Có mấy người hiểu ra nghịch cảnh, liền vĩnh viễn đi xuống, nhưng có mấy người càng cản càng hăng, không cam lòng lạc hậu. Bạc Mộ Sanh hiển nhiên thuộc về người sau.
Nàng muốn biết rõ tất cả những thứ này, nàng phải bảo vệ ca ca, nàng muốn vạch trần bộ mặt đê hèn tàn nhẫn của phụ thân.
Muốn đi làm những việc này, đầu tiên, nàng liền cần phải dưỡng thân thể cho tốt. Ba mươi trượng kia thực để Bạc Mộ Sanh chịu khổ, nàng chỉ chịu đựng năm lần, liền làm cho nàng đau giống như hư đến gân cốt dịch lạc, huống chi ba mươi lần, là chặt chẽ vững vàng đánh ở trên người thân thể nhu nhược này.
Lúc trước Mộ Sanh tinh thông y thuật, không biết là nguyên nhân gì, trong đầu nàng cũng có thêm một bộ y lí tinh xảo, chỉ tinh tế cảm thụ trình độ đau đớn ở vết thương trên lưng, lại tự mình biết hết tất cả mạch, lại nhìn lượng vết máu cùng phân bố thay đổi trên băng gạc liền biết khoảng chừng khi nào có thể khỏi hẳn.
Thuốc trị thương ban đầu Mộ Sanh dùng là một thái y khác cho, lúc sau liền chính mình dựa vào tình trạng từng bước cải thiện mà thuận theo từng bước cải tiến phương thuốc, còn bỏ thêm phương thuốc bồi bổ, cùng lúc mà bổ dưỡng. Ba mươi trượng không phải chuyện nhỏ, cho dù điều trị tỉ mỉ như vậy, cũng ở trên giường nhỏ nằm nửa tháng, mới có thể xuống đất, ngày sau, e là còn muốn lưu lại hư nhược chứng.
Việc tĩnh dưỡng, chính là đi từ từ, dù sao nàng thông y thuật, sau này lại chậm rãi bồi bổ, đều sẽ tốt đẹp. Việc cấp bách trước mắt, chính là xuất cung đi xem xem, không tận mắt thấy qua tình trạng của ca ca cùng ngoại tổ gia, nàng thật không thể yên tâm, huống hồ, việc của An Quốc Công phủ, cũng không phải trụ ở trong cung tùy tiện có thể thỉnh.
Mộ Sanh giữ quyết tâm an dưỡng, chỉ muốn mau mau khỏi hẳn. . Đam Mỹ Hài
Ngày mùa hè rất nhanh đến rồi, phảng phất như trong một đêm, trời liền nóng lên. Trên lưng đã lâu mở ra chút thịt mới nộn nộn, bị băng gạc nóng nực che, ngứa ngáy khó nhịn. Mộ Sanh mấy ngày nay đều ngủ không yên ổn.
Ban đêm lăn lộn khó ngủ, sáng sớm liền tỉnh trễ chút. Mộ Sanh mở mắt ra, trời đã sáng choang, nàng chậm rãi thở phào một cái, cảm thụ miệng vết thương phần lưng một hồi, tựa hồ so với hôm qua khá hơn một chút, rốt cục tuổi trẻ, da thịt tốt. Nàng chậm rãi động thân dưới, chuẩn bị đứng dậy, vừa quay đầu, đã thấy ngồi trên giường nhỏ ở cửa số dưới, có một người thân huyền y (y phục màu đen) tư thái trầm tĩnh mà ngồi ở đó.
Con ngươi Mộ Sanh đột nhiên khuếch tán, nàng bận bịu xốc chăn ngủ bạc lại, đến trước người người kia, cung kính mà quỳ xuống: “Thần bái kiến bệ hạ.”
Mạnh Tu Y vốn là nhìn ngoài cửa sổ, lúc này mục quang quay lại xem tới, nhàn nhạt mà nhìn về phía Mộ Sanh. Mộ Sanh chỉ cảm thấy một đạo tầm mắt không mãnh liệt cũng thật giống như vậy, làm người cảm giác uy thế. Hai năm, quân uy của nàng càng nặng.
“Thương thế của ngươi dưỡng tốt?” Thanh âm trong trẻo như suối trong của Mạnh Tu Y từ đỉnh đầu của nàng từ từ truyền đến, Mộ Sanh hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng, đoán chừng là mới vừa hạ triều, một thân nàng trang trọng miện phục hào hoa phú quý, nghiêm nghị đoan hậu huyền sắc, đâm chương văn chỉ có thiên tử mới phối dùng, tay áo rộng lớn ung dung buông xuống bên người, nửa rải rác ở trên giường nhỏ, bình thiên quan cởi ra, tùy ý đặt trên mấy bàn dài, quang hoa bắn ra bốn phía, mười hai viên ngọc lưu ly như hạt châu đoạn lạc không hề quy tắc tỏa ra.
Trên người nàng ăn mặc nghiêm túc trang trọng như thế, nhưng không chút nào thiệt thòi thiên tính chây lười nàng tản mạn mang theo.
Mộ Sanh cúi đầu xuống, cung kính trả lời: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần đã tốt hơn phân nửa,“ nàng dừng một chút, lại nói: “Không biết bệ hạ giá lâm, chưa kịp ra nghênh đón, mong rằng bệ hạ thứ tội.” Nàng ấy đột nhiên tới, cũng không cho người gọi nàng tỉnh, tội danh thất lễ với quân vương, hiện nay nàng một thái y nho nhỏ có thể không gánh nổi, đầu tiên nói rõ, cũng đỡ phải cùng bệ hạ một lời không hợp liền cầm việc này tới làm tội danh.
Trên đầu truyền đến một tiếng cười nhạo châm chọc, kế vặt của nàng hiển nhiên không giấu diếm được bệ hạ, Mộ Sanh càng quỳ đến đoan chính một chút, cần phải khiến chính mình nhìn ra cung kính cực kỳ.
“Đứng dậy đi thôi.” Mạnh Tu Y nói rằng, lại chỉ giường ngồi trước người: “Cho ngồi.”
Mộ Sanh đứng lên, ngồi xuống, để tránh kéo tới vết thương, đem vết thương mới vừa khép lại xé rách, động tác nàng có chút chầm chậm. Mạnh Tu Y hơi nghiêng đầu, rất hứng thú mà nhìn. Mộ Sanh đụng tới ánh mắt một tia đồng tình cũng không của nàng, không khỏi trừng nàng một chút. Vẻ mặt Mạnh Tu Y hơi thu lại, trong mắt chỉ dẫn theo một tia không thích, liền hiện ra uy thế tầng tầng làm người ta kinh ngạc.
Mộ Sanh trong giây lát tỉnh ngộ, nàng đã không phải Bùi Chiêu, dung túng cùng yêu quý của bệ hạ hết thảy đều là cùng Bùi Chiêu, mà nàng, bất quá là muốn dựa vào nàng ấy tẩy thoát tội danh, dựa vào tiểu thái y của nàng ấy tồn tại. Lại không thể giống như trước tùy ý tùy hứng mà đối diện nàng. Mộ Sanh cảm thấy có chút thương cảm, lại có chút giống như giải thoát thở phào một cái.
Giữa các nàng chung quy phải có cái chấm dứt, thử thời tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân*. Hiện tại gặp lại không quen biết như vậy, ngược lại cũng coi như là là một kết cục trọn vẹn.
*Thử thời tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân: Giờ đây cùng ngắm trăng mà không cùng nghe tiếng nhau, nguyện theo ánh đẹp vầng trăng trôi tới chiếu sáng bên người (Dịch nghĩa)
Đây là hai câu thơ trong bài thơ trữ tình nổi tiếng của lịch sử Trung Quốc - “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, tác giả Trương Nhược Hư thời Sơ Đường.
Đáy mắt Mạnh Tu Y lộ ra một tia nghi hoặc, một tia tìm tòi nghiên cứu, nàng nhìn Mộ Sanh, rốt cục hỏi: “Ngày ấy, theo như lời nói lúc ngươi cản xe ngựa của trẫm, là ai dạy?”
Trong lòng Mộ Sanh nhất thời phun trào lên tình cảm phức tạp, không nói ra được là tư vị gì, nàng buông xuống con ngươi, bình thản không có gì lạ mà mở miệng trả lời: “Không ai dạy thần, lúc đó tính mạng thần như ngàn cân treo sợi tóc, thấy thánh giá của bệ hạ, liền muốn liều mạng, số phận tốt, cố gắng có thể sống một mạng, số phận không tốt, cũng bất quá một chữ 'chết'.” Cha mẹ Bạc Mộ Sanh đã qua đời, lại không có người quen, mặc dù hỏng chuyện, cũng không sợ liên lụy người khác, thuyết pháp như vậy, đúng là hợp tình hợp lý.
Đủ để lấp liếm cho qua, Mộ Sanh biết, bệ hạ tất nhiên đã từng cho người điều tra, nguyên nhân chính là từng điều tra, không thu hoạch được gì, nàng mới sẽ đích thân đến. Nhưng mà, mặc dù nàng tự mình đến, cũng chắc chắn sẽ không nhìn thấu chân tướng sự tình. Việc nàng trải qua, quá mức ly kỳ, quá mức không thể tưởng tượng nổi. Bệ hạ... Sao sẽ nghĩ tới, Bùi Chiêu chết rồi, linh hồn của nàng vượt qua thời gian hai năm, theo cùng nàng đến trên người một thái y không hề quen biết.
Dung nhan tinh xảo của Mạnh Tu Y hiện qua ngơ ngẩn chốc lát, không nói một lời mà đứng dậy đi rồi. Mộ Sanh cũng đứng dậy theo, đừng nàng đến ngoài cửa, cúi hạ thân nói: “Thần cung tiễn bệ hạ.”
Bước chân Mạnh Tu Y không có nửa khắc dừng lại, dường như không nghe thấy, vững vàng mà đi ra khỏi tòa cấm cung trong tiểu viện hẻo lánh này.
Mộ Sanh chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng nhìn bóng lưng thẳng tắp của nàng ra khỏi cánh cửa cũ kỹ kia, nhìn hoạn quan ngoài cửa vội vội vã vã mà vén rèm cửa lên, đỡ nàng ấy lên xe, nàng nhìn xe ngựa đi xa, dần dần biến mất.
Mộ Sanh từ từ phun ra một ngụm khí trọc (khí bị khàn, đục), đỡ một bên lan can chậm rãi đi trở về phòng. Bình thiên quan của bệ hạ còn đặt trên mấy bàn dài trong phòng nàng, Mộ Sanh không tự chủ được mà đưa tay ra, đụng một viên ngọc trên ngọc trâm, chất ngọc man mát xuyên thấu qua xúc giác trên đầu ngón tay của nàng, mãi đến tận trong lòng nàng.
Cảnh Thần những năm cuối, tiên đế vì bệnh rồi biến mất, Hoàng Thái Nữ Tu Y thừa thiên mệnh vào chỗ, thành nữ đế thứ ba từ lúc Đại Chu khai quốc tới nay. Một ngày đăng cơ kia, bốn di phục tòng, bát phương đến hạ, nàng ngồi ở trong thư phòng An Quốc Công phủ, cũng có thể nghe được tiếng lễ nhạc vang trời bên trong Hoàng thành.
Cuộc sống như thế, nhưng đêm đó nàng ấy triệu nàng tới ở bên trong tư dinh đã bố trí ở ngoài cung. Một mặt nàng ảo não người này dằn vặt một khắc không ngừng, một mặt nhận mệnh mà thay đổi quần áo, nhờ vào bóng đêm che lấp, liền như tình lang gặp lén tiểu nương tử nửa đêm vội vã chuồn đi khỏi phủ.
Đến tư dinh, liền thấy bệ hạ một thân đại miện phục uy nghiêm vô thượng, vẻ mặt vắng lặng mà ngồi ngay ngắn ở trên giường nhỏ bên trong, nàng ấy nghe tiếng động, ngẩng đầu lên, khóe miệng thoáng cong lên, làm nổi lên một nụ cười cực kỳ đau thương: “Chiêu nhi, ta không còn phụ thân rồi.” Âm thanh cực kỳ thống khổ kia, để trong lòng nàng chua xót khó nhịn, lúc này nàng mới phát hiện, một tháng không gặp, bệ hạ càng nhanh chóng ốm đi, dung nhan như ngọc phong thái lóa mắt vạn phần tiều tụy.
Nàng không biết an ủi ra sao, lần đầu chủ động duỗi hai tay ra, ôm ôm nàng ấy, thân thể bệ hạ ở bên trong miện phục rộng lớn, chỉ có một thân thể vô cùng thon gầy, nàng ôn nhu hiếm thấy khẽ vuốt phía sau lưng nàng ấy, không nói gì, chỉ là lẳng lặng mà bồi tiếp.
Ước chừng qua nửa canh giờ, thần sắc bệ hạ rốt cục quay lại, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn có nét buồn nản, nhưng cũng tốt hơn không ít. Nàng xuất phát từ hiếu kỳ, đụng một chút ngọc trên ngọc trâm vấn tóc của nàng ấy, chỉ một chút, lại nghĩ tới đây là bình thiên quan của thiên tử, vội vã rút tay trở về lại.
Bệ hạ một mặt buồn cười nhìn nàng, khẽ nói: “Ngươi sợ cái gì? Giang sơn n dặm trẫm và ngươi cùng có, thịnh thế phồn hoa trẫm và ngươi cùng chung, một cây trâm thôi, ngươi yêu thích, tặng ngươi lại có làm sao.”
Chính là lời nói này, lần đầu tiên nàng khẳng định, bệ hạ đối với nàng là động chân tâm.
Nhưng mà... Chân tâm thì lại làm sao, luôn có thời điểm thay đổi. Có cái gì, có thể không thay đổi đây? Thời điểm quân vương thay lòng, người từng có được chân tâm của nàng sẽ có kết cục thế nào?
Không lâu lắm, liền có nữ ngự từ Thượng Y Cục chuyên về y quan bệ hạ tới lấy bình thiên quan đi. Mộ Sanh đến bên trong sân vường tắm nắng một lúc, chờ mặt trời cao dần, ánh mặt trời ấm áp từ từ nóng rực lên, nàng mới đi trở về phòng.
Mỗi một ngày đều là như vậy, lại qua mấy ngày, Thái Thường tự phái người đến, giao cho nàng thư ủy nhiệm thăng nhiệm nàng thành Y Chính.
Đây là chuyện trong dự liệu, nếu nàng y thuật siêu quần, bệ hạ lại điều tra rõ việc nàng rán sai thuốc chính là vì Liêu thái y đặt bẫy hãm hại, chức vụ Y Chính, tất nhiên là rơi xuống trên người nàng.
Mấy ngày liền tới nay, Mộ Sanh rốt cục lộ ra nụ cười chân tâm đầu tiên.
Quy chế từ trước của triều Đại Chu, Thái Y Thự lệ thuộc Thái Thường tự, dưới thiết kế mấy chức vụ, có y sư, thái y, y chính cấp ba, mức y sư không giới hạn, đa số hoạn quan cung nữ chữa bệnh, thái y có ba mươi, là vì quý nhân các nơi xem chẩn, mà y chính cao minh nhất chỉ có bốn vị, để tránh làm người khác chiếm dụng, chỉ có vợ chồng vương triều tôn quý nhất mới có thể sai khiến làm việc.
Ai không có sinh lão bệnh tử? Có một thân phận này, thì muốn vào Địch phủ hoặc An Quốc Công phủ dễ dàng hơn nhiều.