Cùng Quân Duyên

Chương 73: Chương 73: Chương 71




Lời bệ hạ đã nói, nói rằng thi châm xong lại thổ lộ cõi lòng, là sẽ không đổi ý. Mộ Sanh không nói hai lời, quỳ đứng ở bên giường Mạnh Tu Y.

Vạt áo đã mở ra, chỉ cần xốc vạt áo lên liền có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn.

Mộ Sanh cắn môi dưới, chậm rãi nhấc vạt áo lên, bụng nhỏ bằng phẳng trần trụi liền hiện ra trước mắt, trơn bóng trắng nõn, không chút tì vết, ánh mắt Mộ Sanh dừng lại chốc lát ở trên đó, nàng không khỏi nhìn phía Hoàng Đế.

Lúc này Hoàng Đế nhắm hai mắt, đầu hơi nghiêng về một bên, hai gò má phiếm hồng. Trong lòng Mộ Sanh dâng lên thương xót, nàng nhanh chóng nói: “Bệ hạ nhẫn nại chốc lát, rất nhanh là xong rồi.”

Hoàng Đế không lên tiếng, mãi đến lúc Mộ Sanh lấy châm ra từ trong hộp, mới nghe được thanh âm trầm thấp, mang theo giọng mũi “Ừ” một tiếng.

Tâm trạng Mộ Sanh hỗn loạn, nín hơi ngưng thần, tìm đúng huyệt vị, tinh tế chậm rãi đâm ngân châm.

Huyệt đạo trên thân thể là nơi vô cùng mẫn cảm, châm cứu đích thật có chỗ tốt, nhưng châm huyệt vị nào, châm vào mấy tấc, bao lâu, khi nào rút ra đều không được có dù mảy may một lỗi. Mộ Sanh hết sức chăm chú, không một chút phân tâm.

Có hơi đau, còn chua xót tê dại, rất khó chịu, Mạnh Tu Y nhíu mày lại, lúc Mộ Sanh đâm vào ngân châm thứ hai, nàng ấy nhẹ hô một tiếng ngắn ngủi, rất nhanh lại cắn chặt môi dưới, đem đau đớn đến muốn gào lên nuốt vào trong bụng.

Thể chất mỗi người khác nhau, lúc châm cứu là lúc châm vào huyệt vị, phần lớn thời gian chỉ có tê mỏi hơi đau, người bình thường nhịn một chút là qua khỏi, nhưng đối với người có thể chất mẫn cảm lại là một chuyện vô cùng thống khổ.

“Rất nhanh là xong rồi, rất nhanh là xong rồi.” Mộ Sanh liên tục an ủi.

Mạnh Tu Y nghiêng đầu qua một bên, kiên cường nhẫn nại. Tác động sinh lí vì đau nhức bức nước mắt nàng ấy ứa ra. Mộ Sanh nhìn mà tâm thương yêu không dứt, chỉ có thể đem sự chú ý đặt hết ở trên châm, trong lòng cũng nhủ thầm mau mau hoàn thành.

Đồng hồ nước ở góc tường kéo kéo đạp đạp mà nhỏ xuống, thời gian như bị đình trệ, ngưng lại không chuyển.

“Chiêu nhi...” Mạnh Tu Y đột nhiên nắm chặt tay Mộ Sanh.

Mộ Sanh vội vàng nắm chặt tay nàng ấy. Mạnh Tu Y mở mắt ra, vì nhịn đau khiến cho mồ hôi thấm ướt thái dương nàng, khiến cho bệ hạ hung hăng nay có vẻ điềm đạm đáng yêu, nàng ấy nhìn Mộ Sanh, miễn cưỡng nở một vệt cười, mang theo chút giọng mũi nói: “Thật đau.“. truyện đam mỹ

Mỗi lần đến thời điểm này Mộ Sanh đều như thiếu ngôn từ, trong lòng nàng lo lắng đau lòng, nhưng trên miệng chỉ có thể liên thanh nói: “Sắp xong rồi...”

An ủi đơn giản như thế phối hợp với ánh mắt ôn hòa thương tiếc của Mộ Sanh, làm cho Mạnh Tu Y nhất thời cảm thấy bị đau cũng đáng.

Đã dây dưa nhiều năm như vậy, nếu nàng ấy có thể lấy Chiêu nhi, các nàng đã được coi là lão phu lão thê, có chuyện gì không thể nói được, hà tất phải cất giấu che đậy, tranh dài tranh ngắn...

Thời khắc gian nan rốt cục qua đi, ngân châm được lấy ra từ bên trong thân thể Mạnh Tu Y. Mộ Sanh thở phào một cái thật dài, xem ra còn lo lắng hơn so với Mạnh Tu Y về đau đớn trên người nàng ấy. Mạnh Tu Y nhìn, trong lòng ấm áp cực kì, duỗi hai tay ra vơ Mộ Sanh vào trong ngực.

Mộ Sanh cũng không giãy dụa, yên tĩnh nằm ở trên người nàng ấy.

Qua hồi lâu, Mạnh Tu Y mang theo chút khổ não nói: “Làm sao bây giờ? Còn mấy lần nữa sao?”

Thời điểm cần giáo dục tuyệt đối không thể nuông chiều! Mộ Sanh lạnh lùng nói: “Ai bảo ngày xưa bệ hạ không để ý đến thân thể mình?”

Mạnh Tu Y bị nàng nói tới nghẹn, vừa há miệng liền nghẹn trở lại, nhưng lập tức cảm thấy cứ như vậy một lúc thực sự ấu trĩ, liền ngậm miệng không nói, đàng hoàng để Mộ Sanh thuyết giáo một trận.

Nàng ấy hiếm thấy ngoan ngoãn như thế, thuyết giáo cũng không xù lông. Mộ Sanh liền nắm chặt tay nàng, cùng nàng mười ngón giao nhau, dịu dàng nói: “Sau này, không nên như vậy.”

Mạnh Tu Y nở nụ cười: “Biết rồi, sẽ không như vậy, chuyện muốn làm cũng làm gần đủ rồi, ta sẽ cố gắng bảo dưỡng.”

Mộ Sanh liền không nói nữa.

Lúc này hẳn là đã qua giờ Dậu (17h-19h).

Vạn vật bốn phía im lặng.

Bên trong điện chỉ có thể nghe được hô hấp chậm rãi của hai người, Mộ Sanh tựa lên ngực Mạnh Tu Y, nghe tiếng tim đập kiên định của nàng ấy. Nàng ấy mặc tẩm y đơn bạc vô cùng, nhiệt độ trên da thịt xuyên thấu qua tầng vải áo mỏng manh kia truyền tới trên mặt Mộ Sanh, hai gò má Mộ Sanh đỏ lên, nàng dường như có thể tưởng tượng được thân thể trắng trẻo của bệ hạ là ưu mỹ rung động nhường nào.

Mạnh Tu Y hạ mắt một chút nhìn nàng, lại nhẹ nhàng vòng lấy nàng, dịu dàng hỏi: “Ngươi nghĩ kĩ chưa? Lời nói với ngươi bên khe nước, ở lại trong kinh, không cần ra ngoài nữa.”

Đề tài này cuối cùng cũng đến rồi.

Tinh thần Mộ Sanh hơi thu lại, bình tĩnh nói: “Thỉnh bệ hạ nói nguyên do một chút đi.”

Mạnh Tu Y im lặng chốc lát, hai tay từ từ ôm chặt thân thể gầy yếu của Mộ Sanh, như đang đối với trân bảo có một không hai vậy, không nỡ buông ra. Mạnh Tu Y tựa hồ không biết mở miệng ra sao mới tốt, do dự hồi lâu, cuối cùng có chút khó khăn nói: “Chiêu nhi, ta chỉ có ngươi.”

Tâm Mộ Sanh căng thẳng, bệ hạ từng lời ngon tiếng ngọt, cũng từng miệng lưỡi cứng rắn, nhưng vừa yếu thế vừa bao hàm bất an như vậy, nàng ấy chưa từng nói ra.

Lời Mạnh Tu Y có chút tối nghĩa, nàng ấy nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Từ lần đầu tiên thấy ngươi, trong lòng ta đã không có thêm được người khác. Nhưng mà ngươi thì không, ngươi là vì ta ép buộc mà đến, ngươi không thích ta, chúng ta có cá nước vui vầy cũng đều do ta ép buộc, ngươi khi đáp lại đều nhắm mắt, bởi ngươi không muốn thấy ta, ta biết. Ta cũng biết, vốn là ta ép buộc. Ngươi có ân cứu mạng với ta mà ta lại thừa dịp người gặp nguy, nhân phẩm thấp kém, ngươi căm ghét ta cũng không sai.”

Giọng nói của nàng ấy trầm thấp thất lạc, nói về những chuyện cắt không đứt mà gỡ còn rối hơn, nhưng nàng ấy nói đều là sự thật, khi đó Mộ Sanh thực sự là phiền ghét nàng ấy, chỉ ngóng trông nàng ấy sớm chán một chút để trả lại tự do cho nàng. Có điều bây giờ nghe nàng ấy từng câu nói đến, trong lòng lại vạn phần khổ sở.

“Sau đó ngươi chết rồi.” Mạnh Tu Y dừng một chút, hô hấp trở nên chầm chậm, “Ta một mình sống hai năm, khi đó, thực sự cảm thấy cuộc đời không còn gì luyến tiếc. Ta cũng không hiểu tại vì sao ngươi rõ ràng chán ghét ta, mà ta lại một mực không bỏ xuống được ngươi, mỗi ngày đều oán giận chính mình vì sao không phát hiện đầu mối sớm một chút, vì sao ngày ấy không ngăn cản ngươi hồi phủ. Là thiên tử cao quý vạn dân thần phục, nhưng không bảo vệ được người yêu, bi ai biết bao.”

“Lại sau đó, bất ngờ biết được ngươi chính là Chiêu nhi, ta quả thực không dám tin tưởng, mỗi ngày đều thành tâm cảm tạ ông trời ban ân. Ta cũng giãy dụa qua, suốt ba năm ngươi không hề có một chút yêu thích, một lần nữa có được sinh mệnh quý giá biết bao, ngươi tất sẽ không đồng ý lãng phí trên người ta, vậy mà ngươi... Quả thực không có tiết lộ một tia chân tướng với ta. Ta vốn nên buông tay, nhưng có lẽ nước đã đến chân, làm thế nào cũng không khống chế được chính mình vẫn thổ lộ tâm ý với ngươi, nhưng ngoài dự liệu của ta, ngươi lại đáp ứng rồi. Ta... ta thế nào cũng không nghĩ ra vì sao ngươi chịu đáp ứng ta. Ngươi nói rằng tâm ngươi cũng giống ta, ta một chữ cũng không tin, suốt ba năm ngươi chưa từng động tâm, một lần ở chung hơn mấy tháng ngươi liền có thể chân thành với ta, điều này thật không hợp lí. Nhưng ta vẫn lừa mình dối người nhiều lần cường điệu, ngươi và ta là hai bên tình nguyện, chứ không phải... Một mình ta cưỡng cầu.”

Mộ Sanh ngạc nhiên tới cực độ, hóa ra, bệ hạ căn bản không hề tin tưởng nàng, nàng ấy không hề tin tưởng tình ý của nàng, lại ở cùng với nàng, nàng ấy cho rằng nàng là nữ tử có ý đồ riêng sao? Mộ Sanh vừa kinh ngạc lại thất vọng.

Mạnh Tu Y không dám nhìn ánh mắt nàng, ổn định tinh thần, tiếp tục nói: “Trong tiềm thức ta nhận định ngươi hẳn là có ý đồ, ta cũng quyết định ngươi muốn cái gì liền cho ngươi là được rồi, chỉ cần sau khi tất cả kết thúc, ngươi có thể mảy may quan tâm ta dù một chút. Quả nhiên, sau khi hạ danh phận, ngươi liền hỏi cái nhìn của ta về An Quốc Công. Ta bỗng nhiên liền tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, ngươi cùng mẫu thân ngươi chết thảm, nếu biết hung phạm tất nhiên là muốn báo thù, An Quốc Công quyền cao chức trọng, ngươi chỉ là tham chính nhỏ, làm sao mà gặp được hắn. Ta thì không giống, chỉ cần ta muốn giết hắn, hắn nhất định phải đền tội, hoặc sớm hoặc muộn thôi.”

Sắc mặt Mộ Sanh càng ngày càng khó coi, giọng nói nàng khàn khàn: “Ngươi xem ta là như vậy?”

Mạnh Tu Y không hề trả lời nàng, tự mình nói tiếp, nói đến nước này muốn rút về cũng không kịp, thôi thì liền trong hôm nay quyết định đi.

“Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta vậy mà an tâm hơn, có lẽ là quen thuộc việc giữa ngươi và ta không thuần túy, ta rất khó vượt qua nhưng không đến mức không thể tiếp thu. Mẫu hậu sinh ta ra liền mất, phụ hoàng hận ta hại chết mẫu hậu, chưa bao giờ quan tâm ta một chút, các hoàng huynh chỉ ngại ta là chướng vật, muốn giết ta trừ hậu họa. Ta thấy người ta để tâm đều ruồng bỏ ta, ta nghĩ, ngươi cũng không ngoại lệ, ngươi luôn có một ngày muốn rời bỏ ta. Mất đi nhiều, lại tốt hơn mất đi từng chút, Hoàng Đế vốn nên là người cô đơn.”

“Nhưng mà dần dần, ta lại phát hiện ngươi tựa hồ không chỉ là vì An Quốc Công, lúc ngươi và ta ở chung thì tâm tình của ngươi trở nên rất chân thật, ngươi sẽ ghen, sẽ làm nũng, sẽ tức giận, khi ngươi đem bản thân lần thứ hai giao cho ta, ta dường như đã tin tưởng ngươi không phải vì báo thù, chí ít không chỉ là vì báo thù, ngươi hẳn là cũng có chút chân tâm với ta.”

Mạnh Tu Y lộ ra ý cười nhợt nhạt, đáng tiếc ý cười này cũng không có dừng lại trên mặt nàng ấy được bao lâu: “Nhưng người mà, chính là có lòng tham. Ta chậm rãi trở nên không vừa lòng, cảm giác được chút thật lòng của ngươi ta liền muốn chiếm cứ cả trái tim ngươi. Hai người yêu nhau không nên giấu diếm, ta liền chờ mong ngươi thẳng thắn với ta. Nhưng mà, ta không có đợi được, dù cho ta bức bách ám chỉ ngươi vẫn kín miệng như bưng. Ta lần đầu tiên oán ngươi, khi ngươi vẫn là Bùi Chiêu thì chí ít ngươi vẫn rất thành thực với ta. Hết thảy đều trở nên đần độn vô vị, ta ác ý vạch trần ngươi, nhìn ngươi thất kinh lại có một loại vui vẻ ác độc, nhưng rất mau, ta liền cảm thấy vắng vẻ khó chịu. Ta không muốn giả tạo. Ngươi không tin ta, lại đối xử như thể giao cho ta chân tâm? Đã như vậy liền dứt khoát không cần, dây dưa nhiều năm như vậy, từ Bùi Chiêu đến Mộ Sanh, ta mệt mỏi, ngươi hẳn cũng mệt mỏi. Ta để ngươi đi. Giết Bùi Bá An, báo thù cho ngươi, coi như trả lại ân cứu mạng khi đó, chọn cho ngươi một quận để ngươi triển khai kế hoạch lớn, thuận tiện trả lại ba năm lỡ làng của ngươi, chúng ta liền xa nhau như thế, không cần có thêm liên quan.”

Nàng ấy chậm rãi nói, trong yên tĩnh giấu diếm phiền muộn. Trên mặt Mộ Sanh chẳng biết đã đầy nước mắt từ lúc nào.

Mạnh Tu Y nhìn nàng, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, tiếp tục nói: “Chúng ta lại tách ra ba năm, ta rất nhớ ngươi, lại không giống với hai năm kia, hai năm kia ta biết ngươi chết rồi, ta nhớ ngươi nhưng vô vọng, nhưng trong ba năm nay, ta nhớ ngươi, biết ngươi là ở đó, bức thiết muốn triệu ngươi về, thật lòng hay không thật lòng cũng không quản, chỉ cần ngươi trở về, để ta nhìn ngươi một chút. Hồi tưởng lại nửa cuộc đời qua đi, ta chỉ còn lại mình ngươi. Nhưng ta không thể, ngươi ở nơi đó có chuyện của mình, ngươi cần tư lịch bên ngoài, cần chứng tích, ta không thể lỡ dở ngươi, nên, ta liền chờ đợi, đợi đến năm nay, đợi được ngươi đến.”

Một đoạn thoại dài, rốt cục nói hết, Mạnh Tu Y nhẹ nhàng thở một hơi, thân là đế vương, lột mở triệt để trái tim của mình như vậy là đang âm thầm cùng Mộ Sanh đánh cờ, nàng ấy vừa bắt đầu đã thua.

Mộ Sanh tóm chặt vạt áo của nàng ấy, không nhịn được nghẹn ngào nói: “Ta là thật lòng, ngoại trừ sự kiện khởi tử hoàn sinh kia, ta chưa từng nói với ngươi nửa lời nói dối.”

Mạnh Tu Y khẽ vuốt tóc nàng, cười cười: “Có thể ngươi vẫn không tin ta. Ngày ấy thuật chức tại Cần Chính Điện, ngươi biểu hiện đúng quy củ, cố hết sức không ra mặt, là sợ ta gai mắt, tìm cơ hội giáng tội cho ngươi sao?” Nàng là Thượng Khanh, không cần sợ cướp mất danh tiếng của người nào, nàng là nên làm náo động, nhưng nàng lại một mực cố ý biểu hiện bình thường, vậy chỉ có khả năng là kiêng kị nàng ấy.

Hô hấp Mộ Sanh hơi ngưng lại, nàng quả thật là cố hết sức không muốn để cho bệ hạ chú ý nàng, nhưng là vì khi đó nàng ấy mới nói những lời khó nghe như vậy, nàng cho rằng...

Mạnh Tu Y thấy nàng không nói, thở dài, nói: “Ngươi muốn biết, ta đã nói rồi, có thể nói cho ta biết ngươi có nguyện ý lưu lại kinh thành hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.