Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 19: Chương 19: Cá chậu chim lồng (1)




Editor: Thẩm Huỳnh.

Cố Cửu biết người nhà không tin, cho rằng cô đang trấn an bọn họ. Mặt khác Cố Cửu cũng không biết giải thích thế nào. Lại nói, trò chơi Chư Thiên cấm người chơi tiết lộ cho thế giới hiện thực bất cứ thứ gì liên quan đến nó. Tuy nhiên, loại quy tắc cấm ngôn này chỉ áp dụng cho người chơi cấp thấp, đối với những người đã đạt đến trình độ nhất định, chạm tới quy tắc thế giới thì sẽ không bị cấm cản quá nhiều.

Giai đoạn hiện tại, đối với Cố Cửu mới vượt qua phó bản đầu tiên mà nói, thế giới Chư Thiên cấm đoán được cô.

Điều này khiến Cố Cửu có vài suy đoán lên men, nhưng mới tiếp xúc với Chư Thiên chưa lâu, không có chứng cứ cô không dám phỏng đoán gì.

Hai ngày sau, Cố Cửu ở yên trong nhà dỗ dành bà ngoại. Bà Cố vừa mừng vừa xót xa, bà luôn hy vọng con cháu có thể ở bên mình nhưng nếu điều đó đòi hỏi phải trả giá bằng đôi mắt của cô thì thà rằng cháu bà sải cánh vẫy vùng khắp thế giới này, thi thoảng về thăm bà còn hơn.

Bà Cố lo cháu ngoại ở nhà riết sinh buồn, bèn khuyên nhủ: “A Cửu à, nếu con thấy buồn chán thì cũng không phải kề cận bà lão này mỗi ngày đâu. Con nên ra ngoài tìm mấy người bạn bằng tuổi chơi đùa trò chuyện, không thì đến Thanh Trúc ngồi một lát? Nghe nói con bé Tĩnh Di nuôi nhiều mèo lắm, hay nhà chúng ta cũng nuôi thêm vài con chó con mèo nhé?”

Nhà họ Cố không nuôi thú cưng, chủ yếu là do ai cũng bận rộn, sau đó Tống Thanh Hà trở thành con dâu nhà họ, nhanh chóng mang thai nên lại càng không đề cập đến việc đó.

Cố Cửu nắm tay bà ngoại thong thả tản bộ trong vườn hoa, nói: “Bà ngoại, con không buồn đâu. Con ước gì ngày nào cũng được ở bên bà! Hơn nữa bà đâu phải bà lão, bà còn trẻ ơi là trẻ, hai chúng ta đi dạo phố có khi người ta còn tưởng bà là mẹ con đấy.”

Lòng bà Cố mềm nhũn, như được ngâm trong nước ấm. Có cô cháu gái thích làm nũng thế này ai mà chịu nổi? Bà hận không thể moi tim đào phổi tặng cho con bé.

“Bà ngoại muốn nuôi thú cưng thì cứ nuôi, đừng quá để ý con. Nhưng con nói trước nhé, thân con con còn lười chăm chút, thế nên con sẽ không giúp mọi người chăm thú cưng đâu.” Cố Cửu nói trước, đỡ đến lúc người nhà lại tưởng mua thú cưng cho cô, sau đó lại phải nhọc lòng chăm sóc.

Đại tiểu thư là người sẽ đi chăm nom thú cưng sao? Nếu nuôi con gì mà nó chăm sóc ngược lại được cô thì Cố Cửu bằng lòng nuôi dưỡng.

Bà Cố thầm cân nhắc, có lẽ nên mua một con chó dẫn đường cho cháu gái nhưng lại lo bản thân ám chỉ quá rõ ràng khiến con bé buồn... Cháu ngoại bà là một cô bé ngoan ngoãn, cho dù đau buồn cũng không hé răng nửa lời, nhưng bọn họ xót thay cô.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, đã đến ngày vào trò chơi Chư Thiên.

Tối đó, Cố Cửu nói chúc ngủ ngon với bà ngoại, chú và mợ xong thì về phòng mình. Tuy mắt mũi kèm nhèm nhưng cô đã sống ở nhà họ Cố mười mấy năm, dù nhắm mắt đi đường cũng sẽ không bị ngã.

Hơn nữa mấy tháng nay vì để thuận tiện cho cô mà bọn họ thay đổi bài trí nội thất trong nhà, bỏ đi rất nhiều đồ trang trí nhỏ hoặc vướng víu để tránh cô không nhìn thấy bị vấp ngã.

Sau khi về phòng, Cố Cửu vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi thay một bộ quần áo thích hợp vận động ra ngoài. Tiếp theo, cô ngồi dựa ở mép giường, đeo mắt kính, chuẩn bị đâu ra đấy chờ thời gian đến.

Tới 9 giờ tối, Cố Cửu cảm nhận được sự lôi kéo quen thuộc, trời đất trước mắt quay cuồng. Loại cảm giác khác thường này chợt tới chợt lui.

Vẫn là không gian vắng vẻ quen thuộc, rộng vô biên và bị bao phủ bởi lớp sương mù màu xám dày đặc.

[Hoan nghênh người chơi tham gia phó bản cấp D: Cá chậu chim lồng.]

[Nhiệm vụ trò chơi: Sống sót 7 ngày.]

Âm thanh máy móc tuyên bố nhiệm vụ xong thì một màn hình shop hiện ra, bày không ít đạo cụ và đồ dùng.

[Đạo cụ 1: Thánh quang phù, 200 tích phân/ 1 tấm, số lượng:1.]

[Đạo cụ 2: Cưa điện kinh hồn, 500 tích phân/ 1 cái, số lượng:1.]

[Đạo cụ 3: Lồng phòng thủ, đạo cụ phòng ngự, 1000 tích phân/ 1 cái, số lượng: 1.]

...

Cố Cửu xem một lượt từ trên xuống dưới, giá đạo cụ từ thấp đến cao, đắt nhất là 2000 tích phân. Cô chẳng thèm xem tiếp, tầm mắt dừng ở một số vật phẩm cấp thấp.

[Quần áo: 1 tích phân/ 1 bộ.]

[Đồ dùng rửa mặt: 1 tích phân/1 bộ.]

[Đồ ăn: Gồm bánh mì, nước, mì ăn liền, 1 tích phân/1 sản phẩm.]

Cố Cửu nhìn chằm chằm đám đồ dùng sinh hoạt xếp như hàng vỉa hè, cô tiêu 50 tích phân để mua quần áo, đồ rửa mặt và đồ ăn, nhét tất cả vào túi hệ thống.

Giọng con nít của hệ thống 387 xuất hiện: [A Cửu, sao cô không mua thánh quang phù?]

Cố Cửu tắt màn hình shop, tùy ý đáp: “Thánh quang phù một tấm đòi 200 tích phân, không đáng giá. Thà mua nhiều đồ dùng sinh hoạt chút còn hơn, ngay cả khi ở trong tiểu thế giới, chất lượng cuộc sống không thể bị giảm sút được.”

Hệ thống: [...]

Hệ thống đột nhiên hoài nghi phán đoán của bản thân, tiểu thư kén cá chọn canh thế này liệu có thành đại lão cao cấp được không đây? Người chơi nào trước khi vào tiểu thế giới mà chẳng dùng tích phân mua đạo cụ cần thiết, quần áo đồ ăn này đó chỉ là thứ yếu.

Cố Cửu oán giận than vãn: “Trò chơi mấy người quá keo kiệt, đạo cụ đắt muốn chết, chỉ mong sao tích phân trong tay người chơi mau tiêu hết. Tôi cũng muốn mua đạo cụ lắm đấy chứ, nhưng mua rồi thì hết tiền mua đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn. Nhỡ đâu phó bản lần này không cung cấp thức ăn và đồ dùng cho người chơi như thôn nguyền rủa, há chẳng phải tôi sẽ chịu cảnh bảy ngày không thay quần áo chứ còn gì? Tôi không thể để điều đó xảy ra.”

Hệ thống: [...] Cô nói rất có lý, nó không còn gì để phản bác.

Hệ thống biết tỏng phó bản tiếp theo như thế nào, tiểu thế giới này quả đúng như cô nói, không cung cấp đồ ăn và vận dụng hàng ngày.

“Thật ra tôi cần một cây gậy, loại mà đánh được cả người lẫn quỷ, trọng lượng phải nhẹ, xách không mệt. Hệ thống có không?”

Hệ thống: [...Tất cả đạo cụ đều hiển thị trên shop, nếu không hiện tức là không có.]

Cố Cửu mím môi xem hết vật phẩm trong shop, sau đó nói với hệ thống: “Được rồi, đưa tôi vào phó bản đi.”

Hệ thống nhanh như cắt ném người chơi vào tiểu thế giới, dường như chỉ sợ cô hỏi thứ gì khiến nó khó xử.

***

Cơn chóng mặt quen thân ập đến, không gian u ám biến mất, thay thế bởi ánh sáng chói lòa.

Cố Cửu đẩy mắt kính, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một căn phòng khách kiểu Âu, diện tích rất lớn, cạnh đó có cầu thang xoắn ốc nối lên tầng hai. Cửa lớn đóng chặt, cửa sổ còn mở, có thể thấy khung cảnh bên ngoài. Hiện tại là ban ngày, ánh nắng rực rỡ chiếu vào qua khung cửa, sưởi ấm cả không gian.

Phòng khách có tổng cộng 19 người, dường như hội tụ tất cả phần tử xã hội, từ tầng lớp đứng đầu đến lớp dưới, học sinh và lưu manh. Cố Cửu chú ý đến biểu cảm bất đồng của nhóm người, những ai tỏ vẻ bình tĩnh hẳn là người chơi cũ, mà vẻ mặt kinh hoàng hoảng hốt hoặc khiếp sợ chính là người mới. Lần này số lượng tân thủ khá đông, tận chín người.

Cô nhớ anh Mập từng nói, phó bản nào càng nhiều người chơi thì càng nguy hiểm.

Đột nhiên, tầm mắt Cố Cửu rơi vào người một thiếu nữ mặc váy dài màu gạo, đuôi mắt hơi cong lên nở nụ cười.

Lục Tật thấy cô thì không do dự đi tới đứng cạnh.

Anh thấp giọng nói: “Cô Cố, lại gặp mặt.”

Cố Cửu hai mắt cong như vầng trăng, cô đáp: “Em gái A Tật, hai ta thật sự có duyên, không ngờ tiểu thế giới thứ hai còn gặp lại nhau.”

Người chơi ngẫu nhiên vào phó bản, trừ phi là hình thức tổ đội, bằng không muốn gặp nhau là chuyện viển vông. Lần này cũng vậy, trừ Lục Tật, người quen khác như Võ Dương hay anh em Mập Gầy đều không tới.

Lục Tật ừm một tiếng rồi im re.

Người chơi khác bắt đầu dò xét hoàn cảnh xung quanh, thấy Lục Tật đi về phía Cố Cửu là hiểu hai người có quen biết.

Những người chơi khác giống với Lục Tật, thấy người quen nhao nhao lại gần. Trong số đó có một anh chàng mặc vest, đeo kính gọng vàng, nhìn từ ngoài vào hẳn là giai cấp tư sản lại đẹp trai có khí thế khiến người khác khó lòng bỏ qua. Có ba người chủ động đứng cạnh chào hỏi anh ta.

So với sự trấn định của người chơi cũ, mấy tân thủ kinh hoảng bất an gào thét, có người còn cho rằng đây là trò đùa dai của ai đó, ác ý gom bọn họ tới đây.

Một gã lưu manh nghiện net giận dữ hét toáng lên: “Mặc kệ kẻ nào đùa dai, ông đây không tiếp!”

Gã vọt ra cửa chính, nắm chắc tay vịn. Thế nhưng dù gã có cố gắng đến cỡ nào cũng không thể mở nổi cánh cửa kia ra. Gã bực dọc đá mạnh vào cửa tạo nên tiếng ầm ầm chói tai.

Thấy một màn này, người chơi cũ cười thi nhau cười nhạo. Các tân thủ khác không có dũng khí như tên lưu manh nghiện net kia, chỉ thấp thỏm lo âu đứng túm tụm một bên.

Bọn họ không ngốc, tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra và vì sao bản thân lại ở đây nhưng chỉ cần nhớ đến âm thanh máy móc vang lên trong đầu lúc nãy, họ ngờ rằng không phải trò đùa ác ý của ai đó.

Nhóm người mới nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người cũ, hiểu rõ bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra hơn bản thân.

Một người phụ nữ cằm nhọn liếc mắt quanh đám người rồi dính vào người anh chàng trí thức mặc vest.

Đôi mắt cô ta sáng lên không ngừng xán lại, bị một cô gái bên cạnh anh ngăn cản cũng không nhụt chí, nũng nịu nói: “Anh trai ơi, có thể nói cho bọn em biết có chuyện gì đang xảy ra không? Chư Thiên giới là thế nào?”

Người chơi mới như tìm được tri kỷ, ráo riết nhìn anh ta.

Anh chàng trí thức cao lấy một cái khăn tay từ trong túi áo vest ra, thong thả ung dung lau tay, nào để ý đến người mới.

Tuy nhiên người đàn ông trung niên kế bên chủ động đứng ra khiến nhóm tân thủ chú ý.

Ông chú có vẻ ngoài bình thường, kiểu có ném vào đám đông cũng không gây chú ý. Ông ta cười ha ha nói: “Tôi tin chắc tất cả các người đều đã nghe âm thanh máy móc vang lên trong đầu, đừng nghi ngờ, tất cả là sự thật! Các người được chọn vào thế giới trò chơi Chư Thiên, sau khi trở thành người chơi chính thức thì có thể về lại hiện thực...”

Cố Cửu nhìn về phía ông chú trung niên đang giải thích và anh chàng trí thức, họ là người chơi lâu năm, chắc hẳn đã nhận nhiệm vụ giải thích mở đầu cho newbies, miễn cho họ mơ hồ không rõ.

Nghe ông chú trung niên nói, ông ta không hề lừa gạt hay che giấu nội dung nhiệm vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.