Mạnh Tu Y tỉnh lại đã là sau giờ ngọ.
Cung nữ rất nhanh dâng lên bát cháo, Mạnh Tu Y không tiếp, nhìn bốn phía một chút, hỏi: “Thượng Khanh đâu?”
Mạch Vinh Ân bước nhanh tới trả lời: “Thượng Khanh đại nhân vừa mới lên thuyền.”
Lời còn chưa nói hết, Mạnh Tu Y đã kinh hoảng đứng lên: “Nàng đi rồi?”
Mạnh Vinh Ân vội vàng tiến lên đỡ nàng ấy, miệng nói: “Bệ hạ, bệ hạ chớ vội, Thượng Khanh đại nhân chỉ là đi tới Thái Y Thự kiếm mấy vị thuốc, chẳng bao lâu nữa sẽ trở lại.”
Hóa ra là đi kiếm thuốc... Mạnh Tu Y an tâm, lúc này nàng ấy mới phát hiện trái tim mình vì kinh hoảng mà nhảy lên mãnh liệt. Ba năm trước, nàng ấy để Mộ Sanh rời đi bởi nàng không cảm giác được Mộ Sanh tín nhiệm mình, hai người nếu ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không làm được, làm sao nói tới yêu? Cho nên nàng ấy thà rằng không cần.
Không có Mộ Sanh ba năm, nàng ấy một ngày so với một ngày lại càng nhớ nàng, nhung nhớ như thủy triều, chưa từng một lần ngưng. Hiện nay Mộ Sanh vẫn cứ không tín nhiệm, nàng thậm chí kiêng kị thân phận của mình, nhưng nàng ấy, lại không có cách nào lại lấy lí do cũ để Mộ Sanh rời đi.
“Bệ hạ, dùng chút cháo lót bụng chứ?”
Mạnh Tu Y quay đầu, chỉ thấy Mạch Vinh Ân đã tiếp nhận bát ngọc trong tay cung nữ, thân thiết mà dâng đến trước mặt nàng.
Mạnh Tu Y tiếp nhận cháo, vừa chậm rì rì mà đưa vào miệng, vừa thấp lông mày suy tư. Đợi một bát cũng không nói là ít cháo dùng xong, nàng ấy cũng có một đầu chữ, đem bát ngọc đưa tới trong tay cung nữ bưng khay, nói với Mạch Vinh Ân: “Ngươi đi Minh Đức Điện thu xếp đi. Theo ý thích của Thượng Khanh, bố trí lại một lần.”
Mạch Vinh Ân không hỏi lí do, cúi đầu đồng ý.
“Lại hạ chiếu, thánh thể trẫm ôm bệnh, không thích hợp tham chính, hai ngày tới liền để Hoài An Quân cùng Thừa Tướng đồng thời cộng lí triều chính. À, ngoài ra, tấu chương khất hài cốt của Lư tướng trẫm chuẩn, Thừa Tướng Lư Bình có công xã tắc, gia phong thiếu sư, về quê dưỡng lão.” Mạnh Tu Y phân phó đâu vào đấy.
Mi tâm Mạch Vinh Ân nhảy một cái, Thừa Tướng trí sĩ để trống một vị, Lễ Bộ bên kia còn làm ầm ĩ, bệ hạ vào lúc này lại cáo bệnh điều dưỡng, triều đình không loạn mới là lạ. Bệ hạ lại muốn đục nước béo cò.
Hắn là một nội thị, quản không được tiền triều, chỉ có thể quản việc vặt vãnh vụn vặt trong mảnh đất hậu cung kia, vào lúc này liền đích thân đi sát vách Minh Đức Điện thu xếp.
Địa phương trên đảo nhỏ, tất nhiên là phải tiết kiệm đất dùng. Cung điện đủ loại kiểu dáng lần lượt dựng lên, tựa như một Kiến Chương Cung thu nhỏ. Minh Đức Điện cùng vị trí Hoàng Đế nghỉ chỉ cách một cục đá, gần vô cùng. Mạch Vinh Ân vòng qua Minh Đức Điện một vòng, chậc chậc than thở, bệ hạ thủ đoạn cao cường, trên đảo yên lặng, không chỉ thích hợp dưỡng bệnh, còn thích hợp làm chuyện khác nữa.
Chờ Mộ Sanh trở lại Bồng Lai, liền nhìn thấy Mạch Vinh Ân hớn hở. Mộ Sanh rất có loại cảm giác không sờ tới nơi, đi vào bên trong điện, thấy Mạnh Tu Y miễn cưỡng tựa trên giường nhỏ, trong tay nâng sách xem.
Nàng cùng lắm đi ra ngoài một hai canh giờ, tòa cung điện này đã bao phủ một luồng không khí an bình an lành, hết thảy bận rộn đều đi xa, chính là như tiên cảnh ung dung tự đắc.
“Trở về?” Mạnh Tu Y thả sách xuống, cười nói cùng Mộ Sanh.
Mộ Sanh tiến lên hai bước, làm cái ấp: “Bái kiến thánh thượng.”
Thánh thượng miễn cưỡng xoay người, đưa tay nói: “Đến đỡ trẫm đứng dậy.”
Hoàng Đế có mệnh, Mộ Sanh nào dám từ chối, đàng hoàng mà đi đỡ nàng ấy đứng lên. Mạnh Tu Y sớm đã thay đổi thành kiện yến cư áo đơn, đứng dậy nhìn nàng ấy rất gầy, như cây gậy trúc muốn đi ra ngoài, Mộ Sanh vội vàng nhắc nhở: “Bên ngoài lạnh, bệ hạ thêm một cái xiêm y đi.”
Mạnh Tu Y dừng chân lại, nói: “Quên đi, vậy thì không ra.” Xoay người đi vào bên trong.
Mộ Sanh dừng tại chỗ một lúc, liền đi theo.
Bên trong là một thư phòng nhỏ, không giống thư phòng tiếp kiến đại thần bên ngoài, nơi này điềm đạm thanh thản, gỗ tử đàn trên giá sách chính là để từng quyển từng quyển truyện ký tạp chí, trên tường bốn phía treo thanh sơn thủy, giang tuyết độc câu, phong lâm sương diệp.
Cùng lắm một ngày liền có thể chiếu theo ý thích của bệ hạ bố trí ra một thư phòng vừa an dật thanh thản lại không mất vẻ tao nhã như vậy, Mộ Sanh đối với mấy vị ngự tiền đại nhân rất là kính phục.
Mạnh Tu Y cũng không đến ngồi sau bàn sách, mà là đi tới nằm nghiêng trên giường mềm dưới cửa sổ, rồi vẫy vẫy tay với Mộ Sanh.
Mộ Sanh cảm thấy toàn thân bệ hạ lộ ra quỷ dị, dường như đang ấp ủ âm mưu gì. Nàng cẩn thận từng li từng tí một mà đến gần, nghi hoặc nhìn Mạnh Tu Y.
Mạnh Tu Y nhưng lại đàng hoàng trịnh trọng, có lý có cớ mà nói rằng: “Đêm qua bệnh nặng một hồi, khiến trẫm kinh hãi không thôi, trẫm muốn tĩnh dưỡng trên đảo mấy ngày, khanh xem, mấy ngày thì đủ?”
Nói đến tình hình thân thể của nàng ấy, Mộ Sanh nghiêm nghị hẳn, chắp tay nói: “Dung thần vì bệ hạ kiểm tra.”
Mạnh Tu Y gật đầu, Mộ Sanh liền từ mạch tượng đến con mắt, bựa lưỡi, từng chỗ từng chỗ tỉ mỉ mà xem xét, cuối cùng nói: “Đêm qua đột nhiên bệnh, vì bệ hạ bụng rỗng cả ngày, lại thêm nghỉ ngơi không đủ, thiếu tinh lực, thể lực giảm sút, thêm một đợt cảm lạnh khiến nhiệt độ cao. Bệ hạ nếu chịu bỏ xuống triều chính an tâm dưỡng bệnh, nghỉ ngơi ba ngày là được rồi, chỉ là sau đó mong rằng bệ hạ cố gắng dưỡng dạ dày.”
Trước khi Mộ Sanh rời kinh, thân thể Hoàng Đế là nàng điều trị, đối với tình hình sức khỏe của Hoàng Đế vốn cũng hiểu rất rõ, chỉ là biến hóa thật sự quá cấp tốc, chỉ trong đoạn thời gian nàng không ở bên, Hoàng Đế đã đem dạ dày mình làm hỏng, mỗi ngày nhào vào chính vụ, canh giờ nghỉ ngơi không đủ bốn, làm cho cơ quan bên trong trở nên bạc nhược. Khiến cho trước mắt chỉ một đợt phong hàn cũng khiến nàng ấy sốt cao.
Mạnh Tu Y nhìn Mộ Sanh, trầm tư chốc lát, lại hỏi: “Dưỡng dạ dày bằng dưỡng pháp nào?”
Mộ Sanh mím môi không nói, Mạnh Tu Y nhìn ra nàng chần chờ, nhanh chóng nói: “Hai năm qua trẫm nhân cơ hội đã làm không ít chuyện. Chính vụ mệt mỏi, khó tránh khỏi bạc đãi thân thể chính mình. Trẫm đã khiến các y chính viết qua phương thuốc, nhưng cũng không thấy hiệu quả, hẳn là bọn họ bị gò bó tay chân, dùng thuốc quá mức ôn hòa.”
Vốn là vì không có ở đây, cũng không phải phận sự mà chần chờ, nhưng nghe được Hoàng Đế nói vậy, sự quan tâm chung quy vượt lên chuyện khác, Mộ Sanh tỉ mỉ mà hỏi thăm tới tình hình bình thường của Mạnh Tu Y.
Hai người ở bên trong thư phòng nói hết nửa ngày, chuyện lớn nhỏ đều hỏi rõ, Mộ Sanh mới nói: “Thỉnh bệ hạ ban giấy, dung thần viết phương thuốc.”
Mạnh Tu Y nở nụ cười: “Khanh tự lấy là được.”
Trên án thư bày chỉnh tề giấy và bút mực văn phòng tứ bảo*. Mộ Sanh cúi người, ung dung đi tới, phi bút thành thư, viết được một nửa, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía Mạnh Tu Y, Mạnh Tu Y đang nhìn nàng, thấy nàng ngẩng đầu lên liền nhướng lông mày, động tác kia vạn phần anh khí.
*Văn phòng tứ bảo: Bộ dụng cụ viết thư pháp gồm giấy, mực, bút và nghiên mực.
Trong nháy mắt, Mộ Sanh dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, cuống quít cúi đầu.
Mạnh Tu Y sờ sờ cằm, thầm nghĩ, dùng cường cái gì thực sự thô lỗ, không bằng trẫm liền hi sinh sắc đẹp, Chiêu nhi xem ra lại có vẻ động lòng.
Mộ Sanh thật vất vả viết xong, đem giấy tiên khô, hay tay dâng đến trước mặt Hoàng Đế.
Mạnh Tu Y nhận lấy nhìn, chỉ vào hai hàng chữ trong đó, nói: “Phối hợp châm cứu?”
“Vâng, bệnh trạng của bệ hạ chính là bệnh từ gan dẫn đến dạ dày. Lấy bốn huyệt Trung Quản, Nội Quan, Tỳ Du, Cách Du, có sơ gan giải sầu, hiệu quả ôn trung tán hàn.” Mộ Sanh giải thích.
Mạnh Tu Y âm thầm khoa tay múa chân một hồi xem vị trí của Trung Quản, Nội Quan, Tỳ Du, Cách Du bốn huyệt này, được rồi, vừa định hi sắc đẹp, cơ hội liền đến.
Nàng ấy nở nụ cười ấp áp, nhẹ như gió xuân tháng ba, chậm rãi nói: “Trước có nghe nói ngươi ở Lâm An làm đại phu hành y tế thế, không phân giàu nghèo, không phân địa vị cao quý thấp hèn, vì bách tính, phú thân, các đại thần xem bệnh, ta đã nghĩ đến thời điểm ngươi thuộc về riêng ta...”
Mộ Sanh nín thở nghe, nhưng Mạnh Tu Y như thể đột nhiên đi ra từ trong hồi ức, dịu giọng nói: “Liền làm theo lời ngươi nói, chỉ là, thi châm cần kĩ xảo cao siêu, người bên ngoài làm trẫm không yên lòng, e sợ phải thỉnh cầu ái khanh tự mình động thủ.”
Mộ Sanh nhất thời cảm thấy có chút thất vọng không rõ, nàng cũng không biết mình muốn bệ hạ nói cái gì, nhưng nhất định là phải nói gì đó chứ không phải bỗng nhiên im bặt đi như vậy.
Tất nhiên là Mộ Sanh đáp ứng việc nàng sẽ thi châm.
Lúc này, Minh Đức Điện cũng thu thập gần xong rồi, chỉ là không biết sở thích của Mộ Sanh ra sao, Mạch Vinh Ân nghe nói bệ hạ đang cùng Thượng Khanh bên trong thư phòng, suy nghĩ một chút, liền mang chút vui vẻ chạy đi.
Thỉnh bệ hạ cùng Thượng Khanh đại nhân cùng xem nơi ở mới, cũng cùng nhau tăng cường trang trí, bố trí phòng ngủ thật sự thú vị cực kì.
Mà nguyên nhân chính là muốn gấp rút giúp bệ hạ!
Quả nhiên, Mạch Vinh Ân nói xong, Hoàng Đế bệ hạ liền nắm chặt cơ hội nói: “Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết sở thích của khanh có biến hóa hay không, dù sao cũng không xa, liền cùng đi xem đi.”
Mộ Sanh, Mộ Sanh còn có thể nói gì?
Phần lớn thời gian Mộ Sanh đối với Hoàng Đế đều hết cách. Đầu tiên nàng ấy là Hoàng Đế, từng câu từng chữ đều là thánh chỉ, nàng không dám vi phạm ý chỉ của nàng ấy; thứ hai, thời điểm yêu một người, bất luận nàng ấy đưa ra yêu cầu gì, trong thâm tâm đều là hi vọng ở cấp độ lớn nhất là có thể thỏa mãn nàng ấy, khiến nàng cao hứng, sau đó chính mình cũng từ sự cao hứng của nàng ấy mà thu được thỏa mãn.
Bên trong Minh Đức Điện sáng sủa sạch sẽ, ngói lau chùi đến sạch bóng, bình hoa hay vật trang trí bên trong tất cả đều rực rỡ hẳn lên, cách cục thanh tân ôn nhã khiến Mộ Sanh rất yêu thích.
“Dưới cửa sổ thêm một bộ cờ nữa, trẫm không có chuyện gì liền muốn đến chơi cờ cùng khanh.” Mạnh Tu Y tràn đầy phấn khởi mà chỉ điểm.
Không biết còn tưởng nàng ấy muốn ở trên Bồng Lai thêm ba, năm tháng nữa.
“Trời ấm, nấu một bình trà ngon thưởng thức, cầm ở trong tay chén trà nóng hổi, sưởi thêm ánh mặt trời ấm áp trên người, cứ như thế đi vài nước cờ với người, chỉ mới nói mấy câu đã khiến người sinh khoái ý.” Mạnh Tu Y nóng lòng muốn thử, như một đứa bé, muốn một bộ là một bộ.
“Hôm nay trời đã muộn, chờ ngày nào trời đẹp sẽ cùng bệ hạ tới nơi này.” Mộ Sanh nói.
Mạnh Tu Y liền cười lên, dường như được thỏa mãn cực lớn.
Cả điện trong ngoài đều nhìn sang, Mạnh Tu Y cảm thấy thỏa mãn liền dừng tay. Mộ Sanh hầu như không nói gì, dưới cái nhìn của nàng, chẳng qua chỉ là nơi ở lại ba ngày, không cần phải hoảng hốt như vậy, có điều bệ hạ cũng vui vẻ tạm chấp nhận, nàng cũng liền theo nàng ấy.
Hai ngày này Bồng Lai đảo lạnh lẽo mấy năm bỗng nhiên náo nhiệt hẳn. Hoàng Đế giá lâm nơi đây, trên đảo ngoại trừ rất nhiều cung nhân, có nhiều thị vệ hơn, còn có các đại thần mang trách nhiệm trong hạ tỉnh, thư tỉnh, thượng thư tỉnh mỗi ngày đều ở đây chờ bệ hạ sai phái.
Mộ Sanh thanh nhàn, thỉnh thoảng liền bị Hoàng Đế triệu tới, hoặc là nói chút về đất đai ở Lâm An, hoặc là nhắc một ít tấu chương cực kì trọng yếu cho nàng nghe, hay là cùng nàng thảo luận một ít chuyện gấp trên triều đình.
Mạnh Tu Y rất không khách khí. Mộ Sanh chỉ có thể cẩn thận mà ứng phó.
Kì thực, với Mộ Sanh mà nói, một lần nữa được trở về bên cạnh bệ hạ tựa như đang trong mộng cảnh, hết thảy đều có vẻ rất không chân thật.
_________________________________
(1) Huyệt Tỳ Du (theo Tạp chí Y Học Cổ Truyền)
Huyệt Tỳ Du nằm dưới gai sống lưng 1. Huyệt Tỳ Du mang lại nhiều lợi ích đến sức khỏe, giúp trợ vận hóa, điều Tỳ khí, trừ Thủy thấp. Cụ thể, huyệt thường được sử dụng trong chủ trị các bệnh như:
- Trị các bệnh về đường tiêu hóa bao gồm viêm loét dạ dày, đau dạ dày, tiêu chảy mãn tính.
- Hỗ trợ điều trị, kiểm soát tình trạng viêm gan.
- Trị sốt rét, phong ngứa hay liệu cơ bụng.
- Điều trị chứng xuất huyết mãn tính, đảm bảo sức khỏe cho cơ thể.
(2) Huyệt Cách Du (theo Tạp chí Y Học Cổ Truyền)
Huyệt nằm ở gai đốt sống thứ 7 phía sau lưng. Theo y học cổ truyền, huyệt Cách Du có công dụng:
- Bổ hư lao
- Thư giãn vùng ngực
- Lý khí
- Hóa ứ
- Thanh huyết nhiệt
- Hòa Vị khí
(3) Huyệt Nội Quan (theo Tạp chí Y Học Cổ Truyền)
Huyệt ở vị trí cổ tay, cụ thể là khe tay, mặt trước của cổ tay, nằm giữa hai đường gân của cơ gan tay lớn và cơ gan tay bé. Có khả năng tích âm, an thần và chữa được nhiều căn bệnh khác.
Một trong số những công dụng của huyệt này là để trị bệnh về đường tiêu hóa, cụ thể là chữa dạ dày.
(4) Huyệt Trung Quản (theo Tạp chí Y Học Cổ Truyền)
Huyệt Trung Quản nằm trên đường trắng, sau đường trắng là mạch ngang và phúc mạc. Tiếp đó, sau thành bụng là phần ngang của dạ dày và da vùng huyệt sẽ chi phối bởi tiết đoạn thần kinh D8. Một trong số những công dụng chính của huyệt này là
Giúp ổn định và điều hòa chức năng dạ dày. Hoạt động bấm huyệt vị này thường được sử dụng trong việc điều trị các chứng bệnh như đầy hơi, khó tiêu, ợ chua, viêm loét dạ dày...