Từ kinh sư xuôi nam tới Giang Nam, đi đường thủy, nhanh nhất cũng phải một tháng.
Bên kia không biết sẽ ra những chiêu gì, Mạnh Tu Y liền tạm thời yên lặng xem biến đổi.
Nhưng mà càng khiến cho nàng phiền lòng không phải Bùi Bá An chết tiệt kia, mà là Bạc Mộ Sanh quật cường đến mức khiến người ta buồn bực khó tập trung!
Từ sau ngày ấy tan rã trong không vui, nàng đã không xuất hiện ở trước mặt nàng ấy tròn nửa tháng!
Thực sự là, đủ tự tin, lẽ nào nàng chưa gì đã kết luận, nàng ấy sẽ chủ động lấy lòng sao?
Mạnh Tu Y tức giận đến tàn nhẫn, Bạc Mộ Sanh kia đã ăn chắc nàng như thế rồi?
Nàng ấy kìm nén cơn giận, chưa từng tuyên triệu, cũng chưa từng đột nhiên tới cửa như lần trước, nàng ấy chờ Mộ Sanh chủ động tới trước mặt mình.
Ngược lại trên người nàng còn chịu trách nhiệm của Y Chính, tính toán ngày tháng, lúc này vừa vặn đến lượt nàng đến xem mạch bình an. Mạnh Tu Y ngừng giận, nhớ tới điều này, vẫn luôn đắc ý, nghĩ đến lúc trước, nàng ấy để cho nàng kiêm hai chức thực sự là quá có tầm nhìn.
Nếu nàng đến, mà dám nhăn nhó với nàng ấy, nàng ấy liền dùng oai phong đế vương mạnh mẽ phạt nàng; nhưng nếu nàng nhận sai, giọng nhỏ nhẹ mà xin lỗi, nàng ấy liền suy nghĩ một chút xem có nên tha thứ cho nàng hay không.
Mạnh Tu Y suy nghĩ chu đáo, chỉ để sót một chỗ. Đợi đến ngày mười lăm ấy, người của Thái Y Thự đến rồi, nhưng không phải người mà nàng tâm tâm niệm niệm kia.
Mạnh Tu Y không vui mà nhìn chằm chằm Thẩm Y Chính râu tóc bạc trắng. Thẩm Y Chính bị nàng nhìn đến kinh hồn bạt vía, vội vã quỳ xuống thỉnh tội: “Bệ hạ thứ tội.”
Mạnh Tu y theo dõi hắn trong nháy mắt, chậm rãi nói: “Bạc Mộ Sanh đâu?”
Thẩm Y Chính sững sờ: “Bạc Y Chính? Nàng bị bệnh.”
Mạnh Tu Y lập tức kinh hãi, cũng không còn tức giận nữa, vội hỏi: “Sao nàng lại nhiễm bệnh?”
Thẩm Y Chính nghe vậy cảm thấy khá kì quái, cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Người có sinh lão bệnh tử, phàm là người, đều sẽ nhiễm bệnh.”
Mạnh Tu Y nhíu mày, ngẩng mặt liền nhìn thấy trên màn che vàng nhạt treo một lá bùa đỏ. Hôm nay là tết Trung Nguyên*, thường có lời đồn bách quỷ du hành, đến lúc này, trong cung thường sẽ thỉnh lá bùa từ bên trong chùa miếu treo khắp nơi, phòng tà tránh tai.
*Tết Trung Nguyên: Lễ tết được người Trung Quốc tổ chức hằng năm vào rằm tháng bảy (15/07) Âm lịch.
Trong lòng nàng ấy hơi động, lập tức hỏi: “Nàng nhiễm bệnh từ lúc nào?”
Thẩm Y Chính trả lời: “Là giờ Thìn hôm nay, Bạc Y Chính tự mình đến Thái Y Thự nhờ thần thay nàng đến bắt mạch cho bệ hạ, sau đó, Bạc Y Chính liền trực tiếp xuất cung.”
“Khi đó sắc mặt nàng ấy khỏe không?” Mạnh Tu Y tiếp tục hỏi.
Thẩm Y Chính nhớ lại một chút, trả lời: “Trắng xám suy yếu vô cùng, thần vốn muốn bắt mạch cho nàng, chẳng qua là Bạc Y Chính nói bản thân nàng chính là đại phu, hiểu rõ thân thể chính mình, chỉ là một chút bệnh vặt, nghỉ một chút là được. Thần liền bỏ đi ý đó.”
Mạnh Tu Y liền căng thẳng trong lòng.
Chờ Thẩm Y Chính lui xuống, nàng ấy liền trầm giọng nói với Mạch Ân Vinh: “Lập tức đem lá bùa trong cung đi thiêu hủy, phàm là liền quan đến loại đồ vật thần thần quỷ quỷ này đều không cho giữ lại trong cung, người nào vi phạm giết không tha.”
Ý chỉ này quá kì quái. Vẻ mặt quân vương lạnh nhạt, lời nói không được xía vào, Mạch Ân Vinh dù lòng không rõ cũng không hề chần chờ cúi người nói: “Vâng, vậy thần đi ban chỉ.”
Chờ đến lúc đạo ý chỉ này truyền đạt đến các cung thất, gây nên sóng to gió lớn, thì Mạnh Tu Y đã ở ngoài nhà Mộ Sanh.
Nghĩ đến lúc này Mộ Sanh lúc này phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi, có lẽ còn... Mạnh Tu Y do dự chốc lát, quyết định vẫn là không cần gõ cửa, đỡ phải khiến nàng lao lực giãy giụa xuống giường chạy ra nghênh đón.
Đây vốn là tư dinh của nàng ấy, nàng ấy tự biết nơi nào phòng ngự yếu nhất. Đi một vòng qua bức tường vây quanh, Mạnh Tu Y cẩn thận nhớ lại bố cục dinh thự một phen, liền đi tới tường đông bên ngoài, lệnh cho hai tên người hầu mang thang đơn đến, trèo vào dễ như ăn cháo.
Đường đường là quân chủ, lại chạy đến cửa hạ thần mà leo tường, Mạch Ân Vinh ban đầu trợn mắt ngoác mồm, ngay sau đó là kinh hãi đến biến sắc, vừa đè thấp giọng mà gọi bệ hạ, vừa vội vàng lệnh mấy tên thị vệ đuổi sát phía sau.
Leo vào bên trong tường, chính là một rừng trúc nhỏ rậm rạp. Mùa này khóm trúc xum xuê xanh biếc, xanh um tươi tốt, dù cho có người đi qua, chỉ cần không cố ý lưu tâm, chắc chắn sẽ không phát hiện phía sau trúc xanh có người trốn.
Mạnh Tu Y cẩn thận mà tách ra những đoạn cành sắc nhọn kia, bước đi uyển chuyển mà ra ngoài.
Nhân số Bạc phủ không nhiều, tôi tớ tất nhiên cũng không nhiều. Mạnh Tu Y sợ tiến vào cùng mấy tên thị vệ sẽ vướng bận, để cho bọn họ lui ra ngoài, chờ đợi ở cửa lớn, chính mình quen cửa quen nẻo mà đi đến dinh thự nằm giữa chủ viện.
Ở dinh thự nằm giữa chủ viện giấu ở sau cây cỏ xanh um tươi tốt, khung cảnh thanh tĩnh tao nhã, lại có núi giả che đi nắng gắt, ở bên trong nơi này vào ngày hè chói chang thật sự là nhẹ nhàng khoan khoái.
Mạnh Tu Y đi tới ngoài sân chủ, dõi mắt nhìn xung quanh một phen, phát hiện trong đây vắng lặng đến một tiếng động cũng không có, cũng không có âm thanh đi lại của tôi tớ hầu gái. Nàng ấy trầm mặc suy nghĩ chốc lát, hít một hơi thật sâu, giống như mới quyết được một quyết định cực kì quan trọng, nhanh chân đi vào phía trong.
Đi đến ngoài cửa phòng, nàng ấy đưa tay đẩy cửa, bên trong vẫn chưa khóa lại, dễ như ăn cháo mà đẩy ra. Mạnh Tu Y nhanh chóng lẻn vào, trở tay khép cửa lại, suy nghĩ một chút, nàng ấy lại sẵn tay khóa luôn cửa từ bên trong.
Rón rén đi qua màn che xanh biển, đi vào trong giường.
Gió mát thổi nhẹ khiến cho màn che phất phơ bay lên, quãng đường ngăn ngắn này trong nháy mắt trở nên đặc biệt dài lâu. Mạnh Tu Y ngừng thở, nháy mắt một cái cũng không dám, tập trung tinh thần mà hướng vào bên trong.
Rốt cục, nàng ấy xuyên qua lớp lớp màn che, đứng trước chiếc giường rộng lớn kia.
Một nữ tử trầm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần nằm trên giường nhỏ, sắc mặt nàng tái nhợt, môi cũng trắng bệnh, nhìn suy yếu đáng thương. Nàng đang ngủ thật say, không hề phát hiện trong phòng hiện nay đã có thêm một người.
Mạnh Tu Y chậm rãi cúi người xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng động một cái trên mặt Mộ Sanh.
Xúc cảm man mát, cảm thụ thiết thực. Nàng thật sự tồn tại. Mạnh Tu Y chậm rãi thở ra một hơi, cũng còn ổn là nàng không có chuyện gì.
Có người xoa xoa mặt nàng, Mộ Sanh trong giấc mộng cũng cảm giác được không thoải mái, nhíu nhíu lông mày nhỏ, trở mình, hướng mặt vào bên trong tường, tiếp tục ngủ yên.
Mạnh Tu Y không khỏi cười cười, đứng thẳng người nhìn bốn phía, phát hiện trên chiếc kỉ trà cách đó không xa chỉ còn sót lại chén thuốc trong bát sứ. Nàng ấy thả nhẹ bước chân đi tới, bưng lên ngửi một cái, trầm tư chốc lát, lại nâng chén nếm thử, vị thuốc nồng đậm kia khiến cho nàng ấy cau mày, có điều cũng giúp cho nàng đại khái xác định được mấy vị thuốc trong đó, là thuốc trị cảm nắng bình thường.
Hóa ra chỉ là cảm nắng thông thường, Mạnh Tu Y cuối cùng cũng coi như an tâm, ngồi vào bên người Mộ Sanh, chờ nàng tỉnh lại.
Sau khi biết nàng bị cảm nắng, nàng ấy liền không tính toán việc nàng không để ý tới mình nhiều ngày như vậy nữa, cũng không tính đến việc lần trước nàng biết rõ mà còn cố hỏi.
Ấm áp mà ẩm ướt ngày hè thật sự khiến người ta buồn ngủ. Mạnh Tu Y thả lỏng thần kinh, không hay biết gì dựa gối đầu ngủ thiếp đi. . truyện tiên hiệp hay
Đợi nàng ấy tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống. Mạnh Tu Y mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh nến mờ nhạt, Mộ Sanh đang cười tủm tỉm nhìn nàng.
Mạnh Tu Y không khỏi giơ tay sờ soạng gương mặt nàng, nói: “Ngươi tốt hơn chút nào chưa?”
“Chỉ là bị cảm nắng thôi,“ Mộ Sanh lại nằm xuống lần nữa, tựa ở bên cạnh Mạnh Tu Y, “Lúc đầu có hoa mắt, nghỉ một chút là tốt rồi.”
Mạnh Tu Y đưa tay cản lấy đôi vai lung lay nhỏ yếu của nàng, trầm mặc trong nháy mắt, vẫn hỏi ra: “Không có thoải mái chỗ nào khác sao? Hôm nay là tết Trung Nguyên, trong cung... Có bị chạm nơi nào không?”
Mộ Sanh không rõ ý tứ trong lời nói của nàng ấy, lắc lắc đầu: “Chưa từng. Xưa nay trong cung quy củ ngay ngắn, sao lại có va chạm?”
Cũng chẳng biết nghĩ đi nơi nào, hiển nhiên là không hiểu ý của mình. Mạnh Tu Y thấy nàng thật sự có tinh thần, nghĩ hẳn cũng không có gì đáng ngại, thì không hỏi sâu hơn, hàm hàm hồ hồ nói: “Tối nay là ngày âm khí mạnh nhất trong năm, thận trọng nhất, thân thể ngươi không khỏe, thì không cần đi ra ngoài, vạn nhất bị lạnh, lại phải an dưỡng.”
Mạnh Tu Y cười không nói, ôm chặt nàng.
Bệ hạ đã tự mình tới thăm, Mộ Sanh cũng sẽ không giữ chặt lấy chuyện cũ không tha. Chỉ cần bệ hạ là thật lòng để ý đến nàng, lúc nhìn nàng cũng không nghĩ đến một người khác là tốt rồi. Nàng đối với loại ngược luyến tình thâm “từ nay về sau ta chỉ yêu người giống ngươi” kia, thật sự không có hứng thú.
Hai người lẳng lặng nằm một lúc, Mộ Sanh chợt nhớ tới một chuyện rất trọng yếu-- Bệ hạ đi vào như thế nào?
Nếu nàng ấy để lộ thân phận, quản sự chắc chắn sẽ gọi nàng tỉnh lại, cầu nàng ra nghênh đón; nếu nàng ấy không lộ ra thân phạn, tuy rằng nhà nàng không phải nhà cao cửa rộng gì, những cũng không phải ai cũng có thể đi vào.
Mộ Sanh ngạc nhiên nhìn về phía Mạnh Tu y, hỏi ra nghi vấn của mình.
Mạnh Tu Y nhàn nhạt, lại mang theo tia đắc ý nói: “Chuyện này có gì khó, trẫm leo tường đi vào.”
Mộ Sanh: “...”
Chân tướng thật sự nghe sởn cả tóc gáy. Sau một chốc, Mộ Sanh mới khó khăn nói: “Mạch đại nhân không cản ngài?”
Mạnh Tu Y xem thường: “Chuyện trẫm muốn làm, ai ngăn được?” Nàng ấy vừa dứt lời, nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt lập tức đông lại: “Trẫm bỏ quên bọn họ ở ngoài cửa.”
Đã lâu chưa truyền tin ra ngoài, Mạch Ân Vinh khẳng định là gấp đến hỏng rồi, làm mất Hoàng Đế, đây không phải việc nhỏ. Nói không chừng lát nữa Mạch Ân Vinh liền dẫn người xông tới.
Mộ Sanh vội vàng đứng dậy: “Thần cho người ra mở cửa.”
Mạnh Tu Y mím mím môi, dáng vẻ có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Quên đi, trẫm cũng nên về rồi, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, không nên lộn xộn.”
Tuy thanh âm nàng ấy nhẹ nhàng, ngữ khí cũng không quá phản đối, nhưng thấy nàng ấy đứng dậy, Mộ Sanh vội vàng tóm chặt ống tay áo của nàng. Mạnh Tu Y không hiểu quay đầu lại nhìn nàng. Mộ Sanh nói: “Vẫn để cho thần tiễn người đi. Sẵn tiện đường, thần cũng phân phó quản sự, sau này ngài trở lại, thoải mái đi vào từ cửa chính không cần phải leo tường.”
Đến cùng vẫn là nàng ấy suy nghĩ không chu toàn mang đến hậu quả, mặt Mạnh Tu Y có chút đỏ, lúng túng ừ một tiếng, liền nhanh chân đi ra ngoài.
Mộ Sanh nhìn theo bóng lưng hỗn độn lộ ra chút thẹn thùng của nàng ấy, không khỏi buồn cười, lê guốc gỗ, cùng đi phía sau.
Đưa nàng ấy đi ra ngoài, lại thông báo với quản sự, địa vị chủ nhân của Mạnh Tu Y ở tòa dinh thự này xem như đã ngồi vững.
Bệ hạ tự mình thăm bệnh, việc náo loạn này, mâu thuẫn nhỏ lúc trước được hóa giải một cách tự nhiên, lại giống lúc trước không biết xấu hổ mà tình chàng ý thiếp.
Lại qua một tháng, Thôi Vân Cơ cùng với khâm sai được phái đi tới Giang Nam đã nửa tháng, bỗng nhiên truyền tới một tin tức khiếp sợ -- Suất thủy vỡ đê!