Cùng Quân Duyên

Chương 54: Chương 54: Chương 52




Chim én không về xuân sự vãn, một trận mưa bụi hạnh hoa hàn.

Giang Nam tháng tư, thời khắc cuối xuân, phong cảnh muôn hồng nghìn tía dần dần bị sắc thái xanh sẫm che lấp. Đưa mắt nhìn, sinh cơ bừng bừng, ý thơ dạt dào.

Vận khí thật sự tốt, một đường đến đây đều sáng sủa gió nhẹ lướt thoáng qua mặt, vừa vào Chiết Giang, lại bắt đầu có mưa phùn. Mưa phùn Giang Nam giống y như nữ tử Giang Nam tú lệ cẩn thận, mưa xuống liên tục dày đặc, rất nhanh thấm ướt y phục.

Mộ Sanh ngồi ở trong xe ngựa, thỉnh thoảng vén rèm cửa lên xem một chút xem đã đến nơi nào, thôn trang điền viên gặp tai học khôi phục ra sao. Mắt thấy mưa rơi không ngớt, dù cho là mưa phùn, đi hơn một canh giờ, cũng bị lạnh người.

“Bạc Lâm.”

Một thanh niên tôi tớ đánh ngựa ở ngoài xe vội vàng thúc vào bụng ngựa, tới gần: “Tiểu thư?”

“Phía trước có nơi nghỉ chân không? Chúng ta nghỉ một lát, đợi mưa tạnh lại đi.” Nơi này cách thành Lâm An gần một ngày đường, chạng vạng ngày mai hẳn là có thể đến, vậy không cần phải không ngừng đẩy nhanh tốc độ như thế.

Bạc Lâm dõi mắt nhìn xung quanh phía trước, chốc lát, khom người xuống cung kính nói: “Đi lên trước thêm một lát, thì có một trang viên, cũng không biết chủ nhà là ai, có thể chiêu đãi lữ khách qua đường hay không?”

“Ngươi đi hỏi một chút, khách khí chút, nói là người qua đường đi buôn bán, ăn rau uống trà, nói vậy chủ nhà sẽ không chặn chúng ta ngoài cửa.” Mộ Sanh không thích quấy nhiễu dân, một đường đến đây, ngoại trừ cần phải lấy ra thân phận ở trạm dịch, thì đều nói mình là người qua đường đi buôn bán.

Bạc Lâm cung kính nói đồng ý, phóng ngựa đi.

Người làm của Bạc gia không nhiều, gộp lại cũng chỉ chừng mười người, nhưng không biết trước kia gia chủ chọn người ra sao mà mỗi người đều trung tâm đáng tin. Lần này Mộ Sanh xuất kinh, chỉ dẫn theo bảy tên nô bộc thanh niên trai tráng, lại thêm hai tên nha hoàn hầu hạ đồ vật ăn mặc, lão bộc còn lại lưu ở kinh thành trông nhà. Ở trong bảy người này, dùng Bạc Lâm dẫn đầu.

Khi ở kinh, Mộ Sanh thỉnh thoảng cũng sẽ được cầu đến nhà quan to quý nhân quý phủ để dự tiệc hoặc xem chẩn, nàng có ý định bồi dưỡng một tôi tớ giúp được mình, nên lúc nào cũng dẫn theo Bạc Lâm, qua mấy lần hắn đã có thể ứng đối rất khéo léo, cũng hiểu nên học một biết mười, tùy cơ ứng biến. Khiến Mộ Sanh bớt lo không ít.

Lúc này, để hắn làm quản gia ở phủ thái thú đi, ứng đối người qua kẻ lại, đối nhân xử thế, có quản gia trong nhà, dù, dù sao chỉ có một mình nàng, thoải mái vô cùng, nha hoàn là đủ.

Muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong. An bài xong quý phủ, sau này mới không cần lo. Mộ Sanh trong lòng tính tính toán toán cho từng người làm nàng mang theo, thu xếp đến vị trí thích hợp, bảo đảm phủ thái thú của nàng có thể vững như tường đồng vách sắt.

Chưa được bao lâu, Bạc Lâm đã trở về, trang viên kia chủ nhà không ở, quản sự đáp ứng để bọn họ nghỉ ngơi một lúc. Đoàn người lập tức cố gắng đi tới càng nhanh càng tốt.

Tuy mưa nhỏ, thấm lên người cũng ẩm ẩm ướt ướt, rất không thoải mái.

Mộ Sanh đứng dưới mái hiên, phân phó Bạc Lâm: “Buổi tối đến trạm dịch, các ngươi mau rán thuốc ăn vào, tránh nhiễm lạnh mà cảm.”

Bạc Lâm lập tức cười nói: “Tiểu thư là con nhà Y Chính, đúng là tiện cực kì, chỉ là đến lúc đó kính xin tiểu thư ban phương thuốc.”

Mộ Sanh giận hắn một chút: “Chuyện này có khó khăn gì.”

Nàng có được gương mặt đẹp đẽ như tuyết như ngọc, dáng người cao gầy, khí chất xuất trần, Bạc Lâm xưa nay biết tiểu thư nhà mình dung mạo xuất chúng, ngay lúc này bóng cây xanh thấp thoáng, mưa phùn tầm tã, cũng không tránh được hít một hơi, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa.

Mộ Sanh cũng không chú ý, ánh mắt của chuyển đi nơi khác, nhìn thấy mặt nam của nhà chính treo biển, viết chữ “Minh Sắt xa xăm trống trải“. Nàng không khỏi hỏi: “Người gia chủ này tên là gì?”

Bạc Lâm không biết vì sao nàng hỏi cái này, liền nói: “Họ Hoàng, ai cũng không biết tên.”

Họ Hoàng? Giang Nam có bốn họ Chu, Trình, Hoàng, Thôi, không biết có phải họ Hoàng này không.

Nhớ lại lúc mới đi tới, nhìn thấy cách cục cả một đường tinh xảo, tôi tớ nghiêm túc, con đường bậc thang sạch sẽ, thủy trúc phẩm quý báu ở một góc được xử lí rất là tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết là đi ra từ người có gốc gác thế gia, toàn sử dụng vàng ròng bạc trắng được cẩn thận khéo léo khắc ra.

Mộ Sanh cụp mắt nghiền ngẫm chốc lát, phân phó Bạc Lâm: “Phân phó nghỉ ngơi tại chỗ, không cho đi loạn xung quanh, chờ tạnh mưa chúng ta lại lên đường.”

Quan địa phương khó làm, không chỉ phải chủ chính một phương, còn phải quan hệ tốt các địa phương khác, cường long không ép đầu xà, thái thú chỉ nhậm chức ba năm, dù cho nhậm tiếp cũng chỉ sáu năm, hào tộc địa phương đời đời kiếp kiếp đều kinh doanh tại đây, không tốt với bọn họ, bọn họ liền có biện pháp tận dụng lỗ hỏng trong chính lệnh. Huống chi, cũng không có thiếu mấy Thôi thị, trong nhà giàu lên đều là ở con cháu làm quan bên ngoài.

Mộ Sanh không muốn thêm rắc rối. Tình hình ở Lâm An nàng cũng thám thính được không ít trên đường đến đây. Chức vị không thể độc chiếm, nàng cũng muốn kết thân với hai nhà, dùng phương pháp chế hành đè ép từng cái một, ít nhất nàng còn có thời gian để thật sự làm việc vì bách tính, mà không phải ngày ngày đọ sức bên trong lợi ích của các hào tộc này.

Chẳng qua là, có muốn kết thân cũng không phải bây giờ. Hiện tại nàng cửa nào cũng không vào, còn chưa từng tiếp xúc chính vụ, lúc này tiếp xúc với hào tộc sẽ mang đến cho người ta cảm giác yếu thế phải chạy theo nịnh bợ, vừa bắt đầu đã yếu thế, sau này muốn đổi lại ấn tượng rất tốn công.

Qua hai khắc*, mưa mới ngừng. Lá cây xanh biến như được phủ một tần sương mù, mặt đường cũng ẩm ướt**.

*Một khắc là 2h20p, hai khắc là gần 5h.

**Chỗ này trong bản QT để dấu sao (*) này nè, nên mình thêm một từ thích hợp vào nhé.

Mộ Sanh đi xuống bậc thang, không khí bên ngoài trong lành. Nàng nhanh chân bước về phía trước, không quay đầu lại nói với mọi người: “Khởi hành.”

Tiếp đón bọn họ chính là một lão ông, là lão nô của Hoàng gia, ở đây trông coi viên trì.

Mộ Sanh nói cảm ơn với hắn, lại để Bạc Lâm gửi lại một kim, mới đem người đi.

Đi tới trước cửa, lại gặp phải một nam tử, từ trên ngựa bước xuống.

Nam tử này tuấn lãng vạn phần, phong độ của người trí thức đầy người nhưng không bị khô khan, trái lại còn khí phách phi. Hắn vừa mới xuống ngựa, đúng lúc gặp gỡ một nữ tử xinh đẹp từ trong nhà bước nhanh ra ngoài, cử chỉ khí chất đều sặc sỡ lóa mắt không nói nên lời.

Nam tử sững sờ một chút, muốn đi tới bái kiến một phen, thì nghe được lão ông dẫn Mộ Sanh đi ra kia kinh ngạc thốt lên một tiếng, tiến lên phía trước: “Thất công tử? Sao Thất công tử tới? Tới xem hay sao? Còn không mau mau theo lão nô đi đổi xiêm y!”

An thúc là trung phó của ông nội hắn, sau khi tuổi già thì được thu xếp ở đây để ông dưỡng già, ông vừa thấy tiểu bối thì đều yêu thương hết mực. Thất công tử bình thường không có cảm giác, lúc này ở trước mặt giai nhân không khỏi có chút thẹn thùng, hắn vội hỏi: “An thúc, An thúc, bình tĩnh đừng nóng.”

Lúc này An Thúc mới nhớ còn có khách ở đây, vội vàng giới thiệu: “Đây là Thất công tử nhà ta, họ Hoàng danh Huống, tự phụng trực, mười hai tuổi đậu tú tài, mười lăm tuổi đã là cử nhân, chính là thiếu công tử tài hoa nhất Giang Nam.” Lão nhân gia vừa nói vừa hiện ra thần sắc kiêu ngạo, sau đó giới thiệu Mộ Sanh: “Đây là Bạc tiểu thư, buôn bán ven đường, gặp mưa nên vào nhà nghỉ ngơi.”

Nghe được An thúc liên tiếp tâng bốc, nhưng giới thiệu vị tiểu thư này lại không quá cung kính, Hoàng Huống e sợ thất lễ, vội vàng chắp tay nói: “Tệ môn hạn hẹp, thất lễ tiểu thư, mong bao dung.”

Mộ Sanh từ lúc nãy đã mỉm cười rồi, nàng cũng không ngại lão ông không khách khí, chẳng qua chỉ là khách qua đường thôi, dòng dõi Hoàng gia như vậy, mỗi tháng không biết đã tiếp đón bao nhiêu khách qua đường. Thấy vị công tử này rất khách sáo, lại thấy tuy áo hắn tơi, nhưng bên trên là một tầng nước mưa óng ánh, hẳn là không muốn nói chuyện nhiều, liền đáp lễ nói: “Hoàng công tử khách khí, đi tới nơi này gặp mưa, nhờ có quý phủ cứu viện giúp ta không phải chật vật chạy đi.” Dứt lời, không chờ Hoàng Huống mở miệng liền nói: “Trời quang mây tạnh rồi, không dám quấy nhiễu nữa, vậy cáo từ thôi.”

Dứt lời chắp tay liền đi ra ngoài. Xe ngựa đang đứng ở bên cạnh, Mộ Sanh cũng không cần người giúp, động tác gọn gàng ngồi vào trong. Vài tên người hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh, tư thái lên ngựa mạnh mẽ, bảo hộ ở bốn phía của xe, chạy đến hướng đường lớn.

Hoàng Huống nghỉ chân nhìn một lát, bỗng nhiên nhíu mày lại hỏi: “Vị tiểu thư này nói là nàng buôn bán dạo qua đường?”

“Đúng đấy. Tuy là thương nhân, lễ nghi vẫn chu toàn vô cùng.” An thúc nói. Không khí của Đại Tấn văn minh, gia đình càng giàu có càng không gò bó con gái, phú hộ có tiểu thư đi buôn bán dạo bên ngoài cũng không kì quái.

Hoàng Huống lắc lắc đầu, nói: “Hai ngày trước nghe phụ thân nói tân nhiệm là nữ tử mới hai mươi hai tuổi, lại cũng họ Bạc, tính lộ trình, mấy ngày nay chắc cũng nên đến thành Lâm An rồi.”

An thúc kinh ngạc “A” một tiếng, ai ngờ lại nói: “Phủ quân thì làm sao? Nàng không dùng thân phận, chúng ta cũng không tính là vô lễ, đáng nói là Thất công tử vẫn nên mau mau theo lão nô đi thay đổi xiêm y thôi.”

Hoàng Huống nhìn kĩ phương xa, nghe hắn nói như vậy không khỏi quay đầu lại cười bảo: “Vậy thì đi, ngài đừng nhắc tới, về nhà ta sẽ đi nói cho tổ phụ, nói ngài ở đây còn không ngừng bận tâm cái này bận tâm cái kia, xem tổ phụ có tha cho ngươi không.”

Dứt lời liền đem roi ngựa trong tay ném cho gã sai vặt một bên, đi vào.

An thúc cũng cười ha hả phía sau, không khỏi hỏi: “Lão thái gia khỏe không? Lão phu nhân khỏe không? Còn có lão gia thái thái và công tử tiểu thư khỏe hết không?”

Sau giờ ngọ ngày hôm sau, Mộ Sanh đã đến Lâm An, ở cửa thành đưa nghị định bổ nhiệm và ấn tín kì với thủ tướng, lại để thủ tướng phái người truyền tin đến nha môn thái thú, một đám quan lại bên trong nha môn đều ra ngoài chờ đón.

Mộ Sanh đến nha môn, thì không ngừng nghỉ tiến hành giao tiếp. Thái thú tiền nhiệm bị Hoài An Quân bắt áp giải ở kinh thành, bây giờ, cả nhà vị thái thú kia đều bị chôn trên núi. Sau đó tất cả sự vụ đều là quận thừa tạm thay. Mộ Sanh nghe tới quận thừa suất lĩnh chủ bộ kia, Công Tào, kêu gọi quan lại báo cáo tất cả sự vụ to nhỏ, lại có nhân khẩu cả quận, sách tịch về đất đai, đoạt lại sổ sách bao năm qua thuê phú, còn có lao dịch trưng tập, công văn vãng lai, vân vân, đều phải giao đến rõ ràng.

Chút chuyện như thế, không tới mức mười ngày nửa tháng vẫn không xong.

Mộ Sanh vạch một kế hoạch trong lòng, nàng còn muốn bái kiến sứ quân Lâm An, vị trí châu trì, thứ sử ở Lâm An; lúc này vụ mùa xuân đã xong, không cần nàng tổ chức, nhưng đề phòng mưa ngày hè, còn phải xây dựng đê đập, phải trưng tập lao dịch. Thời gian cũng không dư dả, việc đã giao cần nhanh chóng hoàn thành mới tốt.

Lần đầu tiên ra ngoài, nàng phải vừa bước vừa sờ soạng, vạn sự đều cẩn thận.

Đến tối, các loại ấn tín đã nói xong, Mộ Sanh nói hôm sau phải nói đến lao dịch bao năm qua, tình hình trưng tập dân phu, chủ bộ Công Tào đã nắm chắc trong lòng, đây là phòng lúc bàn chuyện xảy ra chuyện, trước tiên bộ phận giao hàng ngày cũng không trở ngại trùng tu đê đập.

Tuy vị phủ quân này kinh nghiệm ít, cũng không phải không làm được việc vặt, nàng còn có thể đề phỏng cẩn thận, hai tay chuẩn bị, một đám quan lại thu hồi sự coi thường, bọn họ đã thiết yến ở tửu lâu sang trọng nhất vì thái thú đại nhân đón gió tẩy trần.

______________

Trưng tập: theo thư viện Pháp luật thì là một biện pháp hành chính do cơ quan nhà nước có thẩm quyền buộc một hoặc một số người phải làm việc cho nhà nước trong một thời gian nhất định.

với cái tốc độ edit này của toi thì chắc tới năm sau hai đứa vẫn còn giận dỗi nhao quá =))))))))

vốn định nghỉ vài hôm nữa nhưng hôm nay Noel nên cặm cụi beta và đăng chương này lên làm quà. Giáng Sinh zui zẻ nha mấy pà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.