Công văn dán mấy ngày, chỉ đem tới mấy câu nghị luận âm thầm của bách tính, muối chính và muối thương không phản ứng chút nào.
Trong bước ngoặt thế này, càng trầm mặc nghĩa là càng hung ác chuẩn bị.
Dường như bị dọa bởi tình huống êm đềm trước giông bão này, Thôi Vân Cơ cảm thấy hơi ngột ngạt, theo đó mà lòng đầy bất an.
Nàng ấy hít sâu một hơi, như nói chuyện cười đánh vỡ yên tĩnh: “Cũng không biết có thể nguyên vẹn hồi kinh hay không.”
Mộ Sanh đứng dựa vào cửa sổ, trong tay nâng chén trà nhỏ, nước trà trong trẻo, khói bay lượn lờ, khuôn mặt thanh tú dịu dàng của nàng ở sau làn hơi, liếc mắt nhìn, càng giống như tiên nhân thoát trần. Lúc này, nàng quay đầu lại nhìn Thôi Vân Cơ một chút, khẽ cười nói: “Nếu ngươi sợ, đã không đến.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, hoàn toàn không bị áp lực. Thôi Vân Cơ đột nhiên rõ ràng vì sao bệ hạ bị nàng hấp dẫn, có lẽ, chính là vì loại khí chất lúc nào cũng hững hờ này của nàng? Nàng ấy nghĩ vậy, bất tri bất giác mở miệng nói: “Bệ hạ từng nói, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có ẩn nhẫn quá mức.”
Tay Mộ Sanh run lên, giọt trà bắn ra, rơi vào trên ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng, đau rát.
Thôi Vân Cơ nói tiếp: “Muốn bức ngươi làm chuyện không muốn làm, chỉ cần bắt và uy hiếp người ngươi để ý nhất, dù trong lòng ngươi không cam chịu, vẫn sẽ ẩn nhẫn chịu đựng; cũng giống vậy nếu muốn bức ngươi từ bỏ chuyện luôn tâm tâm niệm niệm, chỉ cần có phương pháp thỏa đáng, ngươi dù cho không muốn đến rút gân rút cốt, cuối cùng rồi cũng sẽ ẩn nhẫn. Tính tình ép dạ cầu toàn như vậy, thực làm người đau lòng.”
Sắc mặt Mộ Sanh nhất thời trắng xám, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, nâng lên chén trà uống ngụm trà nóng.
Ngoài cửa sổ mưa bay tới, lạnh lẽo ẩm ướt, lá cây xanh tươi trên phố bay xuống một đống, vốn là phiêu trong gió, nhưng sau khi dính nước mưa liền đứng bất động tại chỗ.
Khí trời như vậy, một chén trà nóng với mùi thơm lan tỏa càng có vẻ quý giá, nhưng mà, nước trà quý giá này đến trong miệng Mộ Sanh lại có vẻ hơi phung phí của trời, nàng mất tập trung, căn bản không biết là nóng hay lạnh, là tư vị thế nào.
Nàng không thể thờ ơ không động lòng, nhưng cũng không nóng lòng về nhà. Bệ hạ nhìn thấu nàng rồi, nàng chỉ có thể ẩn nhẫn hơn so với thường nhân thôi.
Thôi Vân Cơ rất là lanh lợi cho rằng bệ hạ giống như vô ý đem lời nói cho nàng ấy, chính là muốn mượn miệng nàng ấy nói cho Mộ Sanh, hiện tại nàng ấy dứt lời liền chuyển đề tài, nói tới cái khác: “Hôm qua, muối thương gửi thiệp cho ta, mời ta tối nay đi Lâm Giang Lâu dự tiệc.”
Trong nháy mắt Mộ Sanh thoát ra từ bên trong vô dụng, đầy thẫn thờ kia: “Dùng lí do gì?” Yến khách nào cũng phải có cái lí do, muối thương có thể liên quan gì tới Thôi Vân Cơ? Dựa vào cái gì mà mời nàng ấy dự tiệc?
“Lí do nghĩ đến thật là đường hoàng, nói là, đều là nhân sĩ Giang Nam, bây giờ ta áo gấm về nhà, bọn họ cũng có vinh yên, muốn đón gió tẩy trần cho ta đây.” Khóe mắt Thôi Vân Cơ cong một chút, ý nhị lưu động không nói nên lời, “Ta đã đến đây nửa tháng rồi, cũng không biết phải đón gió gì, tẩy bụi gì nữa.”
Thôi đại nhân đối với những a miêu a cẩu này khá là xem thường, nâng nâng cằm, nói: “Cũng không thể uổng phí ý tốt của bọn họ, ta đã đáp ứng rồi.”
Xuất thân hiển hách, thiếu niên đắc chí, thi đậu trạng nguyên, đi thẳng tới mây xanh. Thôi Vân Cơ dù thông suốt khéo đưa đẩy, cũng không thể giấu đi hết tự phụ cùng kiêu căng từ trong xương.
Mộ Sanh từng qua lại với những muối thương kia, biết rõ bọn hắn ra tay ác liệt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nghe Thôi Vân Cơ nói dứt lời liền sinh ra một loại linh cảm cực kì không lành, vô duyên vô cớ bọn họ mời tiệc Thôi Vân Cơ làm gì? Đây không thể nghi ngờ chính là một Hồng Môn yến*. Mộ Sanh quả quyết nói: “Ta đi cùng ngươi.”
*Hồng Môn yến (鴻門宴): Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ này nghĩa là một cái bẫy hay một tình huống bề ngoài thì vui vẻ nhưng thực tế thì tàn khốc.
Nàng có ý tốt, Thôi Vân Cơ chân thành ghi nhớ, nàng ấy đứng lên cười nói: “Không cần, nếu chỉ mời ta, nghĩa là chỉ muốn điều tra một mình ta, ngươi đi tới bọn họ không triển khai được thì sao được?”
Những muối thương này giả dối cực kì, bất động mãi, khi nào mới có thể trở về kinh? Chỉ có thể tìm ai dễ kích động trước, ai sẽ để lộ sơ sót trước.
Nàng ấy dứt lời, không chờ Mộ Sanh phản đối đã ung dung đi rồi.
Biết trước tối nay là tràng Hồng Môn yến, nhưng khi tới trước Lâm Giang Lâu, Thôi Vân Cơ vẫn bị cảnh tượng đèn đuốc sáng choang, chén bàn hỗn loạn làm mê mắt.
Nàng ấy khẽ mỉm cười, mang theo hai tên tôi tớ bước đi vào.
Triệu Thành và Lưu Huệ Dân đứng ở đại sảnh, thấy nàng ấy đi vào, vội vàng bưng gương tươi cười tiến lên.
Hai người bước tới, Thôi Vân Cơ đánh giá người đến một phen, giống như vô ý nói: “Bản quan nghe nói muối thương của Lâm An lấy bốn nhà dẫn đầu, sao hôm nay chỉ có hai người các ngươi, còn Lâm Đàm và Hoàng Vĩnh Tể đâu?”
Hôm nay Lưu Huệ Dân bảo đảm không mở miệng lung tung, nên trước mặt là Triệu Thành trả lời: “Trong nhà Lâm Đàm có việc ràng buộc, còn Hoàng Vĩnh Tể,“ Hắn cười cười nói, “Nhà hắn chuộng người đọc sách, sợ là khinh thường làm bạn với ta.”
Ánh mắt Thôi Vân Cơ hơi lóe. Triệu Thành vội nói: “Đại nhân, thỉnh.”
Trong đại sảnh người đông như mắc cửi, tiếng người huyên náo, ánh đèn sáng ngời chiếu lên tòa lâu hệt như ban ngày, cảnh tượng đồi trụy như vậy, lúc này lại vô tình khiến người an tâm.
Quản sự trang điểm đẹp đẽ dẫn đường phía trước, Triệu Thành cùng Lưu Huệ Dân tiếp khách phía sau, đoàn người đi vào bên trong nhã gian trên lầu hai.
Nhã không hẹn một chữ nhã, bố trí rất hợp tâm ý Thôi Vân Cơ, nàng ấy nhìn bốn phía một lượt, liền bị đẩy qua chỗ chủ tọa, từ chối một phen liền yên tâm thoải mái mà ngồi xuống—— tối nay không ai thèm để ý là vị trí chủ tọa hay vị trí khách quan.
Thanh thanh tĩnh tĩnh mà uống ba lần rượu, Thôi Vân Cơ thật sự tự tại, rượu và thức ăn tinh xảo, khá hợp khẩu vị.
Trong tâm Lưu Huệ Dân thầm mắng thói đời không đúng, ngay cả phụ nữ cũng có thể làm quan làm thần, khiến cho hiện tiệc rượu sạch sẽ, ngay cả hoa nương tiếp rượu cũng không có, nào có nửa điểm dáng vẻ muốn nói chuyện làm ăn. Bầu không khí chính kinh như vậy, hắn phải mở màn thế nào?
Ba người tựa như náo nhiệt mà nói chuyện tới nửa đêm, rốt cục đến đề tài chính. Lưu Huệ Dân lấy ra một cái tráp tử đàn, đẩy đến trước người Thôi Vân Cơ.
Thôi Vân Cơ bỗng nhiên cảm thấy trước mắt bóng chồng bóng, nàng ấy âm thầm cắn đầu lưỡi, chịu đau, mới tỉnh lại. Nàng giương mắt nhìn chăm chú tráp kia một hồi, thực sự làm màu, náo loạn nửa ngày mới tiến vào đề tài chính. Thấy là đút lót, thần kinh căng thẳng hết nửa đêm mới chậm rãi thư giãn lại, Thôi Vân Cơ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Là cái gì vậy?”
Triệu Thành mở ra tráp tử đàn quý giá kia, bên trong một đống ngân phiếu xếp chỉnh tề.
“Chút kính ý nhỏ bày tỏ tâm ý, mong Thôi đại nhân nhận lấy.”
Dù cho Thôi Vân Cơ xuất thân phú quý, cũng không nhịn được líu lưỡi. Quốc khố cả năm thu vào cũng chỉ sáu trăm vạn, bọn họ vừa lấy ra đã mười vạn lượng để đút lót. Thôi Vân Cơ yên lặng tính toán những dòng dõi muối thương này, vui vẻ nghĩ, nếu có thể xét nhà tất có thể khẩn cấp giải quyết vấn đề quốc khố.
Lại liếc mắt nhìn một bộ dáng dấp chính nhân quân tử của Triệu Thành, sắc mặt ngầm có đắc ý như nhà giàu mới nổi của Lưu Huệ Dân, đút lót trắng trợn như vậy, muốn không xét nhà cũng thật khó khăn. Thôi Vân Cơ lắc lắc đầu: “Thôi gia ta tuy không phú quý bằng tôn phủ, nhưng cũng không thiếu áo cơm.”
Sắc mặt Lưu Huệ Dân biến đổi, trong mắt hiện ra hung quan, Triệu Thành vẫn là dáng vẻ trầm ổn kia, mí mắt không nhất một chút: “Thôi đại nhân sao lại nói như vậy, thảo dân chúng ta sao dám tranh đấu với quý phủ? Chẳng qua là chút tâm ý, Thôi đại nhân là người từng va chạm với xã hội, tay chân hà tất bị gò bó như vậy?”
Thôi Vân Cơ bưng chén rượu uống một chút, bên ngoài không chút biến sắc nhưng trong lòng là nghĩ, phô trương lớn như vậy nếu chỉ vì chút bạc này, thật vô vị.
Nghĩ vậy, đúng là có chút vô vị đần độn.
Lưu Huệ Dân vung tay lên bên cạnh: “Mau lên đi.”
Đồng tử bên cạnh vội vàng mang bình tiến lên, Thôi Vân Cơ liếc nhìn một chút —— bình rượu kia lúc trước châm qua rượu cho Triệu Thành. Dù là như vậy, nàng ấy vẫn để chén rượu xuống, không uống nữa.
Hộp gỗ đáng giá ngàn vàng trông như không đáng chú ý kia, bộp một tiếng, bị Thôi Vân Cơ nhẹ nhàng khép lại.
Tôi tớ Thôi Vân Cơ mang đến vẫn nghiêm túc giữ ngoài cửa, nghe thấy tiếng vang, cùng nhau quay đầu lại liếc mắt một cái về chỗ cửa, đột ngột sinh ra cảnh giác. Chỉ chốc lát sau bên trong lại truyền tới tiếng nói chuyện mơ hồ, cùng lúc nhảy vào tai với tiếng náo động dưới lầu, giữa đêm khuya mà thế này làm người vô cùng mệt mỏi.
Hai người không khỏi đồng thời thầm nghĩ, Lâm Giang Lâu này sao lại có tinh thần như vậy, đêm khuya thế này vẫn có tiếng người huyên náo.
“Hai vị có chuyện cứ nói đừng ngại, đưa vàng ròng bạc trắng này chính là xem thường ta rồi.” Thôi Vân Cơ chậm rãi nói.
Triệu Thành cùng Lưu Huệ Dân liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Triệu Thành mở miệng: “Chuyện khác, cũng không dám làm phiền đại nhân, chỉ là muốn biết triều đình sẽ có quyết định gì với muối thương chúng ta.”
Nói trắng ra thật.
Thôi Vân Cơ cười cười: “Muối thương cũng là bách tính của Đại Tấn, trên luật viết thế nào thì làm thế nấy.”
Triệu Thành âm thầm rùng mình, ánh mắt nhìn Thôi Vân Cơ rốt cục hiển lộ ra bản tính rắn độc, nham hiểm cùng tàn nhẫn ấy khiến cho người ta lạnh đến cả lòng bàn chân.
“Trước đây, Bạc phủ quân cũng được huynh đệ chúng ta hiếu kính một ít,“ Triệu Thành chỉ trỏ cái hộp gỗ kia, “Chỉ sợ lúc cùng người nói chuyện phiếm sẽ nói chúng ta bên trọng bên khinh, nên không dám thu hồi vật này, Thôi đại nhân chớ từ chối.”
Một lời hai ý, dường như là nói rõ việc Bạc Mộ Sanh đã bị bọn họ lôi kéo. Thôi Vân Cơ nở nụ cười: “Không được, không thể lại để các ngươi tiêu pha, nếu có thật ta và Bạc phủ quân chia đôi là được rồi, giao tình của ta với nàng tốt, chắc chắn nàng cũng sẽ không keo kiệt.”
Hai hàng lông mày của Lưu Huệ Dân dựng đứng, đang muốn nói chuyện lại bị Triệu Thành đè xuống, Triệu Thành cầm chén rượu chỉ mặt bàn, đồng tử ban nãy liền nhấc theo bình rượu đổ đầy chén, Triệu Thành nâng chén nói: “Nếu vậy, liền không miễn cưỡng. Chén cuối cùng của tiệc, sau này, mong rằng Thôi đại nhân chăm nom đôi chút.”
Thôi Vân Cơ liếc bình rượu kia một chút, Triệu Thành cùng Lưu Huệ Dân đã uống rồi, nàng ấy không kịp chần chờ cũng liền uống.
Rượu này... Dường như cay độc hơn nhiều...
Cảm giác choáng váng nổi lên, khí lực cả người trong vài tức như bị người rút đi.
Thôi Vân Cơ nhẫn tâm cắn môi dưới, nỗi đau sắc bén bao phủ toàn thân nàng, theo đó không phải là tỉnh táo, mà là nóng rực như thiêu như đốt.
Nàng ấy đứng lên, trời đất xoay tròn, nơi cổ họng khô khốc cực kì, cần uống gấp một chén nước trà mát lạnh.
“Thôi đại nhân, đã giới nghiêm, không ngại ngủ ở Lâm Giang Lâu một đêm.”
Không biết là Triệu Thành hay Lưu Huệ Dân, thanh âm kia phảng phất xa cuối chân trời.
Thôi Vân Cơ nỗ lực tự chủ, đứng vững vàng, âm thanh cũng vững chắc: “Không cần, ta có lệnh Phủ Quân tự viết, không sợ giới nghiêm.” Nàng ấy vừa nói vừa chuyển động thân thể, cực lực tự nhiên.
Lưu Huệ Dân cùng Triệu Thành không ngăn cản, cười tủm tỉm đưa nàng.
Dưới lầu một ảnh yên tĩnh, khách mời vẫn không thiếu ai, đoan đoan chính chính ngồi tại chỗ, mặc kệ chén bàn hỗn loạn trước mắt.
Thôi Vân Cơ hầu như không nhận rõ Đông Tây Nam Bắc, trước mắt mờ mịt cực kì, không nhận rõ sự vật.
Có một đạo thanh âm xa lạ đang nói chuyện: “Đại nhân, xuống lầu bên này.”
Thôi Vân Cơ cảm thấy ngọn lửa ở bụng dưới nàng ấy, đốt hết toàn thân, da thịt nóng rực, trong lòng run rẩy, dù cho chưa từng trải nàng ấy cũng biết đây là làm sao.
Thấp hèn!
Nàng ấy thầm mắng một tiếng, hô to tôi tớ của mình, rất nhanh sẽ có người tiến lên đỡ nàng đi.
Nàng ấy không thấy rõ trước mắt là ai, cũng không có khí lực mà tránh thoát.
Muốn chết tại đây!
Thôi Vân Cơ nỗ lực chống lại khát vọng bộc phát từ thuốc, chỗ kín đáo nhất tê dại, còn có chút ngứa, nàng hít thật sâu, ý thức cật lực tỉnh táo, nhưng mà, tỉnh táo rồi thì sao? Tiếp theo sẽ làm gì?
Âm thanh cửa mở, sau đó là cửa đóng.
Bên tai yên tĩnh lại.
Thôi Vân Cơ men tay nắm lấy đồ vật bên cạnh, đỡ tay ổn định thân hình, trong miệng không ức chế được tiếng ngâm, thân thể đang kêu gào dục vọng, cần gấp một người đến giải tỏa.
Có một bàn tay man mát chạm vào trán của nàng, cảm giác lành lạnh kia, khiến Thôi Vân Cơ người như thiêu đốt cảm thấy rất thoải mái, theo bản năng muốn tới gần, nhưng chưa kịp tới cọ cánh tay kia thì nửa điểm thanh tỉnh đáng thương cuối cùng bức nàng lui về phía sau, vì vô lực, vốn chỉ lui về một chút làm nàng thiếu chút nữa té xuống đất.
Người kia vội vã đỡ giúp nàng một cái.
Thôi Vân Cơ quát khẽ: “Buông tay!”
Đợi nàng đứng vậy, cái tay liền nghe lời buông ra.
Nàng ấy thở hồng hộc, dục vọng thiêu đốt thân thể nàng, nơi đó tiết khố đã ướt, thân thể mẫn cảm tột cùng, dù cho là vải áo mềm mại bóng loáng ma sát cũng có thể làm nàng ấy động, khẽ ngâm.
Dâm loạn như vậy, không chịu được!
Nàng ấy xin thề, bất luận tiếp theo phát sinh cái gì, bất luận nàng ấy có nhược điểm gì bị người bắt được, nàng ấy cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Dù cho phải cá chết lưới rách!
____________________________
Mọi người có muốn toi giữ cách gọi nhân vật như cũ cho dễ đọc hiểu không, hay tùy theo ngữ cảnh mà thay đổi? Vì là truyện cổ đại nên phần này hơi bị làm khó nhau tí, hiện tại toi đang để:
Mạnh Tu Y (nàng ấy) - Bạc Mộ Sanh/ Bùi Chiêu (nàng)
Thôi Vân Cơ (nàng ấy) - Uyển Nương (nàng)
Nếu một chương có sự xuất hiện của cả cặp thì sẽ gọi như trên, còn nếu 3/4 chương chỉ có một người thì toi sẽ gọi là nàng cho ít bị lặp từ “ấy“. Vì bản này toi edit nhanh gọn để bản thân đọc hiểu cốt truyện, sau này sẽ có sửa đổi nhiều nên muốn note lại tí á.
Ngay từ đầu toi không chọn cách tùy theo ngữ cảnh mà thay đổi thay vì thêm “ấy” đằng sau vì sau khi đọc bản edit Đào Hoa Khúc, Xuân Như Cựu, etc thì toi cảm thấy có một số chỗ khá là lú lẫn nên phân biệt rạch ròi vậy cho dễ hiểu (';Д;')