhân, nhưng nó không thích hợp để dùng trên
binh khí.” Chu Dục cũng có vài phần nghi ngờ thanh kiếm này, trong trí
nhớ của hắn, hắn dường như từng nghe đến một thanh kiếm cũng có đặc tính như vậy, nhưng hắn lại nhớ không nói.
“Bên kia náo nhiệt thật, chúng ta qua xem chút đi!”
Phía trước, có rất nhiều người đứng trên quảng trường lớn, làm cho mọi người không ngừng chạy đến dõi theo, càng lúc càng nhiều.
“Cẩn thận.”
Một đám người mang rương gỗ đi ngang qua, rương gỗ quá lớn, dòng người lại
chật ních, Chu Dục vội vàng kéo nàng qua, lại thêm một đám bạn nhỏ chạy
đến, làm hai người nhất thời bị tách ra!
“Thiếu Sơ!”
Giây phút tay hai người rời khỏi nhau, ánh mắt của nàng rất kỳ lạ, Chu Dục
vươn tay ra, muốn kéo nàng lại, nhưng nàng lại rút tay về …
“Thiếu Sơ!”
Trong lòng Chu Dục chấn động, vội vàng đẩy sóng người ra, nhưng không còn thấy Tô Thiếu Sơ nữa!
“Thiếu Sơ – - Thiếu Sơ – - “
Hai mắt nhìn chung quanh, nhưng vẫn không thấy được thân ảnh thanh tú, cứ
như, tối nay nàng chủ động đến gần hắn, chỉ là giả, như lúc nàng đâm hắn một kiếm vậy, tất cả chỉ là vì mục đích mà thôi!
Hắn không kịp suy nghĩ đến điều gì nữa, lòng hắn, trong nháy mắt như bị xé nát ra, vỡ vụn – -
“Ngươi chưa bao giờ quay đầu lại sao? Ngươi nghĩ rằng ta không bao giờ tìm ngươi à?”
Thanh âm vang lên phía sau hắn, gương mặt nàng tựa vào lưng hắn, cười khẽ,
“Không ngờ Tam hoàng tử lợi hại như thế, tàn nhẫn như thế, cũng có nét
mặt như đứa bé bị quẳng đi, có thể nhìn thấy vẻ mặt này của ngươi, tối
nay đúng là vui lắm.”
Cánh tay nắm chặt lấy nàng, lần này, dù hắn nắm chặt đến mấy, làm nàng thốt
lên đau đớn, hắn cũng mặc kệ, xuyên qua dòng người, hắn lôi nàng vào một ngõ tối, đẩy ván cửa ra sau, vừa lúc, hoàn toàn che được thân ảnh của
bọn họ
“Tam hoàng tử – - a – - “
Hai cánh tay hắn lại kẹp chặt nàng, kiếm trong tay rơi xuống đất, thân thể cao to đè chặt nàng, nặng nề hôn nàng!
Đôi môi tức giận quấn chặt lấy lưỡi của nàng, hoàn toàn không cho nàng đáp lại chút nào, làm nàng không chịu nổi, khẽ than nhẹ.
“Bổn hoàng tử cảnh cáo ngươi – - không được- – tuyệt đối không được làm
chuyện như vậy nữa – -” hắn nắm chặt hai vai của nàng, thấp giọng quát
lên.
Nàng không thèm để ý đến cơn thịnh nộ của hắn, cười to tựa vào vai của hắn.
“Tam hoàng tử trước giờ luôn đùa bỡn con mồi, lại không chịu nổi một trò đùa nhỏ của Thiếu Sơ sao?”
“Bổn hoàng tử phải trừng phạt ngươi!”
“Ngươi – - đừng, đừng ở chỗ này…” Thấy cánh tay nóng bỏng không ngừng len lỏi
vào trong quần áo, Tô Thiếu Sơ vội vàng ngăn lại, “Ta không muốn … lát
nữa không đi nổi.”
“Đi không nổi, bổn hoàng tử có thể ôm ngươi, chẳng phải ngươi muốn đến ‘Cầu Duyến Tuyền’ sao?”
“Ngươi… Thật không thể nhịn một chút sao?”
Trong bóng tối, đôi mắt hắn trở nên long lanh, không có buông ra, chỉ có nhìn chặt nàng.
“Ta cũng ở bên cạnh ngươi rồi, ngươi nhịn một chút thôi … Trở về Vân Lưu
các, ngươi muốn … Làm sao cũng được.” Nàng nuốt nước miếng, cố gắng đè
nén dục vọng của hắn xuống, nhưng vẻ mặt của hắn quá nguy hiểm, làm cho
cổ họng của nàng như căng lên, suýt nữa thì nói không nên lời. “Hiện tại … bây giờ … đừng … được không?”
Nàng thấp giọng van xin, làm cho hắn khẽ động lòng, một lúc lâu sau, mới
chậm rãi buông nàng ra, Thiếu Sơ thầm thở ra, lại thấy hắn đột nhiên đi
lên nữa.
“Tam hoàng tử!” Tô Thiếu Sơ bị ấn vào tường, kinh ngạc thở gấp, bởi vì thứ
cực nóng kia cách một lớp quần áo, đang chạm vào nàng.
“Yêu đệ yên tâm quá sớm rồi.” Hắn ác ý cười, giọng nói cũng vì dục vọng mà
trở nên khàn khàn.”Bổn hoàng tử sẽ không làm đến bước cuối cùng, nhưng … Để cho ta cảm giác ngươi… Cũng là ngươi, không nên trêu chọc bổn hoàng
tử như thế …”
Bàn tay vỗ về ngực của nàng, một tay khác cách lớp quần áo, nhẹ nhàng xoa nắn thân thể.
“Để cho ta chạm vào ngươi, Thiếu Sơ…”
“Ngươi… Thứ dữ tợn kia chẳng lẽ ngay cả nơi nào cũng không phân biệt sao?” Đôi mắt hắn tràn đầy tình dục, làm nàng nổi giận.
“Ngoan, Thiếu Sơ yêu đệ, cho dù ngươi ghét nó thế nào, xem nó như quái vật,
cũng nên ngoan ngoãn để nó đến gần ngươi, nếu không, lỡ như kích thích
đến tiểu tử này, nó sẽ liều lĩnh xông vào nơi nó yêu nhất đó.”
“Chính ngươi cũng muốn như thế!”
“Cho nên, tốt nhất là đừng nên kích thích người khác.” Hắn khàn khàn cười,
“Để tiểu tử này hôn nhẹ ngươi vài cái, còn hơn là nó ra tay.”
“Một ngày nào đó, Thiếu Sơ… Sẽ làm cho ngươi phải trả giá thật nhiều – -”
Suýt nữa phát ra tiếng rên rỉ, nàng không kiềm chế nổi, đành cắn vào vai hắn.
“Đối với uy hiếp của yêu đệ, bổn hoàng tử cũng không dám xem thường.” Hắn tà mị cười, đáp lại bằng hai bên cọ xát vào nhau.
***
Đêm, càng lúc càng tối, dòng người náo nhiệt cũng đã giảm mất phân nửa, âm
thanh tới tới lui lui, làm cho dung nhan đang say ngủ khó chịu nhíu mày.
“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, mau dậy đi!”
“Ách, là các ngươi.” Nàng chậm rãi mở mắt ra.”Ta làm sao thế này?”
“Bọn thuộc hạ tìm thấy người, phát hiện người tựa vào cây cột này thiếp đi.”
Mấy tên võ vệ nhìn thấy nàng tựa vào cây cột này ngủ rất tự nhiên, làm ai
cũng hoảng sợ rớt mồ hôi hột, lỡ như gặp người có ý đồ bất chính, có lẽ
đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Thật sao?” Cái gì cơ? “Lúc nãy ta đang nói chuyện cùng lão thầy bói kia, sao giờ lại …” Nàng lắc đầu, nhưng mọi thứ quá mơ hồ, nàng không thể nhớ
nổi.
“Chúng ta đưa Đại tiểu thư về khách sạn trước vậy! Vừa rồi Yến tổng quản cho
người báo tin, đã tìm thấy Thiếu gia và Thiếu phu nhân, kêu chúng ta tìm được người rồi cũng về khách sạn.”
“Ta cũng muốn đi tìm cha mẹ.” Nghe thấy tin tức của Chu Dục và Tô Thiếu Sơ, hai mắt nàng sáng rỡ, tinh thần gì cũng phấn chấn hơn.
“Đại tiểu thư, chủ nhân đã trở về, nếu biết người không nghe lời chạy theo,
còn tựa vào cột mà ngủ, nhất định sẽ rất tức giận.” Đám võ vệ dỗ dành
nàng, sợ nàng lại trốn đi lần nữa.
“Cha thật không công bằng, một mình chạy đi chơi, mẹ cũng vậy … Thật đáng ghét.” Nàng mở miệng nói.
“Bây giờ chủ nhân về khách sạn không thấy người, sẽ rất lo lắng, người hãy cùng bọn thuộc hạ trở về đi!”
“Được rồi!”