#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- Cháu muốn...làm cháu dâu của ông.
Vương lão nhíu mày, là một người thông minh, rất nhanh ông liền hiểu ra vấn đề. Gương mặt lập tức trở nên nghiêm túc đến khó coi. Hoàng My đã lường trước nên đương nhiên không cảm thấy bất ngờ.
- Đây là mục đích của cháu!?
Nhìn gương mặt đáng sợ của Vương Lão và bầu không khí âm u này, Hoàng My chỉ nhếch miệng cười trào phúng, mắt đảo một vòng, tay mân mê chiếc cằm thon gọn của mình, lên tiếng:
- Đúng vậy. Mục đích của cháu chỉ có vậy thôi, và như cháu đã nói, nó liên quan đến ông.
- Cháu có biết mình đang nói gì không?
Mặt Vương Lão có vẻ nghiêm túc, nhưng cũng không đến nỗi nổi trận lôi đình hay đau tim buốt giá, giật đùng đùng gì như Hoàng My tưởng tượng. Cô cảm thấy mình đúng là nghĩ nhiều quá rồi.
Hoàng My: “Lây nhiễm ôn dịch của tác giả rồi!”
Tác giả: “...” Yêu cầu nhân vật chính tôn trọng tác giả đi!!
8 năm trước, Hoàng My vốn đã được công khai với truyền thông cả nước là con gái nuôi của Vương Lịch, một bước lên làm Vương tiểu thư cao cao tại thượng. Đột nhiên đùng một cái lại thăng chức lên làm Vương phu nhân, khó tránh khỏi việc có nhiều kẻ lời ra tiếng vào gây ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn Vương thị và nhà Vương.
- Cháu đương nhiên không đùa cợt với những vấn đề thế này.
Nhìn nụ cười của cô cháu gái, Vương Lão chỉ nhìn cô một lúc, sau đó nhấp một ngụm cà phê. Hoàng My vẫn cười cười, ánh mắt như đang cố nhìn sâu vào suy nghĩ của ông ta.
Chỉ là cô không ngờ tới rằng, ông ta lại cười lớn vô cùng thoải mái:
- Hahaha! Cháu nghĩ ta sẽ còn có thể nói gì đây? Thật không ngờ mục đích của cháu lại kì lạ như vậy.
Hoàng My ngơ đi một lúc, sau đó chỉ phì cười. Thật đúng là cô đã nghĩ quá nhiều, vốn ngay từ đầu Vương Lão không hề quan tâm đến chuyện này mà.
- Nhưng cháu không sợ người ngoài gièm pha sao? Dù sao từ con gái liền trở thành phu nhân thì đúng là chuyện lạ trên đời. Mà chuyện lạ thì thường không được lòng người.
Cô bày ra bộ dạng suy tư, sau đó chỉ lôi ra cuốn sách từ thuở nào mà Vương Lão tặng cô, cười nói:
- Ông cũng đã viết rồi. Nếu để ý đến lời người khác, thì cũng sẽ chẳng thể nào biết mình muốn gì được. Cháu cũng có con đường của riêng mình, và dù đường có nhiều sỏi đá thì vẫn phải đạp lên nó mà đi thôi.
- Nếu vậy thì sẽ rất tốt nếu cháu gả vào nhà chúng ta. Và với trí tuệ của cháu và Vương Lịch, chắc hẳn những đứa trẻ cũng sẽ rất thông minh.
Ồ...
Hoá ra là ông ta chỉ để tâm vấn đề này thôi à?
- Ông đúng là một người có tham vọng không đáy nhỉ?
Sau đó cả hai chỉ cười. Vương Lão cũng rất hưởng ứng câu nói này của cô cháu gái, ông coi đó như một lời khen.
- Nếu cháu đã nói mục đích của cháu cho ta nghe, thì ta cũng sẽ nói về mục đích của ta. Dù sao ta cũng là người sòng phẳng, có qua có lại, không thể để bên nào thiệt thòi được.
Hoàng My chỉ mỉm cười, đợi câu nói tiếp theo của Vương Lão. Ông nhìn bộ dạng hóng chuyện của cô cháu gái, cũng chậm chạp tiếp lời:
- Điều mong ước lớn nhất của ta là Vương thị sẽ trở thành một tập đoàn có tiếng với cả thị trường trong nước và thị trường nước ngoài. Cũng nhờ có con và Vương Lịch nên mục đích sống của ta cũng thực hiện được phần nào.
- Còn về mục đích của cháu, chỉ cần không ảnh hưởng gì đến mục đích của ta thì cháu muốn làm gì cũng được.
Nhìn nụ cười tự mãn của Vương Lão, Hoàng My có chút thất vọng, tưởng gì ghê gớm lắm chứ!
- Cháu sẽ giúp ông thực hiện “điều mong ước lớn nhất” của ông. Chỉ cần ông giúp lại cho cháu thực hiện mục đích của mình suôn sẻ.
Hai ông cháu nhìn nhau, giờ đây vừa giống kẻ thù hai chiến tuyến, lại vừa giống đồng đội cùng hành trang. Không biết qua bao lâu, qua chuyện gì, chỉ biết sau đó hai người đã bắt tay và cùng thốt ra một câu nói:
- Hợp tác vui vẻ!
Vương Lịch đang cùng Lan Hân và Trí Hoà làm việc trong phòng, căn phòng chỉ có tiếng chân và tiếng giấy tờ rất trầm lặng. Anh vừa nhấp một ngụm cà phê thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ với gương mặt tươi tắn bước vào phòng. Sự xuất hiện của cô gái ấy cũng khiến cho không khí trầm cảm của căn phòng gần như lập tức biến mất.
- Cha, dì Lan và chú Hoà, con đến rồi đây.
Hoàng My lễ phép chào một tiếng. Sự tươi tắn của cô khiến cho Vương Lịch cảm thấy có chút kì lạ, bình thường cô chẳng bao giờ như vậy cả.
- Có chuyện gì vui sao?
Nụ cười Hoàng My có chút cong hơn, đôi mắt cũng híp lại kì lạ.
- Đúng là chỉ có cha hiểu con!
- Chuyện gì?
- Ông nói rằng khi con lớn sẽ trao hết quyền thừa kế cho con đó.
Hoàng My đi vòng qua sau ghế làm việc, ôm lấy cổ của Vương Lịch. Anh hơi nhếch miệng cười, mắt rũ xuống trông như cười trào phúng cho một câu bông đùa của cô con gái.
- Cha không thích sao?
Hoàng My mỉm cười, ghé sát xuống bên vai của Vương Lịch, tưởng chừng anh chỉ cần quay đầu nhìn cô là có thể chạm môi. Vương Lịch nghiêng đầu sang bên vai còn lại, né gương mặt xinh đẹp đang trêu ngươi mình của cô con gái, anh đưa tay lên xoa đầu cô, đôi mắt nhìn vào tập tài liệu trước mặt, nói:
- Được rồi. Lớn nhanh một chút, tài sản đều là của con.
Trí Hoà biết điều chú tâm làm việc, cũng không quan tâm lắm đến chuyện cha con nhà boss. Lan Hân chỉ nhìn chăm chăm vào hai người đó, nhìn nụ cười trào phúng của boss, nhìn nụ cười xinh đẹp của tiểu thư, trái tim như muốn thắt lại, đột nhiên cảm thấy thật buồn, những giọt nước mắt đột nhiên lại muốn ứa ra.
- Thư ký Lan, cô còn ngơ ngẩn gì vậy. Mau qua đây!
Tiếng gọi của Trí Hoà đã khiến cho Lan Hân tỉnh táo lại, cô ta lấy tay dụi những giọt nước mắt còn chưa kịp dâng lên trong mắt của mình rồi nhanh chóng chạy đến bên chỗ Trí Hoà.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ hai, ngày 23 tháng 5 năm 2022
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Sau một thời gian dài sủi mất tăm để thi thố thì có ai nhớ ad khum? Hôm nay ad đăng chương mới tiện khoe luôn bảng điểm ố dề của mình nè.
Ad còn lén xem điểm “người bạn khác giới cũ thứ 2” của mình và nhận ra, mặc dù nó thì chăm học đến nỗi toát lên vẻ đẹp tri thức, ad thì lười đến nỗi được cô bố thí 4 điểm Sử vì tội không chép bài học online, nhưng điểm nó vẫn thấp hơn ad. Thế mà ad còn tưởng năm nay mình sẽ đội quần mà nhận thưởng chứ:))
Dù sao thì ad cũng rất là tuyên dương sự cố gắng của người bạn chăm chỉ ấy. (Chứ không phải do bộ dáng nó chăm chỉ đẹp trai thiệt đâu)
Nói chứ ad còn nghĩ năm nay mình tạch cơ:)) Tại điểm Hoá nó “ố mai gót” quá. Thi Hoá ai cũng làm được bài toán phương trình mà ad sai ngay từ cái phương trình luôn, kéo luôn một đống câu dưới dù đúng công thức nhưng sai số. Tự nhiên được đám bạn đặt biệt danh là “Nhôm Hoá Trị 2” (Tại nhôm hoá trị 3, phương trình ad ghi 2), còn được cô chấm thi bố thí cho 0,5 điểm an ủi:)) Nghĩ đến mà hơi sàd.
Dù sao thì ad cũng đã rất cố gắng và đã đạt được thành tích tốt. Cũng thực hiện được lời hứa với “Động lực thứ 2” là cùng nhau nhận thưởng. Ad vẫn còn một bài thi xếp lớp ở chỗ học thêm nữa, cố lên nào!
Mọi người thì sao rồi? Có hài lòng với bài thi và số điểm của mình không?