Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 5: Chương 5: Lời nguyền núi Thanh Sơn (5)




Mọi người cùng đi đến đầu thôn phía đông tìm thầy lang Xích Cước. Cố Cửu cũng đi theo. Anh Mập tò mò nhìn lén cô một cái, anh ta tưởng hôm nay cô cũng chết dí ở một chỗ, đúng tình hợp lí nói “người mệt mỏi“.

Cố Cửu mỉm cười: “Để anh Vương đây tìm bác sĩ là ý kiến của tôi nên phải đi cùng mọi người chứ.”

Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình nghe vậy xém nổ tung. Tuy rằng Võ Dương nói có thể tìm thầy lang Xích Cước để hỏi về vụ mất hồn nhưng trong mắt họ, Cố Cửu là con mèo mù vớ được cá rán, ai biết cô nàng đang suy tính gì?

Phía đông đầu thôn chỉ có ba hộ.

“Đây là nhà bà Vương.” Võ Dương chỉ căn nhà cạnh bờ sông, hôm qua anh ta đã đến đó kiểm tra: “Nhà bà Vương nằm bên trái nhà thầy lang Xích Cước.”

Mọi người đến trước cửa nhà thầy lang, qua vách tường thấp có thể thấy một ít thảo dược phơi nắng bên trong sân.

“Thầy lang có nhà không?” Võ Dương hướng vào trong kêu to.

Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên. Một ông già đi từ trong ra. Ông ta mặc áo ngắn kiểu cũ, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn xô lại nhau, đôi mắt mờ đục khiến người khác có cảm giác khó chịu.

“Có chuyện gì?” Ông lão hỏi.

Võ Dương nói: “Bạn chúng tôi bị thương, trưởng thôn bảo chúng tôi đến đây xin chút thuốc trị thương.”

Võ Dương sửa lời từ chữa trị thành xin thuốc, Vương Bái Bình thở phào nhẹ nhõm. Thấy vẻ ngoài của thầy lang, gã không dám để cho ông ta chữa, ai biết ông lão đó là người hay quỷ?

Thầy lang Xích Cước mở cửa cổng cho nhóm người vào trong. Khi họ đi qua sân có thể thấy rõ thảo dược đang phơi. Trông thứ đó đến là kì quặc, lá trắng muốt, rễ cây hình bộ xương khô.

Thấy tạo hình khác lạ của thảo dược, bọn họ đoán đó là Thảo Quỷ Tâm mà Lục Tật nói đến.

“Thầy ơi, đây là thảo dược gì mà trông lạ thế?” Anh Mập chủ động lên tiếng dò hỏi.

Thầy lang Xích Cước sầm sì liếc anh Mập, không kiên nhẫn đáp: “Đây là Thảo Quỷ Tâm, hình dáng nó thế, lạ chỗ nào?”

Quả nhiên là Thảo Quỷ Tâm thật.

Dường như tính ông lão hơi khó ở, mọi người cảm thấy nên ngậm miệng cho lành nhưng mục đích tới đây là để tìm hiểu về chứng mất hồn nên họ đành căng da đầu tiếp tục màn hỏi đáp.

Võ Dương hỏi: “Thầy ơi, nghe nói Thảo Quỷ Tâm là để chữa chứng mất hồn. Người trong thôn thường bị mất hồn à?”

“Cậu hỏi cái này làm gì?” Ông lão cáu bẳn nói.

Anh Mập ỷ vào bản thân béo, da mặt dày, cười hì hì: “Chúng tôi chỉ tò mò mà thôi.”

Ánh mắt đục ngầu của thầy lang Xích Cước đảo qua nhóm người đưa tới cảm giác không khỏe. Vốn cho rằng ông ta nổi nóng, ai ngờ Xích Cước nở nụ cười quái dị: “Đúng là có nhiều trẻ trong thôn bị chứng mất hồn. Trẻ con vía nhẹ, dễ bị quỷ núi câu hồn. Còn nữa, quỷ núi thích nhất là linh hồn trẻ tuổi đầy sức sống từ bên ngoài tới như các người.”

Nháy mắt mọi người im thin thít, không dám thở mạnh. Anh Mập nỗ lực giấu thân hình bụ bẫm ra sau lưng em trai, lộ ra biểu cảm hoảng sợ: Ông lão này nói thì thôi đi mắc gì nhìn anh ta? Chẳng lẽ bởi anh ta tương đối béo lại trẻ trung có sức sống?

Thân mình anh Gầy trông như cái que, không thể che chắn cho anh trai. Anh ta bình tĩnh nhíu mày nhìn thầy lang Xích Cước.

Ông ta vào phòng lấy một gói thuốc bột cho bọn họ, có vẻ như ông không muốn nói nhảm với mấy cậu thanh niên nữa. Thầy lang không kiên nhẫn đuổi khách, còn dặn nếu không có việc gì thì đừng tới tìm ông.

Tính khí đúng là ngang như cua.

Mọi người thầm nghĩ, nhìn lại Thảo Quỷ Tâm phơi đầy sân thì nhanh chân rời khỏi nhà thầy lang. Thẳng đến khi đi một đoạn xa, nhóm người mới nhẹ nhàng thở phào. Cảm giác kì dị cực kì khó chịu.

Vương Bái Bình sợ phát khiếp, tuy gã chơi hai phó bản rồi nhưng vẫn giữ lòng kinh sợ đối với các thế lực tự nhiên phi nhân loại. Chỉ cần nhìn thấy đám NPC giống ma quỷ trong tiểu thế giới là gã đã run như cầy sấy.

Gã để ý gói thuốc trên tay Võ Dương, run run hỏi: “Anh Võ, tôi thật sự phải dùng thứ này à?”

Võ Dương đang sắp xếp thông tin thu được nghe vậy thì sửng sốt, đáp: “Tùy anh, nếu cảm thấy vết thương vẫn ổn thì không cần dùng.”

Tuy Võ Dương cảm thấy NPC trong tiểu thế giới chủ động giúp người chơi trị thương thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Lâm Đan Đan sốt sắng hỏi: “Anh Võ, vừa rồi lời thầy lang nói anh cảm thấy thế nào?”

Võ Dương trả lời: “Xem ra chứng mất hồn tập trung chủ yếu là đám trẻ nhỏ trong thôn, theo lời thầy lang thì chúng rất dễ bị câu hồn. Nhưng chúng thật sự bị quỷ núi câu hồn sao?”

Quỷ núi và lời nguyền núi Thanh Sơn có liên hệ gì với nhau?

Võ Dương cảm thấy chỉ cần làm rõ mối quan hệ đó thì hẳn có thể tìm ra biện pháp rời thôn. Nói xong, Võ Dương định phân công công việc cho mọi người thì thấy Cố Cửu đi về hướng nhà bà Vương. Anh ta suy nghĩ một lát rồi lựa chọn theo sau.

Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình luôn lấy Võ Dương làm người cầm đầu, bằng lòng làm theo lời anh ta, thấy người đi tiếp họ cũng đi cùng. Anh Mập tò mò muốn biết Cố Cửu định làm gì, bèn kéo em trai đi tiếp. Lục Tật bình thản đi cuối cùng.

Vào nhà bà Vương, Cố Cửu đứng ở lan can cửa nhà kêu một tiếng. Tiếng kẽo kẹt vang lên, theo đó là một người phụ nữ trung niên bước ra.

Nhà ở thôn Thanh Sơn đều dựng bằng gỗ theo phong cách cổ xưa, khi mở phát ra tiếng cực kì chói tai.

Bà Vương tuổi không lớn, dáng người thấp bé gầy yếu nhưng tóc búi chỉnh tề, quần áo cũ giặt sạch sẽ tinh tươm. Trông bà ấy có vẻ hòa nhã dễ gần, giống người hơn thầy lang Xích Cước.

Lâm Đan Đan đánh giá vẻ ngoài của bà ấy, không tin nổi người như bà lại làm búp bê vải.

“Con gái ơi, có chuyện gì à?” Bà Vương thân thiện hỏi Cố Cửu.

Cố Cửu cũng nở nụ cười hiền lành: “Bà Vương à, con thích búp bê vải lắm. Nghe nói bà có tay nghề làm búp bê cực giỏi, con có thể xem mấy bé bà làm không?”

Cố Cửu xinh đẹp lại điềm tĩnh dịu dàng, là thể loại con ngoan cháu thảo mà các bà các mẹ yêu thích nhất. Bà Vương vui vẻ mời nhóm người vào nhà ngắm búp bê mình làm.

Đám người Võ Dương máy móc đi phía sau, vốn không muốn xem búp bê gì cả. Hôm qua Võ Dương đi ngang qua đây có nghe nói bà Vương hay làm búp bê nhưng anh ta chưa hề vào trong nhà xem xét kĩ.

Rốt cuộc Cố Cửu muốn làm gì?

Ngay cả anh em Mập Gầy cũng mơ màng, cảm thấy người mới này gan lớn thật.

Bà Vương là quả phụ, diện tích nhà ở không lớn, chỉ có một tầng gồm hai phòng ngủ và một phòng khách khiêm phòng ăn.

Phòng búp bê nằm bên trái phòng khách, khi mở cửa bốc lên mùi bụi mốc lâu năm khó thở.

Cố Cửu hơi nhíu mày, mặt không đổi sắc đi vào trong.

Những người khác bịt mũi, mãi mới thích ứng được căn phòng nặng mùi.

Bên trong khá tối nhưng vẫn có thể thấy rõ toàn cảnh. Thế nhưng cả phòng gắn đầy búp bê, trên sàn, trên kệ tủ, thậm chí bên cửa sổ cũng có... Một phòng chỉ dùng để chứa búp bê. Người không biết còn tưởng phòng của trẻ em.

Ngay khi bọn họ đi vào, tất cả búp bê vải trong phòng đồng loạt quay lại nhìn, nhóm người rợn tóc gáy.

Đám búp bê này không lớn hơn con Cố Cửu mang về bao nhiêu, mặt tròn mắt to mũi nhỏ miệng cười, khuôn mặt vui vẻ nhưng trong mắt người xem chúng rùng rợn biết mấy.

Búp bê hoặc ngồi hoặc đứng, hướng ra cửa phòng, trong ánh sáng tối tăm đôi mắt của chúng như phát sáng.

Cố Cửu nhìn một vòng, vẻ mặt tán thưởng nói: “Búp bê của bà Vương thật là đẹp.”

Bà Vương rất thích người nào khen búp bê nhà mình. Biểu cảm của bà kiêu ngạo lại tự hào, nói: “Chúng nó đều là kiệt tác của bà, bà coi chúng như con đẻ. Bà yêu thương các bé lắm.”

Cố Cửu dạo một vòng trong phòng, trông có vẻ thích búp bê lắm.

Xem xong, cô lấy búp bê vải trong túi áo gió ra: “Bà Vương này, hôm qua con nhận được một bé, hẳn là do bà làm đúng không?”

Mọi người thấy cô mang búp bê bên người thì rùng mình. Người mới này gan khủng khiếp.

Bà Vương nhìn búp bê trên tay cô, lắc đầu: “Không phải, bé này không do bà làm. Bé cưng nhà bà đều có tiêu chuẩn riêng.”

Hả?

Nghe bà Vương nói, mọi người sửng sốt.

Cố Cửu bày vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: “Tiêu chí mà bà Vương nói là...”

Bà ấy thần bí đáp: “Không thể nói, chúng nó sẽ giận.”

Giờ khắc này, bà Vương vốn có vẻ bình thường cũng trở nên kì quặc. Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình nín thở, thầm nghĩ trong cái thế giới trò chơi này, dù NPC trông tầm thường đến cỡ nào thì cũng không thể khẳng định họ là người hay yêu ma quỷ quái trà trộn.

Cố Cửu cũng không ép buộc, cô xem búp bê xong thì chào bà Vương ra về.

Bà Vương có vẻ rất thích cô. Khi tiễn họ ra ngoài, bà ấy nói: “Con gái à, có rảnh thì đến chơi với bà nữa nhé, mấy bé ngoan nhà bà thích con lắm đấy.”

“Mấy bé ngoan” nào? Không phải đám búp bê đó chứ?

Lâm Đan Đan, Vương Bái Bình, anh em nhà Mập nghe vậy da đầu tê dại. Bị ác quỷ yêu thích không phải chuyện tốt nhưng nhìn Cố Cửu, chẳng rõ cô có biết sợ là gì không mà còn ngoan ngoãn gật đầu, đáp có rảnh sẽ đến nữa.

Mẹ nó người mới này có biết người mời mình là ai không?

Chẳng lẽ cô vẫn xem đây là thế giới bình thường còn bà Vương là một người phụ nữ luống tuổi đôn thích làm đồ thủ công?

Rời khỏi nhà bà Vương, Lâm Đan Đam nhìn Cố Cửu bằng ánh mắt lạ lùng: “Lá gan của cô lớn thật.”

Cố Cửu nhìn cô ta, đáp: “Đã nói tình huống bình thường vào ban ngày NPC sẽ không tấn công người chơi còn gì?”

Lâm Đan Đan nghẹn lời, đúng là khi người chơi tìm kiếm tin tức, chỉ cần tránh được cơ chế tử vong thì NPC sẽ không biến thành quỷ tấn công họ.

Thế giới trò chơi rất nguy hiểm nhưng nếu biết cách lẩn trốn thì phần lớn thời gian bọn họ vẫn an toàn.

Cố Cửu lần đầu tiên vào nhiệm vụ nhưng hôm qua cô đã hỏi anh Mập về những phó bản khác, từ đó tổng kết ra quy luật. Dù là NPC hay chính cả thế giới này đều phải tuân theo một quy tắc nào đó.

Quy tắc này không chỉ trói buộc người chơi mà còn cả ma quỷ trong phó bản, giữa người chơi và NPC tồn tại quy tắc chung nhất.

Đây là đích đến mà nhiều người chơi sau khi lăn xả qua nhiều màn mới nhận ra được.

Võ Dương kinh ngạc nhìn cô, không ngờ người mới này nhạy bén đến thế, nếu cô sống sót được về sau ắt đi xa hơn tất cả những người ở đây.

Anh Mập ngờ vực hỏi: “Bà Vương bảo đứa bé này không do bà ấy làm, vậy nó từ đâu tới?”

Mọi người nhìn túi áo gió của Cố Cửu, vừa rồi cô lại nhét búp bê vải vào trong.

Tuy bà Vương trông hiền hậu nhưng một phòng búp bê trong nhà bà ấy đã cung cấp cho người chơi tin tức chính xác rằng NPC này có vấn đề, khẳng định bà ấy nắm thông tin mấu chốt cần chú ý. Hơn nữa vấn đề đặt ra là búp bê Cố Cửu mang về không do bà ấy làm. Trong thôn chỉ có mình bà Vương làm búp bê, không phải bà ấy thì là ai?

Võ Dương nghĩ ngợi rồi nói: “Cô Cố có muốn đi hỏi mấy đứa trẻ tặng búp bê cho cô hôm qua không? Biết đâu sẽ tìm được thông tin gì từ chúng.”

Cố Cửu gật đầu, quyết định đi hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.